Đông Tây [Lam Ngôn]

Chương 7: Nếu Ngươi Muốn Rời Đi

Đêm đó, Xa Thi Mạn ở tầng hầm thật vất vả lắm mới có thể đem Tô Thanh toàn thân đầy những thương tích trở về.

Thật không ngờ vừa đặt nàng xuống giường, Tần Lam đã từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm theo bình sứ nhỏ màu trắng.

"Bôi cái này cho nàng."

"Dạ." Run run nhận lấy bình thuốc, Xa Thi Mạn hít sâu một hơi rồi nói: "Đương gia, cho dù hôm nay tôi hiểu mục đích của cô. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy cô làm vậy là quá đỗi tàn nhẫn với em ấy. Nhìn những vết bầm này xem... để hồi phục nhanh cũng phải mất chừng nửa tháng."

Sở dĩ Tô Thanh bị đánh thê thảm như vậy, âu cũng bởi Tần gia quy định rất rõ ràng. Miễn là lệnh dụng hình của đương gia hạ xuống, thì dù đó có là một trong tứ đại hộ pháp bên cạnh nàng, cũng đều phải coi là kẻ có tội.

"Mỗi việc tôi làm đều phải có người hy sinh." Tần Lam vừa nói vừa thuận tiện vuốt ve vết bầm trên bả vai trơn mềm.

Hình như do tay nàng lạnh, cho nên Tô Thanh trong cơn mê vô thức cảm thấy thoải mái, hàng lông mày cũng dần giãn ra.

"Em ấy chưa từng phòng bị cô, càng chưa từng oán trách cô." Trông một màn trước mắt, Xa Thi Mạn âm thầm thở dài.

Nàng gật đầu đáp: "Ừ. Những điều này trước giờ tôi đều hiểu."

***

Đơn độc nằm trên giường lớn, Ngô Cẩn Ngôn nâng cánh tay đã được băng bó cẩn thận lên tỉ mỉ quan sát.

Lúc nãy khi giúp cô trị thương, Tô Thanh đã hỏi cô rằng: "Đương gia thừa biết em nói dối, nhưng cô ấy không hề vạch trần em. Em biết tại sao không?"

Ngô Cẩn Ngôn im lặng.

"Bởi vì cô ấy quan tâm em." Nàng tiếp tục diễn giải. "Tuy cách đương gia bày tỏ tình cảm vô cùng mơ hồ, có điều tại thời điểm ấy, tôi vẫn thấy độ ấm vụt qua đôi mắt của đương gia. Dù chỉ là một chút thôi."

"Em rất giống mẹ, đặc biệt rất giống. Cẩn Ngôn ạ."

Nghe nàng từng chút giãi bày, thế nhưng cô lại chẳng lọt nổi câu nào.

Ngô Cẩn Ngôn cho rằng Tần gia là một đám giả nhân giả nghĩa. Và đương nhiên kẻ giả tạo thành công nhất chính là Tần Lam.

"Giống hay không giống, mẹ tôi cũng đã chết rồi. Tôi thậm chí còn không rõ đã có ai chôn cất họ hay chưa?"

"Chuyện này..."

"Ít nhất thì tôi không muốn nghe nó từ miệng các người. Còn nữa, tôi dám khẳng định cho đến khi tôi thực sự trốn thoát khỏi nơi xiềng xích này, tôi chắc chắn sẽ tự tay gϊếŧ chết Tần Lam."

Nghe cô nói xong. Tô Thanh chỉ nặng nề buông tiếng thở dài. Cúi đầu thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời đi.

***

Ngày hôm sau, Xa Thi Mạn sáng sớm đã tới tìm cô.

"Đương gia chờ ngươi cùng dùng bữa sáng."

"Tại sao ta phải dùng bữa sáng cùng cô ta?" Ngô Cẩn Ngôn cười khẩy. "Bảo tôi ngồi cùng một bàn, ăn cùng một món với nữ nhân đó. Thà rằng để tôi ăn cùng động vật còn hơn."

Vừa dứt câu, cái cổ mảnh khảnh rất nhanh liền bị siết lấy.

Xa Thi Mạn hạ thủ không hề lưu tình, thẳng tới khi cô mặt cắt không còn giọt máu, nhịp thở dần trở nên khó nhọc, chị mới âm trầm cảnh cáo: "Ngươi đừng tưởng ta không dám gϊếŧ cái mạng chó của ngươi."

"Haha..." Ngô Cẩn Ngôn bất vi sở động. Dù cơ thể đã kiệt quệ rã rời, song vẫn tuyệt nhiên không buông mình cầu xin.

