Kết Nối Âm Dương

Chương 6

Chương 5: Những manh mối đầu tiên
Sau khi từ ngôi làng nhỏ ngoại thành trở về, lòng Ngưu Viễn như có một tảng đá đè nặng.

Mặc dù sự việc sau đó cũng đều ổn thỏa, nhưng Ngưu Viễn vẫn cần thời gian để sắp xếp lại một lượt trật tự.

"Gia Nhi, rốt cuộc cậu đã đi tới đâu?"

Nó lẩm bẩm, đứng trên sân thượng nhìn xuống toàn cảnh sân trường, tất cả như thu gọn vào trong tầm mắt. Kể cả căn nhà kho cũ kĩ ở mảnh đất sau trường kia.

Sau khi Phùng Quý Minh khai nhận chính mình đã nhận tiền từ một kẻ lạ bí ẩn, trong lúc túng quẫn đã làm liều mà hại chết sinh mạng của cô nữ sinh tội nghiệp kia. đối với kẻ đứng sau tất cả, ông không hề có một ấn tượng nào, vì chỉ được nhờ vả qua trung gian.

Mà kẻ trung gian ở đây – đức Miêu cũng đã tử vong vì tai nạn giao thông, sau khi hắn lái chiếc xe Kia Morning màu bạc để đâm chết Gia Nhi hôm mùng 2 tháng 10 vừa rồi... Hắn chính là người giao số tiền mặt hơn ba trăm năm mươi triệu đồng cho Phùng Quý Minh năm đó, còn nói rằng không cần hỏi nhiều, chỉ cần đợi lệnh của vị khách kia để thực hiện mà thôi. Sau ngần đấy năm, hắn cũng chỉ thành vật hi sinh của kẻ kia, nhằm che giấu hết tội ác của mình.

Phùng Quý Minh cùng đức Miêu là đồng nghiệp cùng làm chung hãng taxi Mai Vàng. Dựa vào mối quen biết rộng rãi của đức Miêu, hiện tại không thể lập danh sách đối tượng tình nghi được, vì con số có thể đạt tới kỷ lục hơn mấy trăm người.

Thiên Na nói, giờ bắt giam Phùng Quý Minh, chắc chắn hung thủ sẽ không thể ngờ tới. Nhưng phải đánh động từ từ để hung thủ xuất đầu lộ diện, từ đó có thể phác họa được chân dung, thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

Tố Vỹ nói gì với Thiên Na, vốn Ngưu Viễn cũng chả quan tâm. Chỉ cần anh đã đồng ý giúp nó, tất sẽ có cách khiến Thiên Na tin tưởng.

Trên hết hiện tại, tính mạng của Ngưu Viễn cực kỳ quan trọng, phải bảo vệ 24/24 giờ tránh để kẻ xấu có cơ hội ra tay. Thế nên ngoài trường học, cảnh sát luôn luôn theo nó sát sao.

Lại quay về với vụ việc của Phùng Quý Minh. Sau khi ông ta bỏ lại con trai đang trong tình trạng hấp hối để kiếm tiền chữa bệnh cho con, mặc cho nó cầu xin ông ở lại với nó. Dù đau đớn, nhưng ông vẫn cần phải có được số tiền này. Vì chỉ có tiền mới cầm cự được căn bệnh ung thư quái ác cho Quý Sinh.

Nhưng Phùng Quý Minh chắc chắn cũng chẳng thể ngờ được, đó lại là lần cuối cùng ông nhìn thấy con mình. Lời hứa sẽ cùng đi câu cá với nó, ông mãi mãi chẳng thể thực hiện.

Ngày để tang con chưa hết, người vợ hai ông hết mực thương yêu lại cùng tình nhân bỏ trốn cùng số tiền mặt ông đã đánh đổi bằng máu thịt để có được hòng chữa bệnh cho con. Tuy mẹ ruột Quý Sinh mất đã lâu, bà hai lại là người cưu mang nuôi nấng Quý Sinh từ bé, vậy mà lòng tham đã đánh mất cả nhân phẩm của một người phụ nữ thôn quê nghèo nàn.

Con mất, nhà tan cửa nát, tiền cũng chẳng còn... Phùng Quý Minh vốn biết gϊếŧ người phải đền tội, nhưng đã nhận tiền của kẻ đó, ông không thể không làm theo những gì được dặn dò. Cuối cùng ông đành sống vạ vật cho qua ngày, cùng với nỗi đau dằn vặt vì tội ác.

