Hứa Siêu vẫn rất có sức ảnh hưởng.
Gọi tới một hai chục người.
Điều này khiến bốn sinh viên kia bị dọa sợ.
Không nói được câu nào.
“Chát!”
Lâm Kiều bước tới, giơ tay cho mỗi người một cái tát.
Bốn người chỉ dám giận mà không dám lên tiếng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Các người đánh tôi này! Hôm nay sẽ dạy cho anh biết sự lợi hại của bà đây!”
“Cô dám đánh tôi? Các người hôm nay nếu đánh tôi, các người đợi đó cho tôi!”
Người cầm đầu cũng chính là người đàn ông chủ động trêu chọc Lâm Kiều và Triệu Thư Kỳ, che mặt mình ủy khuất nói.
Anh ta bị đánh đến hoảng loạn, nhưng lại rất tức giận.
Anh ta cua gái rất ít khi thất bại, không nghĩ tới, đầu tiên là bị đại mỹ nữ này tát một cái, sau đó lại bị tiểu mỹ nữ này đánh.
Nhục nhã như vậy, ngàn năm chưa gặp!
“Mẹ nó, còn cứng miệng! Đánh cho tôi!”
Hứa Siêu lúc này tràn đầy đắc ý, giơ tay lên, đám người vây bốn người kia lại.
Đánh đập một trận.
Hứa Trị Đình còn chen vào đạp người đó mấy cái.
Đánh đến bốn người ôm đầu co ro, cuối cùng vẫn là ông chủ kéo họ ra, để bốn người kia đi.
Còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng!
“Wa, anh Siêu thật lợi hại!”
“Không nghĩ tới nha, chỉ là cảm thấy anh Siêu rất ổn trọng thành thục, không nghĩ tới lại còn có một mặt như vậy!”
“Oai phong, thật đẹp trai xỉu!”
Đám nữ sinh thoáng chốc trở nên si mê.
Hống hách như vậy, hống hách càng tốt, càng có thể mang lại cảm giác an toàn cho đám sinh viên mĩ nữ.
Bây giờ họ chính là có tâm trạng này.
“Anh Siêu, chuyện hôm nay cảm ơn anh!”
Trong lòng Triệu Thư Kỳ hiện giờ thực ra rất sảng khoái.
Cảm giác đè nén trước đó hoàn toàn quét sạch.
Nói thật lòng, cô ta trước đây luôn cảm thấy thích kiểu người ổn trọng thành thục.
Nhưng bây giờ thì sao, cô ta ngược lại cảm thấy người hống hách ngang ngược tốt, vì chỉ có người như vậy mới mang tới cảm giác an toàn lớn nhất cho cô ta.
Mà loại như Trần Lạc Thần thì sao?
Mẹ tôi ơi, sao lại nghĩ tới anh chứ, lúc này nhìn tới, thực sự chính là một tên phế vật!
“Không có gì, em Thư Kỳ, lát nữa add fb, có chuyện thì liên lạc!”
Hứa Siêu cười cười, anh ta nhìn sang Triệu Thư Kỳ, từ vừa nãy đã cảm thấy nữ sinh này xinh đẹp đến không gì sánh nổi.
Bây giờ nhìn lại, càng là càng nhìn càng đẹp.
Trên thực tế, mỹ nữ như Triệu Thư Kỳ chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì ánh mắt đầu tiên thôi đều sẽ có chút động lòng.
“Được rồi, không sao rồi, chúng ta quay về tiếp tục đi!”
Hứa Siêu cười thoải mái.
“A? Còn tiếp tục à, anh Siêu, chúng ta không nên đi sao?”
“Đúng vậy, lỡ những người đó tới báo thù thì sao?”
Có vài nữ sinh lo lắng nói.
“Hừ, các cô xem anh Siêu là ai chứ, cho dù tới báo thù thì có thể thế nào?”
Lâm Kiều kiêu ngạo nói, còn vừa soi gương chỉnh lại trang điểm, vừa nãy cô ta bị đánh khóc, trang điểm bị lem.
“Nói cũng đúng, có anh Siêu ở đây chúng ta sợ gì chứ?”
“Tiếp tục tiếp tục, quay về ăn sinh nhật Từ Diệp!”
Đám nữ sinh lúc này mới yên tâm.
“Từ Diệp, tôi về trước, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Trần Lạc Thần còn ở lại cũng nhàm chán vô vị.
“Ừ ừ, cảm ơn anh, tôi gọi xe đưa anh về nhé!”
Haiz, Từ Diệp cũng bất lực.
Vì có Dương Thanh, cho nên Từ Diệp rất thân với tất cả mọi người trong ký túc của Dương Thanh, bao gồm cả Trần Lạc Thần.
Nhưng mà, xảy ra chuyện thế này, Trần Lạc Thần ở lại e rằng cũng rất khó xử cho anh.
Trên thực tế, vừa nãy Từ Diệp cũng có chút tức giận Trần Lạc Thần lại làm trai bao lừa họ, mới bước ra nói chuyện của Trần Lạc Thần.
Bây giờ cô ta cũng hết giận rồi, lại có chút đồng tình với anh.
Có lẽ là nghèo quá lâu, người tốt cũng sẽ bị ép điên!
“Không cần đâu, tự tôi gọi xe về!”
Trần Lạc Thần cười khổ gật đầu.
“Cút đi, mau cút đi! Nhìn thấy anh liền ghê tởm!”
Lâm Kiều không chút khách sáo mắng một câu.
Triệu Thư Kỳ lại không nói câu nào, trực tiếp xoay người quay về phòng bao, người khiến cô ta ghê tởm đi rồi, cô ta đương nhiên không cần rời đi nữa.
