Con Nhà Giàu

Chương 17: BẠN HỌC TỪ HẢI NGOẠI VỀ

Trần Lạc Thần đối với Triệu Thư Kỳ có loại cảm giác không nói lên lời.

Mặc dù cô lớn lên rất xinh đẹp, khí chất cũng cực kỳ tốt.

Chỉ có điều, loại phẩm chất chê nghèo ham giàu ở mức quá đáng của cô, khiến Trần Lạc Thần có chút không thoải mái.

Tiểu Vũ cũng không biết nghĩ thế nào, khăng khăng muốn để hai người đốt lên tia lửa tình yêu.

Cho nên Trần Lạc Thần vì tránh ngại ngùng, thực sự không muốn đi.

Nhưng không đỡ được trước khi khuyên nhủ, năn nỉ của Dương Thanh.

Không muốn làm mất hứng của các anh em, bèn đáp ứng trước.

Địa điểm được chọn để tụ tập là một nhà hàng Tây tên là Tinh Huy.

Dương Thanh đương nhiên không thể giống như phú nhị đại Hứa Trị Đình, Lục Phàm được, hơi một tí là đến nhà hàng 5 sao.

Lần này đi tụ tập, người đến là 6 cô gái của ký túc Triệu Thư Kỳ, Từ Diệp.

6 người của ký túc Trần Lạc Thần cộng thêm Mã Tiểu Vũ.

Chỉ có điều Trần Lạc Thần vì về ký túc một chuyến, không có đi cùng với đám Dương Thanh.

“Thật ra theo tớ thấy, Tiểu Vũ cậu cùng 5 người trong ký túc của Dương Thanh, chúng ta thế là có 12 người ra ngoài chơi là được rồi!”

Triệu Thư Kỳ ngồi ở trên, chân đung đua, uống nước hoa quả.

Ý trong lời nói rất hiển nhiên.

Ấn tượng của cô đối với Dương Thanh ngược lại không tệ, Dương Thanh làm được việc, đương đối trầm ổn.

Chỉ có điều, ba mẹ của Dương Thanh chỉ là giáo viên cấp 3 bình thường, một điểm này, ở trong lòng của Triệu Thư Kỳ không đạt tiêu chuẩn.

“Ừm, đúng đây, đừng kêu Trần Lạc Thần đó đến! Vừa thấy cậu ta, tớ lại nhớ đến mấy chuyện cậu ta đã làm đó! Tức cười chết đi được!”

Từ Diệp cũng đùa cợt bổ sung thêm một câu.

“Được rồi được rồi, Thư Kỳ, Từ Diệp, hai cậu đừng ghét Trần Lạc Thần như thế, thật đấy, con người cậu ấy rất tốt, các cậu tiếp xúc lâu thì sẽ biết!”

Mã Tiểu Vũ cười nói.

“Đúng thế, con người của lão Trần rất tốt…”

Đám Dương Thanh cũng dần dần nói.

“Ha ha, tốt sao? Nếu như thật sự là người tốt thì sẽ không để 12 người chúng ta ngồi ở đây đợi một mình cậu ta, Từ Diệp cậu nói có phải không?”

Triệu Thư Kỳ hừ lạnh một tiếng.

“Ấy! Trần Lạc Thần đến rồi!”

Lúc này, Mã Tiểu Vũ đứng dậy, vẫy tay với Trần Lạc Thần đang đứng ở cửa, kêu Trần Lạc Thần lại đây.

“Xin lỗi, về đến ký túc thì có điện thoại, làm chút việc nên đến muộn!”

Trần Lạc Thần mỉm cười.

Mã Tiểu Vũ và Triệu Thư Kỳ đang ngồi đối diện.

Lúc này, cô ấy di chuyển ánh mắt long lanh, đứng dậy, kéo Trần Lạc Thần đến chỗ của cô ấy: “Trần Lạc Thần, cậu ngồi chỗ này đi!”

Trần Lạc Thần đâu thể không biết ý của Mã Tiểu Vũ chứ.

Có điều cũng không có giả bộ, anh cứ ngồi xuống.

“Lâm Kiều, chúng ta đổi chỗ!”

Không ngờ, Trần Lạc Thần vừa ngồi xuống, Triệu Thư Kỳ đã lạnh mặt, nói với bạn thân của cô ở bên cạnh.

“Thư Kỳ, tớ không đổi, tớ không muốn ngồi cạnh tên nghèo này! Không biết còn tưởng anh ta là bạn trai của tớ!”