Mười hai năm, cuối cùng ngày này cũng đến. Dẫu rằng vẫn biết sẽ có ngày chân tướng sẽ được đưa ra ánh sáng, nhưng ông chắc chắn không thể ngờ, thứ làm lương tâm ông lần nữa thức tỉnh, lại là linh hồn của con trai dưới suối vàng.

Tố Vỹ cũng đã khẽ hỏi Ngưu Viễn khi cảnh sát áp giải Phùng Quý Minh đi: "Nãy em diễn kịch... hay là thật vậy?"

Ngưu Viễn nhíu mày: "Ngay khi chúng ta bước vào trong sân, đứa bé đã luôn đứng cạnh em."

Chỉ thấy khóe môi Tố Vỹ run run, cơ mặt giật giật, cuối cùng anh cũng không hỏi gì thêm nữa.

Linh hồn của người chết cũng chỉ lưu lại được một số kí ức vụn vặn. Thế nên có nhiều trường hợp dù biết mình chết oan uổng, cũng chẳng thể tự mình vạch trần hung thủ.

Ngưu Viễn thở dài, trên gương mặt lãnh đạm lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Bỗng nhiên trước mắt tối lại, mạch suy nghĩ đứt phăng. Cảm giác thứ gì đó lạnh ngắt đang áp vào mắt mình, Ngưu Viễn hơi khựng lại, nhưng chỉ vài giây sau đôi lông mày lại giãn ra.

"Cậu không giật mình tí nào sao?" Giọng người đứng sau lưng khẽ thốt lên ngạc nhiên, âm thanh vυ't lên quãng tám, như muốn sé toạc màng nhĩ người khác, "Vậy đoán xem là ai đi."

Khóe môi khẽ nhếch lên, lần đầu trên khuôn mặt lãnh đạm của Ngưu Viễn sau bao nhiêu ngày xuất hiện ý cười. "Cậu quậy đủ rồi đấy." Nói rồi, nó khẽ gỡ bàn tay của cô gái xuống.

Bích Phương xịu mặt xuống, khuôn mặt bầu bầu lộ rõ vẻ không vui, "Cậu có thể giả vờ như không nhận ra tớ mà."

Ngưu Viễn liếc nhìn Bích Phương, lạnh lùng đáp: "Vậy ý cậu là tôi nên tỏ ra không biết cậu?"

"Không nên, vì tớ rất nhớ cậu!"

Cô gái này thẳng thắn đến mức làm Ngưu Viễn thoáng sững người. Có vẻ như biết mình lỡ lời, gò má Bích Phương đã ửng lên một màu phiếm hồng kì quái.

Bầu không khí bất giác tĩnh lặng đến ngại ngùng.

"Cậu lại không mặc đồng phục hả?" Bích Phương lảng tránh ánh mắt của Ngưu Viễn, cô chỉ tay vào trang phục của Ngưu Viễn, "Mặc vậy mà cũng được vào trường sao?"

Ngưu Viễn lắc đầu, Bích Phương trợn tròn mắt ngạc nhiên. Nhất thời quen béng không khí xấu hổ ban nãy do mình tạo ra, cô sáp lại gần Ngưu Viễn, thản nhiên kéo kéo ống tay chiếc áo hoodie đen mà nó đang mặc trên người.

"Vậy cậu trèo tường vào hả?"

Ngưu Viễn nhíu mày: "Không."

"Thế cậu làm như thế nào mà qua được mặt bác bảo vệ hay thế?" Lại còn đầy hình xăm như vậy, chắc chắn thu hút không ít ánh nhìn đi.

"Cứ đi vào thôi."

Câu trả lời của Ngưu Viễn thản nhiên như không, Bích Phương tuy ngạc nhiên nhưng vẫn cố tình bắt bẻ: "Cậu như vậy dọa cho người khác sợ đấy."

Cả sân thượng *****g *****g gió thổi, tiết trời tuy không mưa nhưng cũng âm u chẳng có một tia nắng. Bích Phương khịt khịt mũi, cô dựa vào lan can, trộm liếc người bên cạnh.

So với tuần trước – lần gặp đầu tiên thì bây giờ sắc mặt Ngưu Viễn có vẻ tiều tụy đi nhiều quá. Nhưng thần thái lạnh lùng cùng đôi mắt nâu sâu thẳm vẫn luôn rạng ngời lại mang cho cô cảm giác an toàn.

