Con Nhà Giàu

Chương 26: LÀM TIỆC TẨY TRẦN CHO CẬU TRẦN

“Tôi… tôi không nán lại đây đâu!”

Dương Ngọc nhìn Lục Phàm, bèn biết ngay anh có ý gì.

Mất mặt quá!

Dương Ngọc vội vàng lắc đầu.

“Cưng à, em nể tình tôi đối xử với em tốt như vậy, em ở đây đợi tôi một lát đi, tôi đi lấy tiền, sau khi lấy xong thì lái xe về đón em, hai chúng ta ra bên ngoài ở!”

Lục Phàm nói, còn nhìn sang Trần Lạc Thần.

Làm thế cũng để nhắc nhở Dương Ngọc.

Hôm nay bọn họ đến đây là để làm Trần Lạc Thần mất mặt, đừng có làm rối trật tự.

Cũng đúng!

Vừa nghĩ đến Trần Lạc Thần, Dương Ngọc đã bình tĩnh trở lại.

Bạn trai mới mà Dương Ngọc cô tìm được, chắc chắn tốt đẹp hơn Trần Lạc Thần gấp trăm lần, vạn lần!

Mình không thể để mất mặt trước mặt Trần Lạc Thần được.

“Được, em ở lại! Dù gì em biết anh có tiền mà!”

Dương Ngọc cố ý nói thật lớn tiếng.

Mà Lục Phàm vừa nhìn thấy Dương Ngọc đồng ý ở lại, bèn vội vàng bỏ đi.

Còn bạn bè của Dương Ngọc, vốn dĩ cô muốn bạn bè ở lại bầu bạn với mình.

Nhưng Mạnh Mỹ Dung nói có nhiều người như vậy, nếu không về ký túc xá thì kỳ lắm, bèn dẫn hết những người còn lại đi.

Trần Lạc Thần là người cuối cùng rời khỏi nơi này.

Nói thật lòng, thấy Dương Ngọc như thế, không ngờ Trần Lạc Thần lại cảm thấy đau lòng!

Đúng thật là!

Cho đến tận nửa đêm, Lục Phàm để Dương Ngọc ở lại khách sạn một mình, trái tim Trần Lạc Thần lại đau tấy.

Hai người yêu nhau ba năm, nói không có tình cảm thì là giả.

Chu dù Trần Lạc Thần luôn thấy thất vọng về Dương Ngọc, thậm chí còn hận cô ta.

Cũng luôn khuyên chính mình, Dương Ngọc là trà xanh.

Nhưng Dương Ngọc vẫn luôn như thế, trong lòng Trần Lạc Thần rất buồn bã.

Nếu như bây giờ Dương Ngọc đến cầu xin anh, nói không chừng Trần Lạc Thần sẽ mềm lòng đồng ý.

Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Ngọc vẫn ôm vai, lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần.

Ý là, anh đợi mà xem, một hồi nữa Lục Phàm sẽ quay lại đón tôi.

Haiz!

Trần Lạc Thần thở dài một hơi, nếu đã như vậy thì mình cũng không cần phải lo thừa nữa!

Cũng có lẽ người mà mình thương là một Dương Ngọc ngoan ngoãn biết điều, dịu dàng chu đáo, chứ không phải Dương Ngọc ham hư vinh như bây giờ.

Trần Lạc Thần bực bội quay người đi.

Anh trở về ký túc xá, không biết vì sao, hôm nay vốn là một ngày rất vui, anh chửi mắng Lục Phàm một chặp trước mặt bạn bè để trút cơn giận này ra.

Nhưng vẫn không vui lên được chút nào.

Vào lúc này, Dương Thanh đến vỗ vai Trần Lạc Thần: “Trần Lạc Thần, hôm nay cậu xài tiền như thế thì không sao chứ? Sao nhiều thế! Đám anh em muốn cản cậu mà cũng không cản được! Haiz, cậu nói cậu có sáu trăm triệu, phải học hành cho xong mới được đấy!”

Trần Lạc Thần cười nói: “Hả? Em đâu có nói mình trúng được sáu trăm triệu..”

“Cái gì?”

Đám bạn bè sấn đến, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

“Ha ha, em còn trúng nhiều hơn con số này nữa kìa, hơn nữa bữa cơm tối nay, tưởng phải bỏ ra mấy trăm triệu đấy, nhưng thực chất tớ không bỏ ra được bao nhiêu đâu…”

Trần Lạc Thần giải thích với bạn bè.

“Vậy cậu trúng được bao nhiêu đó, Trần Lạc Thần?”

“Đúng đó, đừng có vòng vo tam quốc nữa, mau nói cho anh em nghe…”

Đám người Dương Thanh đều nằm trên giường Trần Lạc Thần, ra vẻ nếu cậu không nói, thì đừng hòng ngủ.

Trần Lạc Thần bất lực, chỉ đành giơ ngón tay.

“Một? Một tỷ rưỡi hả?”

Đám người Dương Thanh đều ngạc nhiên.

“Đi ngủ đi, mai là thứ bảy, ngủ sớm dậy sớm còn lên thư viện học nữa!”

