Con Nhà Giàu

Chương 156: CẢ CON ĐƯỜNG ĐÃ CHẬT KÍN RỒI

Lúc này chợt có tiếng hét lớn.

Mấy tên vệ sĩ chuẩn bị ra tay cũng dừng tay lại.

Còn mọi người, cũng lần lượt nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Chính là Trần Lạc Thần.

Người tài xế này, có đánh chết cũng không nói anh ta ở đâu, chỉ riêng điều này, đã là một ân tình rất lớn với Trần Lạc Thần rồi.

Còn bây giờ, anh ta đang hôn mê, không chỉ người nhà bị liên lụy, mà đến cả bản thân cũng bị cắt đi gân tay chân.

Cho dù Trần Lạc Thần có không phải con người, cũng nên đứng ra rồi!

Lập tức, Trần Lạc Thần đi vào trong đám người.

“Người anh cần tìm chính là tôi, làm khó người tài xế này làm gì chứ?”

Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn Từ Đại Nguyên.

“Hahaha, tên thối tha này, mẹ nó, quả nhiên là tìm được mày rồi, xem ra tao đoán không sai chút nào!”

Từ Đại Nguyên vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, đã cười một điệu cười lạnh lẽo.

Trước kia lúc Từ Đại Nguyên đưa người đến dưới nhà Đường Uyển, đã bảo đàn em đi bắt Trần Lạc Thần và Đường Uyển.

Muốn cho hai người họ đẹp mặt.

Nhưng lúc đó, một chiếc taxi lái vụt qua.

Khiến Từ Đại Nguyên chú ý đến, rồi nhìn qua chiếc xe taxi đó, Từ Đại Nguyên cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là thầm nghĩ, cho dù Đường Uyển có muốn đưa tên nhóc này đi, thì cũng phải lái xe, mà xe của Đường Uyển lại ở dưới nhà.

Kết quả, đợi lúc đàn em của anh ta xông lên rồi đi xuống báo cáo mới biết trong nhà đã không còn ai nữa!

Lúc này Từ Đại Nguyên lập tức hiểu ra.

Anh ta đã mượn tạm được vài tên đàn em của một người bạn trên con đường này, mới chỉ năm, sáu phút ngắn ngủi, cô Đường Uyển này mang theo con có thể chạy đi đâu được chứ?

Vừa nghĩ!

Mẹ nó, chắc chắn là chiếc taxi kia!

Anh ta lập tức trích camera giám sát của một cửa hàng gần đó, rồi có được những tin tức liên quan đến hãng xe các kiểu.

Sau đó thì chính là như vậy, bảo đàn em trông chiếc xe rồi kêu tên tài xế này dẫn đường.

Kết quả là tên tài xế này lại rất không thức thời, lúc ban đầu nói gì cũng không phối hợp.

Sau đó ép buộc, anh ta mới dẫn đến nơi này.

Kết quả sống chết cũng không chịu nói rõ địa điểm cụ thể.

Vì tài xế này nghĩ rất đơn giản, loại chuyện này của mấy người, anh ta không nên nhúng tay nhiều.

Anh ta cũng không thể làm trái lương tâm, bán đứng người ta.

Nhiều nhất thì Từ Đại Nguyên đánh anh ta một trận là xong chuyện.

Anh ta cứ cắn răng cứng miệng, Từ Đại Nguyên cũng sẽ tin thôi.

Không ngờ tài xế lại quá xem thường tên khốn nạn Từ Đại Nguyên này, anh ta nào có thể tin chứ.

Vì vậy đã xảy ra một màn như bây giờ.

Có điều như bây giờ, đối với Từ Đại Nguyên mà nói đã chẳng sao nữa rồi, tên nhóc thối này đã tự xuất hiện rồi.

“Nói đi nhóc, Đường Uyển đi đâu rồi? Đương nhiên, mày không nói cũng không sao cả, lát nữa sẽ cho mày đẹp mặt thôi!”

Từ Đại Nguyên lạnh lùng nói.

“Từ Đại Nguyên, tôi biết anh, phía sau anh là nhà họ Từ, nhưng anh cũng phải cho tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng chút mặt mũi chứ? Không đến mười phút, Lý Chấn Quốc sẽ đến đây thôi!”