"Nhưng lát nữa sẽ vinh dự được uống nước chè trong phòng thầy chủ nhiệm." Ngưu Viễn bỗng cất giọng uể oải, nhưng là lần đầu mở lời trước với Bích Phương.

Bích Phương kinh ngạc, đôi má hồng hồng hơi lún xuống, lộ cái hõm nhỏ như đồng tiền xu, cô mỉm cười đáp: "Thầy ấy chắc cũng hết cách với cậu."

Bỗng dưng cơn gió mạnh ập đến, Bích Phương bị thổi cho nghiêng cả người, sau đó khẽ hắt xì một cái. Bộ đồng phục mùa đông mỏng manh mặc trên người so với cái thời tiết lạnh căm căm của tháng mười hai thì chẳng thấm tháp vào đâu.

"Bích Phương, xuống thôi." Ngưu Viễn bỗng trầm giọng, nó xoay người đi thẳng, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói như có như không hòa trong gió, "ở đây lạnh."

Thế là có ai đó cứ cười toét đến tận mang tai, lon ton chạy theo sau dáng người cao cao thẳng tắp phía trước mà liên tha liên thiên.

"Ngưu Viễn, cậu là con gái sao đẹp trai vậy chứ?"

"Ngưu Viễn này, cậu có từng nghĩ là các bạn nữ khác sẽ thích cậu không?"

"Ngưu Viễn, sao cậu lạnh lùng thế? Nói chuyện gì đi xem nào."

"Ngưu Viễn, ôi, tớ mê cậu quá đi..."

...

Rốt cuộc khóe mày của Ngưu Viễn cũng giật giật, nó trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh.

đôi mắt tròn xoe với gò má hơi ửng hồng nhìn Ngưu Viễn đầy mong chờ. Bất giác khiến nó thở dài, chậm rãi nói: "Cậu có tin là tôi ném cậu vào nhà kho kia nhốt lại không?"

Bích Phương ngẩn người, cô đưa mắt nhìn căn nhà kho u ám đứng sừng sững trên bãi đất trống. Bỗng dưng trái tim đánh thịch một cái, toàn thân run rẩy, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cô ôm chắc cánh tay của Ngưu Viễn, giọng yếu ớt năn nỉ: "đừng... tớ sợ lắm..."

Mà thấy cô gái này phản ứng dữ dội như vậy, Ngưu Viễn cũng chẳng muốn tiến lên xem xét nữa. Vì căn bản nó cảm giác được, đằng sau lưng có một người đang quan sát nó. Khoảng cách tuy không gần, nhưng cũng đủ để cảm nhận được ánh mắt đó đang chiếu lên người nó một cách tò mò và có chút bất lực.

"Ngưu Viễn, thầy nói là cuối giờ lên phòng làm việc của thầy mà? Vì sao em hẵng còn đứng ngây ra đó?"

Giọng nói đầy dịu dàng vang lên, Ngưu Viễn cũng chẳng buồn nhìn, chỉ lãnh đạm đáp: "Em tưởng thầy đang ở đây rồi?"

Thầy Thống Bạch không ngạc nhiên trước câu trả lời thờ ơ của học trò, chỉ lắc đầu đáp: "Thầy không thấy em nên sốt ruột, đương nhiên phải tìm em rồi. Nhân đây cũng cần nói với em mấy chuyện."

Cảm giác lực siết trên cánh tay hơi mạnh, Ngưu Viễn khó hiểu liếc nhìn Bích Phương. Gương mặt cô tái mét, đôi môi run rẩy cùng hơi thở nặng nhọc. Cảm nhận được ánh mắt của Ngưu Viễn, cô yếu ớt ngẩng đầu lên đáp: "Ngưu Viễn, cơ thể tớ bỗng nhiên không được khỏe. Tớ... tớ về trước nhé!"

Còn chưa đợi Ngưu Viễn phản ứng, Bích Phương đã buông nó ra rồi thất thểu bước đi. Ngang qua thầy giáo, cô không quên lễ phép mà chào hỏi bằng giọng mệt mỏi: "Em chào thầy." Rồi vội vã đi ngay.

Thầy Thống Bạch chỉ khẽ nhíu mày một chút, rồi lại hướng Ngưu Viễn mà thở dài: "đi ra chỗ khác rồi nói nhé, chỗ này có vẻ... không tiện lắm."