Trần Lạc Thần cười ha ha, cúi đầu ngủ mất.

“Một tỷ rưỡi hay là mười lăm tỷ thế?”

Đám người Dương Ca hết sức sốt ruột.

Cách một lớp mền, bọn họ phải đập Trần Lạc Thần một trận rồi mới chịu thôi.

Thực chất nói thì nói, phá thì phá, cho dù Trần Lạc Thần trúng mười lăm tỷ, anh có tiền là được rồi.

Trong lòng đám Dương Thanh nghĩ như vậy đấy.

Trần Lạc Thần nằm trong mền, mặc dù muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.

Còn rảnh hơi nhớ nhung Dương Ngọc đây này.

Không biết cô ấy có ra chưa.

Trước đây Trần Lạc Thần đã từng điều tra Lục Phàm, ba của anh ta mở một nhà máy, mỗi tháng cho Lục Phàm mười lăm, mười tám triệu ăn vặt, ít nhất thì Lục Phàm cũng tiết kiệm được 90 hay 120 triệu gì đấy.

Chắc chắn không đủ tiền.

Hơn nữa với phẩm hạnh của anh ta, có thể chuồn thì sao quay lại đón Dương Ngọc cho được.

Trần Lạc Thần nghĩ Dương Ngọc sẽ gọi điện thoại cho mình.

Nhưng đợi đến lúc 12 giờ, cũng không đợi được.

Ha ha, mình rảnh hơi thế để làm gì chứ.

Người ta yêu Lục Phàm, đâu có yêu cái đồ thất bại như mình.

Trần Lạc Thần nghĩ ngợi một cách bất lực.

Ngày mai là thứ bảy.

Bạn bè trong ký túc xá vẫn chưa ngủ dậy.

Từ sáng sớm Trần Lạc Thần đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi không phải là Dương Ngọc, mà là Lý Chấn Quốc!

Trần Lạc Thần ngồi dậy, vào nhà vệ sinh nghe máy.

“Cậu Trần, chào buổi sáng!”

Lý Chấn Quốc cung kính nói.

“Tổng giám đốc Lý, ông gọi cho tôi cũng vừa khéo, hôm nay tôi cũng muốn gọi điện cho ông đây…” Trần Lạc Thần cười cười.

“Cậu Trần, có chuyện gì thì cậu cứ việc dặn dò!”

Trần Lạc Thần nói về chuyện tiêu tiền ở nhà hàng Gia Viên hồi tối hôm qua.

“A! Thế đó à, cậu cũng không tiêu đến 180 hay 210 triệu đấy chứ, bữa tiệc rượu vang cao cấp 180 triệu đó, là sản nghiệp của nhà họ Trần bên nước ngoài sản xuất đấy, tính hết cả giá thành, thì cũng chỉ mất ba triệu tiền vốn thôi! Ha ha…”

Lý Chấn Quốc bật cười, nói thật lòng, cậu Trần đã chịu tiêu số tiền này rồi, mặc dù chỉ xài có vài chục triệu thôi, con số ít đến đáng thương.

Nhưng như vậy thì nhiệm vụ mà tổng giám Trần Bạch Lan giao cho mình đã tiến bộ rồi, không phải thế hay sao.

“Cậu Trần, ý của cậu là, để tôi gửi lại vài chục triệu cho cậu hả? Chỉ cần một câu nói của cậu thôi là giải quyết xong rồi…”

Lý Chấn Quốc nghe một hồi, rồi lại lên tiếng.

“Thôi đi vậy, số tiền này, đều đã nạp vào tài khoản của quán bar rồi.”

Trần Lạc Thần vốn định đòi lại.

Nhưng nghe giọng điệu của Lý Chấn Quốc, số tiền vài chục triệu cứ như rắm vậy, không hề để ý một chút nào.

Nếu như anh đi đòi thì hơi mất giá.

Dứt khoát nạp vào tài khoản cho rồi, dù gì đây cũng là tiền chị cho mình, cũng từ số sản nghiệp đó ra mà thôi.

“À phải rồi, tổng giám đốc Lý, hôm nay anh gọi điện cho tôi là vì chuyện gì thế?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Có một chuyện nhỏ thế này, cậu Trần, sau khi biết thời gian bị ép nghèo của cậu đã kết thúc, tổng giám đốc của các cửa hàng lớn trên phố thương nghiệp Kim Lăng chuẩn bị mở tiệc tẩy trần cho cậu, Kiến Quốc thấy hôm nay là thứ bảy, không có cậu có rảnh không?”

Lý Chấn Quốc nhẹ nhàng hỏi.

Hôm nay Trần Lạc Thần định ra ngoài đi dạo.

Cho tiêu sầu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta đã có lòng mở tiệc tẩy trần cho mình, thì mình cũng không nên làm người ta thất vọng.

Hơn nữa đúng là Trần Lạc Thần cũng muốn tiếp xúc với những người như thế này nhiều hơn một chút, chứ bằng không anh giống như một thằng ngốc vậy.

Bèn đồng ý ngay.

