Sau khi đưa Liêu Hồng lên, Trần Lạc Thần lái xe đến thẳng sơn trang Ôn Tuyền.
Đồng thời sai mấy bảo vệ đến mở cửa, đưa cô ta vào phòng giám sát chặt chẽ.
“Hay! Anh tài xế, không ngờ anh cũng có mặt mũi ở sơn trang Ôn Tuyền dữ ha, đám bảo vệ đều nghe lời anh kìa!”
Đình Đình bất giác cười nói.
“Cậu Trần, anh tới rồi!”
Mà giờ phút này, bên trong sơn trang, Lý Chấn Quốc cùng Triệu Tử Hưng thấy Trần Lạc Thần vào liền vội vàng chạy lại nghênh đón.
Đồng thời, họ cũng chào bác Khang một cách kính trọng.
Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng bình thường ở Kim Lăng vênh váo tận trời nhưng trước mặt Trần Bạch Lan cùng với bác Khang quản gia thì chỉ là mấy tên lâu la vặt vãnh.
Tuy nhiên, những lời này đã khiến bác Khang thậm chí là Thiên Long Địa Hổ đằng sau cùng với cô cháu gái Đình Đình đều sửng sốt.
“Cậu Trần?”
“Anh là cậu Trần?”
Bác Khang khϊếp sợ nói.
“Uhm, là tôi, vừa rồi cũng định tự giới thiệu một chút nhưng không kịp!”
Trần Lạc Thần gượng cười.
“Khụ khụ…”
Trên gương mặt già nua của bác Khang đồng thời xuất hiện cả sự kinh ngạc lẫn hổ thẹn.
Nguyên nhân là vì vừa nãy ở trên xe toàn nói về cậu Trần.
Càng bất ngờ hơn là một người ăn mặc giản dị, tính cách trầm tĩnh như vậy lại là cậu chủ nhà họ Trần.
Xem ra cô hai nói đúng là không sai.
“A? Anh chính là… Chính là cậu Trần đó?”
Đình Đình ngay từ đầu đã ở gần Trần Lạc Thần, nói thế nào nhỉ, cô có cảm giác anh chàng lái xe này rất thành thật, sau đó khi nghe xong lời này, Đình Đình đã bị dọa sợ đến choáng váng mặt mày!
Trần Lạc Thần chỉ lắc đầu cười trừ.
Đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu mà thôi, Triệu Tử Hưng hiển nhiên là đã chuẩn bị xong tiệc tối, mọi người ăn uống no nê, chẳng mấy chốc mà quen biết.
“Cậu Trần, sở dĩ cô hai bảo chúng ta đến trước là có chuyện muốn tuyên bố với cậu, đồng thời đây cũng là ý của ông chủ, tôi nghĩ cô hai đã đề cập qua với cậu không chỉ một lần!”
Bác Khang lúc này cung kính nói.
“Là như vầy, bài kiểm tra của cô hai đã hoàn thành vào sáu năm trước rồi, cũng có nghĩa là bài kiểm tra dành cho cậu sẽ bắt đầu từ bây giờ, cho nên lần này gia tộc quyết định sẽ tiến hành đấu giá tập đoàn thương mại Kim Lăng do chính cô hai và cậu đích thân thành lập tại thành phố Kim Lăng, sau khi đấu giá kết thúc, cậu sẽ có được một khối tài sản độc quyền, với tài sản này, cậu cần phải mở ra một tập đoàn thuộc về cậu tại Kim Lăng, do chính cậu kiểm soát sự phát triển!”
Những điều bác Khang nói đương nhiên đã được Trần Bạch Lan đả động trước với Trần Lần Thần không ít lần rồi.
Cho nên Trần Lạc Thần đã chuẩn bị từ trước.
Các cuộc đàm phán sơ bộ đã được thực hiện trên truyền hình trực tiếp cùng với hai hạng mục của Vân Mông Sơn.
Nhưng không ngờ, gia tộc muốn đấu giá phố thương nghiệp Kim Lăng.