Ai cũng biết chỗ này là khu vực giới nghiêm của nhà trường, ít có người dám bén mảng lại gần, thế nên Ngưu Viễn cũng thuận theo ý của thầy chủ nhiệm.

Căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi hương cà phê nhàn nhạt, Ngưu Viễn hơi nhíu mày. Thầy Thống Bạch bèn ngượng nghịu giải thích: "Thầy không uống được cà phê, nhưng lại thích mùi hương của nó, nên mới mua một lọ tinh dầu để thi thoảng xịt một ít..."

Thầy đặt xuống mặt Ngưu Viễn một chén trà nóng mới pha, mùi thơm của sen dìu dìu tỏa lên, át đi cái 'tinh dầu cà phê' kinh khủng ban nãy. Thực sự không phải Ngưu Viễn không thích cà phê, nếu là cà phê thật thì sẽ thơm lắm, nhưng cái mùi tinh dầu này thật chẳng giống tẹo nào.

Văn phòng thầy tuy nhỏ, nhưng ít ra vẫn còn ra dáng 'phòng riêng'. Bởi tại trường của Ngưu Viễn không phải quá rộng, nên các giáo viên khác thường sử dụng chung một căn phòng lớn, kê bàn san sát nhau coi như chỗ làm việc – như thế cũng tính là văn phòng rồi.

Nhưng thầy Thống Bạch lại khác. Thầy là giáo viên dạy giỏi của thành phố, nhiều trường đưa ra mức lương khá cao để mời thầy về dạy, nhưng thầy lại từ chối, lí do vì thầy đã gắn bó với ngôi trường này lâu vậy rồi nên thầy không muốn đi. Hơn nữa, thầy cũng rất được lòng học sinh, vừa nghiêm khắc nhưng rất đỗi dịu dàng. Tuổi tác thầy cũng chỉ ngoài ba mươi, không quá lớn, nên được rất nhiều nữ sinh hâm mộ. Họ còn lén chụp ảnh của thầy post lên facebook trường, và những tấm ảnh đó luôn luôn nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

Với Ngưu Viễn mà nói, quan hệ thầy trò của hai người cũng coi là thuận lợi. Thầy luôn cố gắng giúp đỡ nó, nhất là sau tai nạn của Gia Nhi. Mặc dù không muốn gây khó dễ cho thầy, nhưng những hành động của Ngưu Viễn thời gian gần đây lại luôn khiến thầy giáo Thống Bạch phải đau đầu suy nghĩ. Từ sự việc những hình xăm quái dị của Ngưu Viễn được thầy hiệu trưởng khéo léo nhắc nhở đến những lần vi phạm nội quy rất thản nhiên... Tuy biết là Ngưu Viễn đổi tính đổi nết sau lần tai nạn nghiêm trọng đó, nhưng việc trốn tiết – bỏ học thì thầy không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.

Thầy Thống Bạch nhìn cô học trò trước mặt, dáng vẻ lạnh lùng cùng đôi mắt thờ ơ bình lặng khiến thầy khẽ thở dài một tiếng. Thầy nhẹ nhàng nói: "Ngưu Viễn, hồi sáng em bận gì sao? Thầy thấy cô Mai Ngọc nói em không đến lớp giờ ngữ văn."

đáp lại ánh mắt đầy lo âu của thầy, Ngưu Viễn chỉ hờ hững: "Em không bận."

"Vậy vì sao em lại không đến lớp? Em có chuyện gì với các bạn hay thầy cô sao?"

"Em ngủ quên."

"..."

Một mảng yên tĩnh bao phủ. Thầy Thống Bạch nhíu mày, đôi con ngươi đen láy chiếu lên người Ngưu Viễn với những tia khó tin. Thầy nhấp một ngụm trà ổn định thần trí, lại liếc xuống bàn tay trắng nhợt nhạt đầy những hình xăm kỳ dị của Ngưu Viễn, thầy nói: "Em còn hay bị mệt không? Trời mùa đông lạnh, em phải thật cẩn thận, nhớ giữ ấm tránh để... những vết thương cũ lại đau nhức."

