Bạn Giường Bất Đắc Dĩ!

Chương 25

“Thế cậu muốn thưởng gì?”

“Tuy nhỏ mà giá trị lớn.

Ôn Tịnh... Tôi muốn con gái của ngài!”

Không một giây chần chừ, như chờ được thời cơ mình mong muốn, Nhậm Lăng liền đáp.

Ôn Thành nghe xong sắc mặt tối hẳn.

Lúc trước cho dù làm cách nào anh cũng không chịu cưới con gái ông, ngày kết hôn cũng không đến. Hại cô thê thảm thế rồi bây giờ quay lại nói muốn cô...

Ông chỉ có một đứa con gái, trước giờ chưa từng mắng hay quát tháo gì cô cả, chưa kịp cưng nựng cô như trứng mà đã bị anh làm ra nông nổi này rồi.

“Con gái tôi trong mắt cậu là gì? Nó là bảo bối của tôi, thế mà cậu xem nó như một món đồ, thích thì lấy không thích thì đá đi. Cậu có biết rằng bản thân cậu tồi tệ lắm không? Hại con bé bị người đời chê cười, em trai cậu làm con bé bị xảy thai, giờ cậu muốn làm gì với con gái tôi nữa?”

“Tôi biết lúc trước là tôi sai, vì vậy viện trưởng, xin cho tôi một cơ hội để bù đắp cho Ôn Tịnh. Tôi nguyện dùng cả đời còn lại để yêu thương, chăm sóc cô ấy, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương, uất ức nào nữa.

Tôi đã hứa với Ôn Tịnh, sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành tổ chức hôn lễ, cho cô ấy một cuộc hôn nhân viên mãn như mong muốn.

Tôi... Thật sự yêu Ôn Tịnh!

Vì vậy, xin ngài tác thành.”

Nhậm Lăng cúi gập người, dáng vẻ giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Tôi lấy gì để tin tưởng cậu?”

“Tôi xin lấy danh dự của mẹ tôi đảm bảo với ngài.”

Lần này cũng lớn quá rồi đó...

Mẹ anh chính là người chủ của hôn ước này, anh lại dùng danh dự của mẹ để đảm bảo như thế thì chắc chắn là muốn có Ôn Tịnh như đinh đóng cột rồi.

Ôn Thành nheo mắt, cô hàng xóm thanh mai trúc mã này lại thuyết phục được ông rồi.

Ông không nói gì cả, chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Dù gì tất cả những gì của Ôn Tịnh đều nằm trọn trong tay anh cả rồi, nếu tiếp tuc cấm đoán thì người chịu thiệt cuối cùng cũng là cô thôi. Ông cũng biết rằng con gái mình yêu người này từ lâu rồi, bây giờ anh cũng chính miệng thừa nhận yêu cô. Nếu anh đã muốn bù đắp lỗi lầm, dựa trên cả sự tôn nghiêm của mẹ thì chẳng có lý do gì để phản đối nữa cả.

“Được, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.”

Hi vọng quyết này về sau sẽ không khiến ông phải hối hận!

Nhậm Lăng đứng thẳng dậy, môi hơi cong lên. Có thể nói từ khi gặp nhau tới giờ, đây là nụ cười "chân thành" nhất mà ông từng thấy từ anh. Những lần trước cũng có cười, nhưng là chỉ cười cho có, cười cũng như không.

“Nhưng cậu đừng vội mừng, tiểu Tịnh nhiều ngày trước đã gọi cho tôi, con bé nói nó không còn yêu cậu nữa, mà ghét cậu rồi. Vậy nên lần này quyết định không chỉ ở mỗi tôi, mà cậu còn phải thuyết phục thêm con bé nữa.”

“Vậy à...”

Nhậm Lăng buông ra hai từ đầy ẩn ý, nhưng sâu bên trong ánh mắt là đầy ý cười.