Qua một lúc, thời điểm cái chết đã cận kề trước mắt, Xa Thi Mạn rốt cuộc cũng nhả tay trả không khí cho cô.

Ngô Cẩn Ngôn hai chân run rẩy ngã khụy, sau đó chậm rãi chống tay xuống đất, nặng nề hít thở.

***

Trước bàn ăn lớn, Tần Lam thong thả đọc báo, bên cạnh là ly cà phê còn đang nóng hổi vừa pha.

Ngẩng đầu quan sát tiểu nữ hài đang từng bước tiến về phía mình. Nàng chỉ chỉ vào cổ, hỏi: "Nơi này của ngươi bị sao vậy?"

"Là tôi làm, đương gia." Xa Thi Mạn thẳng thắn thừa nhận.

"Lần sau nhẹ tay một chút, đừng lấy mạng con bé."

Hàm ý vô cùng rõ ràng, đó là nàng cho phép thuộc hạ của mình ngược đãi cô, chỉ cần không chết là được.

Ngô Cẩn Ngôn lòng sinh dự cảm với thảm cảnh sống dở chết dở này, bởi lẽ nó có thể theo sát cô suốt những năm kế tiếp.

Cho nên cô nhất định phải rời khỏi đây.

"Chẳng lẽ bị Thi Mạn dọa sợ rồi à?" Thanh âm tựa tiếu phi tiếu kéo cô về thực tại.

Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu đối mặt với nàng.

"Thả ta đi." Cô mở miệng.

Tần Lam nhướn mi: "Tại sao ta phải thả ngươi đi? Khi vài ngày trước chính mẹ ngươi đã chủ động nhờ ta chiếu cố?" Vừa nói vừa hứng thú chống cằm, đôi đồng tử của nàng nồng đậm tiếu ý.

Ngô Cẩn Ngôn lạnh giọng rít qua cổ họng: "Ta sẽ không bao giờ phục tùng ngươi."

"Ừm. Ăn cơm trước đã."

Chẳng hề bận tâm tới cô, nàng tư thái ưu nhã bắt đầu động đũa. Hoàn toàn mặc kệ tiểu nữ hài tự mình nổi giận.

"TẦN LAM, NGƯƠI CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG?" Ngô Cẩn Ngôn bỗng gào lên.

"Giữ trật tự và ngoan ngoãn ăn sáng đi, trước khi ta vá cái miệng ngươi lại." Nàng bình thản đáp.

Bất ngờ đứng dậy, cô trực tiếp vung tay gạt toàn bộ bát đĩa xuống đất.

Thanh âm đổ vỡ rất nhanh liền vang vọng khắp căn phòng.

"Đương gia."

"Đương gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Nhanh như chớp, Vương Quán Dật, Hứa Khải cùng Xa Thi Mạn xuất hiện. Trên tay sớm đã cầm sẵn súng.

Trước sau bình tĩnh đặt đũa xuống gác, Tần Lam phất tay để ba người lui ra ngoài.

"Không sao, con ngựa non khó thuần mà thôi." Nàng cảm thán.

Mà lúc này, Ngô Cẩn Ngôn da gà bất giác nổi lên.

Bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người nữ nhân họ Tần đó.

Một lúc sau, nàng hỏi: "Ngươi muốn đi phải không?"

Cổ họng nghẹn ứ, tuy nhiên cô vẫn lấy hết dũng khí trả lời: "Phải."

"Cũng được. Có điều..." Ngừng vài giây, nàng bất chợt rời khỏi ghế, tiến về phía cô.

Ngô Cẩn Ngôn gắng gượng quật cường chống chọi với bầu không khí càng lúc càng tụt dốc.

Loại tình uống áp bức này, cô căn bản chưa từng gặp qua.

Tiếng giày cao gót rốt cuộc cũng dừng lại. Tần Lam khoanh tay quan sát tiểu nữ hài một lượt, khóe môi chầm chậm cong lên:

"Có điều nếu muốn đi, trước hết ngươi phải để lại một thứ gì đó trên cơ thể đã."

"Ý ngươi là gì?"

"Ngươi nghe không hiểu sao? Tức là ngươi phải để lại một bộ phận trên cơ thể, ví dụ như ngón chân, ngón tay chẳng hạn."

Đoạn, nàng giả bộ tiếc nuối thở dài: "Ta thấy đôi tay này của ngươi cũng chẳng làm được điều gì tốt đẹp. Chi bằng để ta giúp ngươi phế nó đi nhé."

Ngày đăng: 03.11.2019