Không nghe tiếng Ngưu Viễn trả lời, thầy Thống Bạch ngước mắt nhìn, mới phát hiện ra nó đang cau chặt hàng lông mày, ánh mắt lạnh lẽo tập trung nhìn vào một điểm đến độ cảm giác nhịp thở cũng trở nên gấp gáp. Bất giác Thống Bạch cũng theo ánh mắt nó mà hướng về một bức hình lớn được thầy cẩn thận đóng khung treo trên tường.

"Cũng mười hai năm rồi." Thầy lẩm bẩm, "Giờ tụi nó cũng đã trưởng thành hết, có công việc có gia đình... Mỗi lần nhìn thấy những nụ cười ngây ngô này, thầy lại muốn quay trở về thời khắc đó."

Bức ảnh chụp tập thể lớp, ai ai cũng tươi cười rạng rỡ, chắc là trong ngày cuối năm, nhìn thầy Thống Bạch cũng trẻ hơn hẳn.

"Nhưng không hẳn ai trong số họ cũng được già đi." Ngưu Viễn trầm giọng đáp, "Vụ án năm đó, cô gái ấy là học sinh của thầy?"

Thầy Thống Bạch ngạc nhiên, theo phản xạ mà hỏi: "Sao... sao em lại biết? Ngưu Viễn... em..."

Còn chưa nói hết câu, đã thấy Ngưu Viễn đứng dậy, lặng lẽ tiếng tới trước tấm hình. Nó chỉ vào người con gái đang mỉm cười dịu dàng nhìn ống kính, bộ đồng phục rộng dường như ôm hết lấy dáng người nhỏ nhắn của cô. Sợi dây chuyền ở cổ trùng khớp lộ ra ngoài cổ áo, lấp lánh cạnh bảng tên: Thư Kỳ.

"Chị ấy bị gϊếŧ?" Giọng của Ngưu Viễn vẫn trầm ổn và lãnh đạm, ánh mắt nó lại chuyển sang phía thầy giáo chủ nhiệm, "Thầy còn nhớ chuyện xảy ra năm đó không?"

Thầy Thống Bạch nhìn học trò của mình không chớp mắt. đôi mắt thầy đỏ hoe, cả người cứ ngẩn ra, hàng loạt những hình ảnh mười hai năm trước ùa về trong trí nhớ.

Thư Kỳ nằm đó, đôi mắt trợn trừng đầy phẫn nộ.

Bộ đồng phục học sinh nhuộm màu máu tươi.

Bụng và cổ rách toạc...

"Thầy?"

Ngưu Viễn lên tiếng. Giọng nói trầm lạnh đưa Thống Bạch trở về hiện thực. Thầy hít một hơi, sắc mặt tái nhợt hẳn đi: "Ngưu Viễn à... chuyện qua lâu lắm rồi, thực ra... thực ra thầy cũng không nhớ nổi."

"Vậy thầy biết, năm đó cảnh sát kết luận bố của Gia Nhi là hung thủ chứ?"

"Thầy biết, thầy cũng không thể tin." Thầy Thống Bạch thở dài, "ông ấy là người hiền lành, ngặt nỗi..."

Ngưu Viễn lạnh lùng tiếp lời: "Ngặt nỗi bị điên."

Không ngờ học trò có thể thốt ra lời này đối với bố ruột của bạn thân – Lâm Gia Nhi, thầy giáo hơi sững sờ một chút. Cuối cùng thầy lắc đầu: "Ngưu Viễn à, chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa. Em trước phải sống thật tốt, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ." Thầy lấy một bịch bánh quy trong ngăn kéo, đưa cho Ngưu Viễn, "Bớt suy nghĩ nhiều và đừng bỏ học nữa."

Ngưu Viễn nhíu mày nhìn thầy, nó nhìn bịch bánh quy, lẳng lặng cầm lên, vài giây sau lại đặt về vị trí cũ.

"Thầy không nên nhận đồ của người khác khi không biết đối phương là ai." Ngưu Viễn thờ ơ nói trong khi dáng người thẳng tắp đã nhanh chóng khuất sau cánh cửa văn phòng nhỏ.

Thầy Thống Bạch hơi đỏ mặt nhìn theo Ngưu Viễn rồi lẩm bẩm: "Làm sao trò ấy biết có người tặng mình bánh nhỉ? Mình còn không biết là ai... A, còn chưa ăn tối..."

Rốt cuộc người đang đứng lẩm bẩm cũng sực nhớ ra khi tiếng bụng đã réo đến độ sôi sùng sục như nồi nước.