“Sao hả? Trần Lạc Thần làm bạn trai của cậu còn không vừa lòng, cậu nhìn Trần Lạc Thần, chiếc túi hơn 1 tỷ đều có thể chi được! Hi Hi!”

“Đúng đấy Kiều Kiều, gặp được nam sinh như Trần Lạc Thần, cậu trúng rồi đó, ha ha ha!”

Lâm Kiều trang điểm ăn mặc xinh đẹp, cực kỳ biết hóa trang.

Hơn nữa đồ hiệu cả người.

Đương nhiên rất coi thường Trần Lạc Thần.

Lúc này nghe thấy sự vui đùa của các bạn cùng phòng, bất lực nói: “Aiya, nếu các cậu thấy Trần Lạc Thần tốt như vậy, dứt khoát để cậu ta làm bạn trai của các cậu đi!”

“Á! Đầu hàng đầu hàng!”

Vừa nghe thấy câu đó, mấy mỹ nhân lập tức không dám nói đùa nữa.

Rất hiển nhiên, các cô rất mẫn cảm khi với mấy từ này khi Trần Lạc Thần là bạn trai, giống như là, Trần Lạc Thần làm bạn trai của ai thì người đó sẽ bị chế giễu.

Đám Dương Thanh, Lý Bân ở một bên nghe, thật sự có chút tức giận.

Nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mà Triệu Thư Kỳ trực tiếp từ chối ngồi cùng với mình, mặc dù hơi quá quắt, cũng đã nằm trong dự đoán rồi.

“Tiểu Vũ, cậu ngồi ở đây là được rồi! Cậu mau qua đây ngồi đi!”

Trong lòng Trần Lạc Thần bất cười cười khổ, bản thân ở trong mắt các nữ sinh, sao giống như dịch hạch vậy.

Người khác là phụ nhị đại, trong tay có hơn trăm triệu thì có thể ra oai trước mặt các mỹ nữ, lọt vào mặt xanh của các mỹ nữ.

Trong tay của Trần Lạc Thần có không biết bao nhiêu tiền.

Nhưng sao không có mỹ nữ vào coi trọng anh?

Trần Lạc Thần cũng từng nghĩ, dùng tiền ra oai, anh lại không biết!

Haizz!

Nói xong, Trần Lạc Thần đứng sang một bên.

Mã Tiểu Vũ còn muốn tiếp tục khuyên Thư Kỳ ngồi cùng Trần Lạc Thần, lần này cô ấy thật sự muốn điều tiết môi quan hệ giữa hai người.

Đều là bạn tốt của cô ấy mà!

“Thư Kỳ?”

Vào lúc này, một giọng nói vang lên vang cạnh bàn ăn của đám Trần Lạc Thần.

Nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao ráo, đẹp trai có khí chất, mặc quần áo hàng hiệu đứng trước mặt bọn họ.

Anh ta nhìn sang Triệu Thư Kỳ, trong mắt mang theo sự ngạc nhiên, lại vui mừng.

“Cậu là Trang Đông Thành?”

Triệu Thư Kỳ cũng cảm thấy có chút bất ngờ, cô vén tóc ra, mặt mày tràn đầy ý cười mà đứng dậy.

“Đúng thế Thư Kỳ, hai năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp, tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi!”

Trang Đông Thành khẽ cười.

“Đúng rồi Trang Đông Thành, ba cậu không phải đưa cậu ra nước ngoài học rồi sao? Cậu về nước từ khi nào vậy?”

“Tôi mới về hai hôm trước, đang muốn tìm để xin lại cách liên hệ với cậu, đúng rồi, chuyện ở KTV Đế Hoàng hôm qua, các cậu không sao chứ? Là Đại Lôi bạn lớp cấp 3 của chúng ta lúc đó gọi điện cho tôi nói, nói cậu gặp phiền phức ở đó!”

Trang Đông Thành cười nói.

Mà Triệu Thư Kỳ, lập tức che miệng vì ngạc nhiên lại.

Ngay cả các bạn cùng phòng của Triệu Thư Kỳ, bỗng dưng cũng cảm thấy có cảm giác bừng tỉnh ngộ.

“Á! Trang Đông Thành, là cậu sao? Hôm qua là cậu giúp sao?”

Mặt của Triệu Thư Kỳ lộ sự bất ngờ.

Trang Đông Thành hôm qua quả thực muốn giúp, quả thực cũng bảo ông ba già của mình gọi điện cho Lý Phi Hồng của Đế Hoàng.

Nhưng Lý Phi Hồng không có nghe máy.

Lúc này, nghe thấy Triệu Thư Kỳ nói là anh ta giúp? Cũng không nghĩ quá nhiều.