Để tổ chức một cách long trọng, địa điểm được chọn là một khách sạn sang trọng ở thành phố Kim Lăng, chứ không ở trên phố thương nghiệp của mình.

Khách sạn Huy Hoàng!

Sau khi nói chuyện với đám Dương Thanh, Trần Lạc Thần bèn đi xuống cầu thang, lượn lờ một lúc, rồi qua đấy.

Lúc đi ngang qua ký túc xá của con gái, Trần Lạc Thần ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy một người đi ra từ trong ký túc xá nữ.

Đúng là Dương Ngọc.

“Ồ? Sao cô ấy về ký túc xá thế này?”

Trần Lạc Thần còn nghĩ cô ấy đã đi mướn khách sạn với Lục Phàm, người đã cứu mình rồi kia chứ.

Vì chuyện này, trong lòng Trần Lạc Thần mới cảm thấy khó chịu.

Dương Ngọc cũng nhìn thấy Trần Lạc Thần.

“Ha ha, Trần Lạc Thần, cuối tuần phải ra ngoài làm thêm à? Có phải tối qua xài hết tiền rồi không?”

“Tôi nói cho anh biết, anh không bao giờ bì nổi với anh Phàm đâu, anh biết không, hồi tối qua, còn chưa đợi được một tiếng thì anh Phàm đã quay lại, vốn dĩ bọn tôi định ra ngoài ngủ, nếu không phải vì bị rụng dâu, hứ hứ…”

Dương Ngọc nhìn Trần Lạc Thần với vẻ đắc ý, cô nói vậy cũng vì cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trần Lạc Thần mà thôi.

Dương Ngọc tôi, là nữ thần mà Trần Lạc Thần anh vĩnh viễn với không tới!

“Được thôi!”

Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ mình đúng là đồ rảnh hơi.

Vào lúc này, một chiếc BWM màu trắng chạy vào trong khuôn viên trường đại học.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lục Phàm cười híp mắt nhìn Dương Ngọc, đương nhiên anh ta cũng đã nhìn thấy Trần Lạc Thần ngay lập tức.

“Ha ha, Trần Lạc Thần, tôi biết tối qua cậu đang đợi xem tôi bị mất mặt, nhưng khiến cho cậu thất vọng rồi, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không có tiền à?”

Lục Phàm ở nụ cười hung ác.

Rồi anh ta móc một chiếc nhẫn kim cương ở trong túi ra.

“Dương Ngọc, anh mua nó cho em đấy, em có thích không?”

“Ồ! Nhẫn kim cương à, chắc phải ba mươi triệu lận nhỉ, anh Phàm giàu quá, không giống như cái hạng trúng vé số nào đó!”

“Hừ hừ, đương nhiên là giàu rồi, Ngọc Ngọc, hôm nay để anh dẫn em đến nơi này chơi, chúng ta phải đi mấy chỗ sang trọng! Có điều sau này người nào đó sẽ trở nên nghèo túng thôi! Lên xe đi!”

Dương Ngọc vui vẻ không thôi, cô vội vàng leo lên xe.

Lục Phàm nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt khinh thường, rồi lập tức lái xe ra khỏi khuôn viên trường.

Trên đường đi, gương mặt Dương Ngọc rạng ngời niềm vui: “Anh Phàm, anh mau nói cho em biết đi, tối qua sao anh góp được món tiền ấy vậy? Hơn nữa có tiền ngay tức khắc! Ba anh cho hả?”

Lục Phàm cười ha hả, vừa lái xe, vừa chơi điện thoại.

Đồng thời cũng lặng lẽ xóa đi app nào đó trong điện thoại: “Em đừng quan tâm đến chuyện này, dù sao em phải nhớ rằng, trong mắt anh thì thằng Trần Lạc Thần đó chỉ là rắm mà thôi!”

“Ồ! Hạnh phúc chết đi được!”

Nhưng mới sáng sớm đã bị hai người họ giễu cợt, Trần Lạc Thần cũng không còn hứng đi dạo nữa.

Chỉ có điều anh thấy hơi phiền muộn, Lục Phàm đó lấy đâu ra lắm tiền thế chỉ trong vòng một đêm?

Ha ha…

Trần Lạc Thần tự cười giễu, mình đang nghĩ gì vậy chứ…

Anh đi thằng một nước vào thư viện học bài.

Cho đến trưa, anh mới đặt xe đến khách sạn Huy Hoàng.

Đây là khách sạn sáu sao của thành phố Kim Lăng. Đương nhiên không thể so sánh với phố thương nghiệp Kim Lăng được, nhưng chắc chắn rất có đẳng cấp.

Bởi vì mải mê đọc sách, trên đường lại kẹt xe, Trần Lạc Thần đến trễ hơn giờ hẹn vài phút.

Đương nhiên anh đi hơi vội vàng.

Rầm!

Ối! Anh bị điên à!

Lúc đi đến phòng riêng, Trần Lạc Thần nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nào ngờ, vừa khéo tông trúng cô gái đứng đằng sau.

Cô ta chỉ thẳng mặt Trần Lạc Thần mà mắng, khiến cho không ít người trong sảnh đều xúm xít lại nhìn ngó…