Nói thật, bây giờ Trần Lạc Thần cũng có hơi hoảng loạn rồi.

Dù sao nếu cứ như vậy mà bị tên chó má Từ Đại Nguyên này đánh bán sống bán chết, quả thực là không đáng mà!

Nói bản thân là cậu Trần, Từ Đại Nguyên sẽ không tin.

Chỉ có thể nói Lý Chấn Quốc thôi.

Mà nghe đến Lý Chấn Quốc, toàn thân Từ Đại Nguyên lại run rẩy.

Ở Kim Lăng, Lý Chấn Quốc nổi tiếng như anh họ Từ Hải Sơn của anh ta.

Một người là ông trùm kinh doanh, còn anh họ của anh ta, ỷ vào mấy đời gia tộc mới cóp nhặt được chút thế lực ở Kim Lăng, miễn cưỡng ngang hàng với Lý Chấn Quốc.

Bây giờ tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng lại có một tên đáng gờm Triệu Tử Hưng.

Nghe nói là người Hong Kong, Triệu Tử Hưng vô cùng ghê gớm.

Vì vậy, loại hàng như Từ Đại Nguyên lăn lộn dưới sự che chở của anh họ, vừa nghe thấy tên của nhân vật tai to mặt lớn, không sợ hãi thì là giả.

“Anh cả, đừng nghe tên nhóc này nói, tổng giám đốc Lý sao có thể đến những nơi như này được!”

Lập tức có một tên đàn em nhắc nhở.

“Phí lời, đương nhiên là tao hiểu rõ!” Từ Đại Nguyên chửi một câu: “Tên thối tha này, muốn lấy tổng giám đốc Lý ra để dọa tao, trò này tao thấy nhiều rồi, mày chết đi! Lên cho tao!”

Từ Đại Nguyên vẫy tay mạnh một cái.

Một đám vệ sĩ xông về phía Trần Lạc Thần.

Một màn này, khiến những người xung quanh rất sợ hãi.

“Ai dà, tên nhóc này chắc sẽ còn thảm hơn cả tài xế kia nữa!”

“Đúng vậy, chắc cũng bị dọa ngu luôn rồi, lại dám lôi Lý Chấn Quốc ra, sao không nói mình là cậu Trần của Kim Lăng luôn đi chứ!”

“Người trẻ bây giờ, gây chuyện lung tung, chẳng lẽ không biết, có những người có thể dây vào, có những người dây không nổi hay sao?”

Người xung quanh lắc đầu than thở.

Nhưng không một ai dám đứng ra đòi công đạo, thậm chí đối diện với loại người ác độc như Từ Đại Nguyên, đến cả việc quay lại cũng không dám.

Mà bây giờ Trần Lạc Thần đã bị mấy tên vệ sĩ giữ lại rồi.

“Hahaha, giữ chặt vào cho tao, tao sẽ cho đầu nó nổ luôn!”

Từ Đại Nguyên cầm một cây gậy lên, chuẩn bị đập qua.

“Vù!!!”

Đột nhiên, có hơn ba mươi chiếc xe sang trọng đi đến.

Rồi phanh gấp lại, lập tức bao vây tất cả mọi người lại.

Sau đó, một đoàn vệ sĩ áo đen từ trên xe đi xuống.

Khí thế nghiêm trang.

Ngoài ra còn có hai người vô cùng nhanh nhẹn, xông đến như một tia sáng, ngay lập tức đã đè được Từ Đại Nguyên xuống đất.

“Không được động!”

“Uỵch uỵch uỵch!”

Vài chục tên vệ sĩ, đám người của Từ Đại Nguyên đã nhanh chóng bị khống chế.

Có tên còn muốn phản công, đã lập tức bị đám vệ sĩ đánh cho run rẩy, co ro dưới mặt đất.

Tình hình đã xoay chuyển.

“Đừng làm bừa, bọn mày có biết tao là ai không? Tao là Từ Đại Nguyên! Em họ của Từ Hải Sơn tập đoàn Hải Sơn, bọn mày đừng làm bừa!”