“Tôi tự mình phát triển nó nên tôi biết nhưng phố thương nghiệp Kim Lăng đã có lãi rồi, không cần thiếc phải bán.” Trần Lạc Thần gượng cười nói.
Dù sao Trần Lạc Thần cũng đã trải qua nhiều chuyện nên cũng có cảm tình với phố thương nghiệp này.
“A? Chút lời lãi đó chỉ là dùng để khảo hạch cậu và cô hai thôi, gia tộc sao có thể để cho một đập đoàn nhỏ nhoi như vậy tồn tại dài lâu chứ, tuy nhiên nếu cậu Trần thích, chờ sau khi cậu hoàn thành bài kiểm tra liền có thể mua lại nó, làm thành một nơi để thư giãn và giải trí bình thường cũng được!”
Bác Khanh vẫn có chỗ chưa hiểu những gì Trần Lạc Thần hỏi.
Có điều Trần Lạc Thần cũng hiểu điều đó là đúng, tập đoàn Thương Nghiệp Kim Lăng có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng là một con kiến khi so với sản nghiệp trải rộng toàn cầu của nhà họ Trần.
Haizzz, bán đấu giá thì bán đấu giá vậy.
Dù sao hiện tại anh cũng chẳng thiếu tiền, lẽ nào giữ lại phố thương nghiệp Kim Lăng để giả vờ nghèo sao? Tầm thường quá.
“Còn nữa cậu Trần, một số lực lượng bảo vệ của gia tộc ở Kim Lăng sau này sẽ do cậu đích thân phụ trách, Thiên Long và Địa Hổ sẽ được phái tới làm vệ sĩ riêng cho cậu!”
Bác Khang nói xong liền liếc nhìn Lý Chấn Quốc.
Lý Chấn Quốc lập tức hiểu ý, cẩn thận đích lấy ra tới một chiếc máy có nút bấm giao vào tay Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không xa lạ gì với cái máy này.
Lấn trước, khi suýt chút nữa bị Ninh Phàm gϊếŧ, Lý Chấn Quốc chính đã dùng thứ này để gọi đến 40 – 50 chiếc trực thăng cứu anh.
“Thiết bị liên lạc của căn cứ khẩn cấp này về sau sẽ là của cậu, cậu Trần!”
Kế tiếp, chính là ký kết một loại thủ tục chuyển nhượng nào đó, làm xong hết những thứ này cũng đã gần tám giờ tối.
Thành thật mà nói thì hôm nay, xem như diện mạo của gia tộc Kim Lăng đã lộ rõ.
Trần Lạc Thần tương đối kinh ngạc.
Cái gọi là căn cứ khẩn cấp không chỉ có bộ phận lực lượng vũ trang mà còn bao gồm đội y tế mạnh nhất, và bộ phận thu thập thông tin tình báo, v.v.
Giống như phim.
Trước đây, Trần Lạc Thần chưa từng tiếp xúc với những chuyện như vậy.
Nhưng cũng có nghĩa là sau khi quản những thứ này, Trần Lạc Thần sẽ phải gồng mình gánh vác trong tương lại.
Được rồi, sau này cứ từ từ mà tiến!
Đợi tất cả mọi người nghỉ ngơi rồi, Trần Lạc Thần cũng chuẩn bị đi nghỉ.
Đúng lúc này anh mới đột ngột nhớ ra, đúng rồi, còn một chuyện vẫn chưa kết thúc!
Trần Lạc Thần lập tức nhếch mép và đi đến một căn phòng.
“Mẹ nó, thành thật một chút nếu không tối sẽ bóp chết cô, cô cắn tôi à, bộ cô là chó hả?”
Mới vừa đến cửa, chợt nghe tiếng bảo vệ hùng hổ bên trong.
“Thả tôi ra, đồ khốn, các người có tin là cậu Từ nhà tôi sẽ đến chém chết các người không hả.
Liêu Hồng mắng.