Ngưu Viễn thong thả bước qua phòng bảo vệ, khi ấy bác bảo vệ già còn đương xem thời sự, chỉ ngẩng lên một cái, chẳng buồn mở miệng hỏi han. Có lẽ bác cũng đã quá quen với dáng vẻ lầm lì, thoắt ẩn thoắt hiện của Ngưu Viễn từ sau vụ tai nạn kia rồi.

điều làm Ngưu Viễn khựng lại không phải vì thái độ lạnh nhạt của bác bảo vệ già đối với mình, mà là do dáng vẻ đứng co ro dưới gốc cây trụi lá trong màn mưa lâm thâm của người trước mặt.

Thấy nó, người kia cũng hớn hở: "Cậu rốt cuộc cũng ra rồi, làm tớ đợi lâu quá đi mất."

Ngưu Viễn nhíu mày nhìn Bích Phương, chậm rãi nói: "Cậu nói cơ thể không khỏe mà giờ vẫn đứng đây?"

Bích Phương bĩu môi, mái tóc đã ướt đẫm nước từng dòng chảy xuống khóe mắt cười, trông càng thêm thanh tú đến kỳ lạ. "Nhưng tớ nhớ ra là trời tối mất rồi, tớ không dám về một mình đâu."

Cả hai cùng bước đi trên vỉa hè dưới cơn mưa lất phất. Mặc dù mưa nhỏ nhưng cũng đủ làm chiếc áo hoodie của Ngưu Viễn ướt đẫm một mảng. Nó liếc nhìn cô gái đi cạnh mình: chiếc áo đồng phục mỏng manh đã ướt nhoèn nhoẹt từ lúc nào, mái tóc ngang vai bết nước, nhỏ từng giọt xuống chiếc cổ trắng ngần... Ngưu Viễn có chút thất thần, nhưng rồi rất nhanh, gương mặt nó lại lấy lại vẻ lãnh đạm vốn có.

"Ngưu Viễn, thầy có mắng cậu không?" Bích Phương thấy Ngưu Viễn từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, cô lên tiếng, "Cậu... cậu có phải là đang không vui?"

Ngưu Viễn không đáp, lại càng làm cho Bích Phương tin thêm mấy phần vào khả năng suy đoán của mình. Cô sáp lại, đi gần ngay cạnh Ngưu Viễn. Hương thơm oải hương nhàn nhạt từ Ngưu Viễn thoảng nhẹ qua sống mũi, khiến cho tâm trạng đang chùng xuống của cô lấy lại được sự ổn định. Cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Có lẽ nào, vì chuyện của Gia Nhi?"

đôi lông mày chợt nhíu lại, Ngưu Viễn quay sang nhìn Bích Phương, đôi con ngươi sâu thẳm sáng quắc kỳ lạ. "Cậu biết Gia Nhi?"

Gò má Bích Phương hơi ửng đỏ trước ánh nhìn của Ngưu Viễn, cô cúi đầu, lí nhí đáp: "Tớ là nghe... nghe mọi người xung quanh bàn tán."

Gió đêm mùa đông thổi lạnh buốt, đem theo những giọt mưa lất phất trong không trung. Ngưu Viễn thu lại tầm mắt, nó rảo bước nhanh hơn.

"Gia Nhi, chưa chết!"

Bích Phương hơi bất ngờ trước hành động của Ngưu Viễn, nhưng câu nói thản nhiên đến lạnh lùng của nó lại khiến cô sững sờ. Trong khoảnh khắc, cả con đường phía trước dường như phủ một màn sương mờ ảo, bao trọn lấy thân ảnh của Ngưu Viễn.

Tiếng bước chân xa dần khiến Bích Phương sực tỉnh. Cô vội vàng đuổi theo bóng lưng thẳng tăm tắp phía trước.

Trong lúc vội vội vàng vàng cắm đầu chạy, Bích Phương không biết là mình đang lao về phía ngã tư, nơi vạch kẻ dành cho người đi bộ.

Cho tới khi vừa hay sượt qua Ngưu Viễn một chút, cô liền cảm thấy không ổn. Lao nhanh quá, chân vừa định dừng lại nhưng cũng là lúc ánh đèn chói lòa chiếu rọi khắp thân hình Bích Phương.

Cô đưa tay che mắt.

Bất chợt lực kéo mạnh giật cô lại phía sau. Một chiếc xe tải lao nhanh qua trước mặt.