Một mình Trần Lạc Thần đi trong sân trường.
Đang suy nghĩ về những việc xảy ra gần đây.
Giản dị là bản tính trời sinh của anh, mặc dù có tiền, kêu Trần Lạc Thần hống hách ngang ngược, xa hoa đủ kiểu giống bọn Bạch Tiểu Phi, Trần Lạc Thần tuyệt đối không làm được.
Nhưng giản dị cũng không hẳn là hoàn toàn tốt.
Giống như khoảng thời gian này, Trần Lạc Thần không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
Anh có phải cũng nên khoa trương một chút không?
Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ.
Chính vào lúc này, trong group khối bỗng báo có tin tức.
Là chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung gửi thông báo.
“Các bạn học, bạn Dương Ngọc vì có chút chuyện đã thôi học rồi!”
“Cái gì? Dương Ngọc thôi học rồi?”
“Mẹ nó, chuyện lúc nào vậy?”
“Hẳn là vì Lục Phàm đi, các người nghĩ xem, chuyện của Lục Phàm ảnh hưởng lớn như vậy, Dương Ngọc còn ở lại trường, nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, cho nên thôi học mới là lựa chọn tốt nhất của cô ta!”
“Đúng vậy, Dương Ngọc sĩ diện như vậy, trước đó là cùng tên nghèo kiết…”
“Thu hồi!”
“Đúng vậy, Dương Ngọc sĩ diện nhất, đầu tiên là yêu đương với Trần Lạc Thần, sau đó lại tìm Lục Phàm, kết quả, Lục Phàm còn không bằng Trần Lạc Thần đâu, không tiền đi vay giả bộ có tiền, Trần Lạc Thần bây giờ ít nhất đã trúng xổ số!”
“Ừ ừ, nếu tôi là Dương Ngọc, cũng không còn mặt mũi đi học tiếp, haiz!”
Trong group nổ tung tin tức, bàn tán xôn xao.
Có lẽ kết quả này nằm trong dự liệu của mọi người, lại nằm ngoài ý liệu.
Trần Lạc Thần lại cầm điện thoại ngây ngốc.
Nhìn thấy tin tức Dương Ngọc thôi học, Trần Lạc Thần đau lòng một chút.
Dù sao hai người đã cùng nhau bước qua ba năm đại học.
Khoảng thời gian tốt đẹp đó dường như còn bày ngay trước mắt.
Thậm chí Trần Lạc Thần bây giờ trong lòng còn có chút tự trách.
Tại sao Dương Ngọc thôi học, chỉ có anh rõ ràng nhất.
Nếu hôm đó không kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dương Ngọc ở sơn trang, có lẽ cô ta vẫn sẽ tiếp tục học.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nếu hôm đó mình không nói những lời tuyệt tình như vậy, Dương Ngọc cũng không đến mức trong lòng nguội lạnh.
Nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng Dương Ngọc nhìn mình hôm đó, trong lòng Trần Lạc Thần lại đau nhức.
Có phải mình đã sỉ nhục cô ta quá nghiêm trọng không?
Trần Lạc Thần bắt đầu tự trách, thật sự hơi hối hận.
Đặc biệt là Trần Lạc Thần đi trong vô thức, lại đi tới hồ nhỏ trong sân trường.
Đây là nơi anh và Dương Ngọc hẹn hò lần đầu tiên.
Trần Lạc Thần nghèo, cũng căn bản không thể tới quán cà phê hẹn hò.
Anh còn nhớ, hôm đó mình tới trễ, Dương Ngọc ở đây đợi mình mười mấy phút.
Dương Ngọc cũng không trách mình. Hai người cứ tay trong tay như vậy, vòng quanh hồ nhỏ một vòng, một vòng, rồi lại một vòng.
Đa số thời gian không phải nói chuyện, mà là hai người cứ im lặng như vậy, không nói câu nào, có lúc anh nhìn cô, cô lại nhìn anh.
Không giống với tình yêu trên tivi.
Nhưng Trần Lạc Thần lại thử được mùi vị tình yêu.
Dương Ngọc nhớ rõ, đợi tới năm tốt nghiệp, hai người sẽ kết hôn, sau đó đến hồ nhỏ này chụp ảnh cưới!
Nghĩ tới lúc đó, tốt đẹp biết bao!
Nhưng bây giờ thì sao, trải qua vài chuyện sau đó, Dương Ngọc thay đổi, trên thực tế, Trần Lạc Thần cũng thay đổi.
Trần Lạc Thần không biết là đau lòng Dương Ngọc trước đây, hay là đau lòng Dương Ngọc hiện tại.
Tóm lại, trong lòng rất khó chịu.
Cuối cùng, Trần Lạc Thần gọi điện thoại cho Dương Ngọc, muốn khuyên cô ta, kết quả, số máy không có thật, số điện thoại đã bị Dương Ngọc bỏ rồi.
Số fb toàn bộ đều không liên lạc được.
“Thật sự đi rồi à!”
Trần Lạc Thần ngồi xuống bên hồ, thất thần.
Mà chính vào lúc này, lại có cuộc gọi fb.
Trần Lạc Thần lập tức cầm điện thoại lên xem, là bạn cùng phòng của Dương Ngọc – Hàn Phi Yên gọi tới.
“Anh đang ở đâu?”
Giọng Hàn Phi Yên lạnh lẽo, cô ta luôn như vậy với Trần Lạc Thần.
“Bên hồ nhỏ…” Trần Lạc Thần nói.
“À, anh đợi ở đó, trước khi Tiểu Ngọc đi kêu tôi truyền câu này cho anh, gặp mặt nói trực tiếp với anh!”