“Ha ha ha, cậu Từ? Tôi sợ quá cơ, cô cũng không nhìn lại xem đây là chỗ nào, cô gái, tôi nói cho cô biết nhé, đã đắc tội với cậu chủ Trần ở Kim Lăng thì cô cứ ở đó mà chờ chết đi!”
“Cậu Trần gì chứ? Tôi đắc tội với cậu Trần ở Kim Lăng khi nào?”
Liêu Hồng giật mình.
“Còn giả ngu, người bắt cô tới đây hôm nay là cậu Trần của chúng tôi!”
“A? Là anh ta? Cái gì cái gì? Anh ta chính là cậu Trần của Kim Lăng?”
Lúc nà Trần Lạc Thần cũng đẩy cửa ra đi vào.
“Cậu Trần!”
Hai vệ sĩ lập tức cung kính gật đầu rồi hiểu ý rời khỏi đó.
“Anh anh anh… Anh muốn làm gì?
Liêu Hồng lúc này mới biết sợ, đồng thời cũng hiểu ra, tại sao lần trước ở Tô Lạp Đề, anh có thể gọi được nhiều người đến như vậy.
Hóa ra anh chính là cậu Trần!
“Cô nói xem, bỏ cô vào căn phòng này để làm gì?”
Trần Lạc Thần cười cười.
“Nhưng tôi là người phụ nữ của cậu Từ mà cậu Trần!” Liêu Hồng bị trói chặt, giờ phút này quả nhiên đã ăn nói khẽ khàng lại còn cuối thấp đầu nữa.
Dáng vẻ đó muốn có bao nhiêu thẹn thùng là có bấy nhiêu.
Đúng vậy, hai tên bảo vệ đó nói không sai, cậu Từ đúng thật chẳng là cái gì khi so với cậu Trần.
Nếu làm người phụ nữ của cậu Từ thì không thể bước lêи đỉиɦ cao được thì trở thành người phụ nữ của cậu Trần cũng được vậy.
Mặc dù từng có ân oán nhưng có lẽ cậu Trần vẫn sẽ thích nhan sắc của cô ta thì sao.
“Tôi không quan tâm cô là người phụ nữ của ai, dù gì tôi cũng chẳng động vào cô, có điều hiện tại cô đã rơi vào tay tôi thì món nợ đó cô phải trả cho dứt điểm, cô cũng chẳng còn gì hay là dùng thân thể của mình đi!”
“Hả? Anh nói vậy là ý gì?”
Trần Lạc Thần nói xong liền bỏ đi đồng thời bắt điện thoại gọi ra bên ngoài: “A lô, tìm cho tôi mấy gã cà lơ phất phơ trên đường đi…”
“Bỉ ổi! Anh định làm gì? Hãy thả cho tôi về đi! A!!!”
Liêu Hồng sợ hãi hét theo bóng dáng Trần Lạc Thần.
Không cần động não cũng biết Trần Lạc Thần có ý gì?
Mà Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ không động vào loại phụ nữ như Liêu Hồng.
Trần Lạc Thần lập tức bỏ ra ngoài, thưởng thức ánh trăng đêm nay.
Chưa tới nửa tiếng, Lý Chấn Quốc đã gọi điện thoại đến.
“Ha ha cậu Trần, con nhỏ đó bị cậu dọa một cái liền khai tuốt, không ngờ cô ta lại biết không ít bí mật của tập đoàn Hải Sơn, hơn nữa cô ta cũng đã đồng ý sẽ giúp chúng ta lấy được thứ mình muốn!”
Lý Chấn Quốc cười cười.
“Vẫn là tổng giảm đốc Lý có chủ ý cao minh, nếu không phải anh nhắc nhở thì tôi đã thật sự đè cô ta xuống đánh cho một trận rồi!”
Trần Lạc Thần ngượng ngùng cười.
Chuyện này hiển nhiên là Lý Chấn Quốc có từng nhắc nhở Trần Lạc Thần.
“Cậu Trần cứ yên tâm đi, nếu tập đoàn Hải Sơn ngu muội đắc tội anh thì xin hãy chô tôi thời gian một ngày một đêm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời vừa ý!”