Anh rút điện thoại ra, nhấn gọi dãy số được ghim trên cùng, tiện tay bật cả loa ngoài. Sáng nay Ôn Tịnh không có tiết học, vậy nên chắc đang buồn chán ở nhà.

Cô nghe máy không lâu sau đó.

“Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà.”

“Nhà nào?”

“Sao anh lại hỏi thế, tất nhiên là ở nhà anh rồi.”

Nhậm Lăng ánh mắt đầy hài lòng nhìn sang Ôn Thành, sắc mặt ông vô cùng khó tin.

Sao lại ở đó, rõ ràng ông đã mua nhà cho cô rồi mà?

Hai cô cậu trẻ đây rốt cuộc đang làm gì thế này.

“Ừm... Chiều đi học cẩn thận, nhớ bật GPS trong điện thoại em.”

“Em biết rồi.”

“Có gì muốn nói với anh không?”

Ôn Tịnh đầu dây bên kia ậm ừ một lúc, gương mặt nhỏ thoáng đã phiếm hồng. “... Muốn gặp anh, nhớ anh.”

Đáy lòng lộ rõ cảm xúc thật, Nhậm Lăng quên mất vị nào đó đang đứng cạnh mà cười có vẻ hạnh phúc.

Thật muốn ngay lập tức chạy đến Bắc Kinh ôm cô vào lòng quá đi thôi.

“Xong công việc sẽ đến với em... Yêu em.”

Ôn Thành ho nhẹ, quay mặt theo hướng ngược lại, mặt đen như đáy nồi.

Ông sống từng tuổi này rồi còn cho ông chứng kiến cái cảnh tình nồng của đôi trẻ, lại còn là của chính con gái mình nữa chứ. Thật là...

Cẩu lương thế này thật nuốt không trôi!

Tắt điện thoại, Nhậm Lăng cũng không nói gì nữa.

Chỉ một cuộc điện thoại đã là câu trả lời cho tất cả rồi. Hai người họ thực sự đã không còn gì cản trở, bây giờ chỉ cần đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học là ổn.

Anh lại cúi đầu với ông Ôn, vẻ mặt có chút hài hước. “Nếu không còn việc gì, con xin phép về phòng làm việc, thưa bố.”

Nói rồi không đợi ông kịp phản ứng, Nhậm Lăng đã biến khỏi căn phòng.

Việc đã đến nước này rồi, còn liêm sỉ cái gì nữa!

Ôn Thành đứng ngây người một lúc, bỗng chốc bật cười thành tiếng. Được rồi được rồi, sau này ông không phải lo lắng cho đứa con gái ngốc của mình nữa.

Nhậm Lăng trở về phòng làm việc, cả người ngồi nhoài ra ghế, tiện tay cởi bỏ hai chiếc cúc áo trước ngực.

Một chàng trai trẻ đi vào, trên tay còn cầm cốc cafe nóng thơm phức.

“Thầy uống cafe ạ.”

“Cảm ơn.”

Cậu học trò đặt cốc cafe lên bàn, e dè nhìn anh. Hiếm khi thấy thầy niềm nở như thế, cậu tự dưng lại thấy có gì đó không đúng lắm. Bình thường nếu không nói chuyện thì người lúc nào cũng mang theo khí lạnh, còn này là cả vùng trời nở hoa.

“Thầy vừa đi công tác về có gì vui sao ạ?”

Nhậm Lăng đưa cốc cafe lên miệng nhấp một ngụm, liếc nhìn sơ cậu rồi gật đầu. “Có.”

“Chuyện gì vui thế thầy?”

“Xem ra một tháng tôi không có ở đây, cậu cũng rảnh rỗi quá rồi nhỉ? Có cần tôi giao thêm việc không?”

“Ơ không ạ, xin lỗi thầy em đi làm việc ngay.”

Chàng trai trẻ cuống quýt lắc đầu, cũng không dám nán lại thêm một phút.

Nhiều chuyện thật, đúng là không nên dây vào chuyện riêng của anh thì hơn, nếu không lại thêm buổi tối không được về nhà.