Bích Phương hoàn hồn, mặt mũi tái nhợt, chân tay bủn rủn vô lực khụy xuống, lại được vòng tay ấm áp của người kia đỡ lấy. Cô ngước đôi mắt lên nhìn. Trong màn mưa lất phất nhẹ nhàng cùng ánh sáng của những cây cột đèn hắt xuống dìu dịu, gương mặt lạnh lùng đầy cương nghị của Ngưu Viễn ngay sáp gần bên. đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú... Hình như còn có một chút lo âu...

"May... thật may mắn. Cám ơn cậu, Ngưu Viễn..."

Bích Phương lắp bắp theo phản xạ, nhưng tâm trí cô đã không thể rời khỏi đôi môi mềm mại của Ngưu Viễn vừa sượt qua má mình khi Ngưu Viễn đẩy cô ra.

"Chạy cái gì?" Ngưu Viễn trầm giọng, "Ma đuổi cậu hay sao?", nói xong liền xoay lưng rời đi luôn.

Bích Phương đứng ngẩn ngơ, rồi sau đó liền nở một nụ cười mãn nguyện. Ngưu Viễn, cậu lo cho tớ phải không?

"Còn đứng đấy cười? Tôi bỏ mặc cậu về một mình đấy."

Chưa kịp phản ứng đã nghe bước chân phía trước tiếp tục đi, nhưng lần này có vẻ cố tình chậm lại để chờ đợi. Bích Phương giật mình, lại hí hớn chạy tới sau lưng Ngưu Viễn, vui vẻ nói: "Ngưu Viễn cũng thật là dịu dàng."

Lời nói vừa thốt ra, Bích Phương biết mình hớ. Cô cúi đầu rụt rè khi hàng lông mày kia lại từ từ nhíu vào.

"Bích Phương, cậu nhìn tớ đây." Ngưu Viễn bỗng dưng cất giọng nghiêm túc, đôi chân đã dừng lại, từng ngón tay lạnh chạm vào lòng bàn tay của Bích Phương, khẽ siết lấy.

Bị vẻ mặt nghiêm túc của Ngưu Viễn dọa, Bích Phương cứng đờ người. Cô run rẩy đáp: "đằng... đằng sau... đằng sau tớ có... có 'thứ lạ' sao?"

Ngưu Viễn không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn Bích Phương. đột nhiên nó bước lên một bước, rồi khẽ cúi xuống. Bích Phương thoáng sửng sốt, khuôn mặt cô đỏ dần.

Khoảng cách thu ngắn, hơi thở càng lúc càng rối loạn, cô không dám nhìn thẳng vào Ngưu Viễn nữa. Mùi oải hương thoang thoảng bên sống mũi, cô nhắm tịt mắt, chờ đợi.

Cả một lúc lâu không có chuyện gì xảy ra, Bích Phương nghi ngờ, he hé mắt. Chỉ thấy trước mặt mình, khóe miệng Ngưu Viễn khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo. ánh mắt ngập tràn ý cười, nó thản nhiên nói: "đằng sau cậu chẳng có gì hết!"

Nói rồi, Ngưu Viễn thẳng lưng, tay cũng rời khỏi bàn tay của Bích Phương. Nó xoay lưng, dáng người cao cao lại bước thẳng tắp về phía trước.

"Ngưu Viễn, cậu dám gạt tớ!" Bích Phương hoàn hồn, cô tức tối giậm chân, "Cậu thật... thật quá đáng."

Chỉ thấy người đằng trước khẽ cười thành tiếng, đôi vai hơi rung rung tựa hồ rất vui vẻ. Bích Phương không biết làm gì hơn, đành ngậm ngùi ấm ức mà rảo bước theo Ngưu Viễn.

Dám lấy 'mỹ nhân kế' ra để đùa giỡn với cô à. Hừ, cứ đợi đó!

Bích Phương liếc Ngưu Viễn một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt người kia đang nhìn mình. ánh mắt ấm áp đầy ý cười, con ngươi màu nâu nhạt sâu thẳm hút hồn chăm chú quan sát cô. Trong phút chốc, cơn bực tức và ý định 'báo thù' lại xẹp lép như trái bóng thủng, Bích Phương bĩu môi, rồi bật cười.

Trong đêm mùa đông, hai bóng người ướt đẫm dưới cơn mưa phùn nhẹ, sóng vai thật hạnh phúc.