Mới cảm nhận được sức lực của đám vệ sĩ kia, mà Từ Đại Nguyên đã biết được là họ bất phàm rồi.

Lúc này vội vã xin tha.

“Hừ, may mà tôi đến sớm một bước, nếu không không chỉ một mình Từ Đại Nguyên anh chết, đến cả tôi cũng bị anh hại chết rồi!”

Lúc này Lý Chấn Quốc chạy đến.

Đạp thật mạnh vào mặt Từ Đại Nguyên.

Máu tươi phun ra!

Lý Chấn Quốc vừa nghe nói cậu Trần xảy ra chuyện, lập tức ném hết mọi công việc lại, đưa người đi tìm hiểu tình hình.

Đương nhiên là có người đến trước để thăm dò tình hình, sau đó mới nghe ngóng được, có người đang truy đuổi cậu Trần.

Vậy nên Lý Chấn Quốc lập tức tăng tốc, không ngờ, suýt chút nữa thì đã muộn!

Nếu cây gậy này mà phang xuống.

Chưa biết đến tốt xấu của cậu Trần như nào.

Mà tên Từ Đại Nguyên này, cả nhà họ Từ, tính cả Lý Chấn Quốc vào trong đó, cũng không sống nổi nữa, bởi vì thực lực của nhà họ Trần, ở nước H chỉ có ít người biết đến, mà Lý Chấn Quốc là một trong số đó.

Vậy nên nói không sợ là giả.

“Cậu Trần, cậu không sao chứ!”

Đánh Từ Đại Nguyên xong, Lý Chấn Quốc lập tức cẩn thận đỡ Trần Lạc Thần dậy.

“Cái gì! Tổng giám đốc Lý, cậu ta là cậu Trần? Cậu Trần của Kim Lăng?”

Từ Đại Nguyên hoàn toàn hoảng loạn.

Thạm chí đến mức ngu cả ra rồi.

Lý Chấn Quốc đến đây đã rất bất ngờ rồi, nhưng tên Trần Lạc Thần, không ngờ lại là cậu Trần!

“Ấy! Đều là người một nhà cả, hiểu lầm… uỵch!”

Anh ta còn chưa nói xong, Lý Chấn Quốc đã nhặt cây gậy dưới đất lên, đập thẳng vào đầu Từ Đại Nguyên.

Đập đến mức Từ Đại Nguyên sắp trợn lòi mắt ra.

“Tổng giám đốc Lý… đừng, tốt xấu gì tôi cũng là em họ của Từ Hải Sơn, anh cho tôi chút mặt mũi, tha cho tôi…”

“Tha cậu? Nào có đơn giản như vậy!”

Mà lúc này, lại có một loạt xe sang trọng đi đến, mà lần này càng nhiều hơn, cả con đường đã chật kín.

Lần này, là Triệu Tử Hưng đưa người đến.

“Mẹ nó! Trần Lâm, Thi Hàm, hai người có thể chạy nhanh hơn không, phía bên tiểu học Hy Vọng xảy ra chuyện lớn rồi, mẹ nó có những sáu, bảy chục chiếc xe sang trọng, chật kín cả con đường luôn rồi!”

Trên đường lúc này có rất nhiều người đều chạy về phía tiểu học Hy Vọng, nghe được tin này đều chạy đến xem náo nhiệt.

Đây là cảnh tượng chưa từng nhìn thấy, sáu, bảy mươi chiếc Rolls-Royce Phantom chặn kín đường, thật sự rất kinh khủng!

Đám Đinh Hạo đương nhiên lại càng tò mò.

Cũng chạy hết về phía trước.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết, nghe nói có một tên nhóc bị đánh, sau đó Lý Chấn Quốc của Kim Lăng và Triệu Tử Hưng đều đã đến, còn nghe nói có không ít lãnh đạo của các thương hội, thậm chí cả lãnh đạo của Kim Lăng cũng đã đến bên này hết, tính riêng vệ sĩ thôi đã sắp hơn một trăm rồi!”

Kể chuyện với một giọng hào hứng.

“Vãi thật!” Lý Thi Hàm và Trần Lâm bọn họ còn hào hứng hơn, chạy hết về phía đó rồi…