Thì nói: “Ừm, tôi nhờ ba tôi!”

Triệu Thư Kỳ trong lòng không biết đã kích động như thế nào, đồng thời thần sắc trên mặt có một tia kiêu ngạo.

Con gái mà, vĩnh viễn đều ham hư vinh nhất trong thế giới này!

Bây giờ thì tốt rồi, mọi sự nghi hoặc đều đã được làm rõ, thì ra, cuộc điện thoại ngày hôm đó không phải người tầm thường, cũng không phải người bên cạnh, có thể nói chuyện được với ông chủ Lý Phi Hồng như thế, thì ra là bạn cũ Trang Đông Thành của cô ra tay.

Trước đây, ba của Trang Đông Thành cùng ba của cô vì là chiến hữu, cho nên quan hệ của hai người rất tốt.

Chỉ có điều sau này kinh doanh của gia tộc Trang Đông Thành càng làm càng lớn, Trang Đông Thành đã ra ngoài học.

Tự nhiên cũng ít liên lạc.

Không ngờ Trang Đông Thành trở về, vậy mà đem đến bất ngờ lớn của cô như vậy.

Hơn nữa, có thể khiến Lý Phi Hồng có tư thái đó, đại vị gia tộc của Trang Đông Thành, không cần nghĩ cũng biết.

“Trang Đông Thành, mặc kệ nói thế nào, đều rất cảm ơn cậu!”

Triệu Thư Kỳ vui như hoa nở.

Mà thấy Triệu Thư Kỳ như thế, Trần Lạc Thần ở bên cạnh có biết bao nhiêu ngại ngùng.

Hừ, lại một kẻ tầm thường.

Công lao của mình, lại bị tên Trang Đông Thành giành được?

Trần Lạc Thần thật sự muốn nói cho tất cả, là anh! Là Trần Lạc Thần anh gọi điện giúp đỡ!

Nhưng trừ khiến đám Triệu Thư Kỳ càng thêm coi thường anh thì có thể nhận được cái gì chứ?

Chủ yếu là Trần Lạc Thần không quá muốn dây dưa nhiều với Triệu Thư Kỳ.

Lần này, thôi kệ đi.

“Ừm, tôi đến tham gia bữa tiệc do các bạn cấp 3 tổ chức, ở trên lầu, Thư Kỳ, tôi lên trên kính ly rượu rồi sẽ xuống, cậu cũng giới thiệu bạn bè của cậu cho tôi làm quen một chút!”

Nói xong, Trang Đông Thành còn khẽ cúi người với các mỹ nữ, dáng vẻ lịch lãm, sau đó mới rời khỏi.

Khiến các mỹ nữ đều thất thần.

Oa! Đẹp trai chết đi được!

“Thư Kỳ Thư Kỳ, mau giới thiệu mau giới thiệu, lai lịch của người đó?”

“Đúng thế, có bạn gái chưa?”

Đám Lâm Kiều cực kỳ tò mò.

Triệu Thư Kỳ kiêu ngạo nói: “Trang Đông Thành, cậu rất lợi hại, các cậu biết tập đoàn thực phẩm Thành Hoa không? Đó chính là của nhà cậu ấy, là ông lớn trong ngành thực phẩm!”

“Vãi, xếp trong top 100 trong các doanh nghiệp đã niêm yết của Kim Lăng! Thực lực hùng hậu!”

Đám Lâm Kiều sùng bái nói.

“Mấy hôm trước trên tin tức không phải nói, vốn của Thành Hoa xảy ra chút vấn đề sao?”

Trần Lạc Thần ở một bên luôn im lặng nghe, nhưng nghe thấy các cô đều nói về chuyện mấy đó, bản thân anh cũng muốn xen vào mấy câu.

Nhưng lời dứt lời, bầu không khí trực tiếp động đặc lại.

Đặc biệt là Triệu Thư Kỳ, tức giận nhìn Trần Lạc Thần:

“Ý của cậu là gì? Vốn xảy ra vấn đề không phải điều rất bình thường sao? Cậu ở đây ghen tỵ cái gì?”

“Hừ, có người cứ như thế, ngưỡng mộ đố kỵ với người khác, sau đó tìm khuyết điểm của người ta bắt đầu công kích, thật chán ghét!”

Lâm Kiều cũng coi thường nói.

Trong nhất thời, lời mà Trần Lạc Thần nous, gần như dẫn đến một cuộc chiến…

“Thư Kỳ!”

Mà vào lúc này, Trang Đông Thành cùng một người bạn người trước người sau từ trên lầu đi xuống…