Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 15: Chút đường

Hôm nay là ngày Quân Kì về Việt Nam, cứ nghĩ là sẽ đi lâu lắm, nhưng chưa được 1 tháng đã quay lại đây ăn chơi hai tuần. Lúc này đang ngồi trêи máy bay rồi. Qua đấy một mình về cũng một mình. Bỗng nhiên nghĩ tới việc sao không rũ Jennie về chung nhở? Mà thôi đi, lâu lâu mới được thả ăn chơi.

10 tiếng sau, máy bay đáp tại HongKong để chuẩn bị cho chuyến tiếp theo về thẳng TpHCM. Trong thẻ Quân Kì bây giờ thật là, bao nhiêu tiền tiêu tết. Đầu tiên là ăn mấy món nổi tiếng ở HongKong đã sau đó lại tiếp tục lên máy bay về thẳng TpHCM.

Cuối cùng sau 2 tiếng ăn uống no nê, lên máy bay ngồi 4 tiếng nữa thì cũng tới được TpHCM. May mắn là rơi vào thứ 7 nên Thiên Trúc cùng ông anh trai nhạt nhẽo ra đón mình. Lên xe về nhà Thiên Trúc vì...sau khi ba Quân Kì biết bà ngoại đã đứa nó đi thì ông lấy căn nhà bán đi. Đầu tư chút vốn, bên ngoại Quân Kì giàu vậy, tính toán gì mấy số tiền lẻ vặt. Về đến nhà Thiên Trúc, Lý Hoàng Thanh phải bay về nhà ngay ăn cơm trưa. Không biết sao dạo này Lý Nhân rất nghiêm khắc với Lý Hoàng Thanh.

- Mày ở cùng với em gái tao. Nè...

- Tao mới nè với mày thì có, mày nghĩ tao sẽ làm gì một đứa nhóc 8 tuổi?

- Ai biết lỡ mày ăn mặn?

- Tao ăn mặn thật.

- Làm gì là coi chừng tao.

- Nhưng tao không ấu ɖâʍ, ok?

- Ok, vậy thì tao an tâm.

Quân Kì đẩy đồ vào phòng em gái Thiên Trúc, xuống ăn cơm cùng gia đình Thiên Trúc. Tính ra mẹ Thiên Trúc rất thân với mẹ Quân Kì, từ nhỏ đã ghép đôi hai đứa. Nhưng ngờ đâu càng lớn tính sắc lang Quân Kì càng cao lộ rõ bản tính làm mẹ Thiên Trúc không khỏi buồn vì tuột mất đứa con dâu tương lai.

*Reng*

Ăn cơm xong cả gia đình đang ngồi chơi cờ cá ngựa, dù gì cũng sắp tết rồi nên không lo.

- Nữ Vương Thụ???

Tránh để Jennie hiểu được, Quân Kì lưu tên Jennie bằng tên Việt và lưu thế này đây.

- Khi không lại facetime, mới đặt ʍôиɠ xuống Việt Nam chưa bao lâu.

Quân Kì bắt máy rồi dơ cao, bắn một tràng tiếng Hà Lan khiến Thiên Trúc méo mặt.

- Anh chàng ngồi cạnh em là ai?

- Bạn rất thân từ lúc nhỏ.

- Bạn thôi?

- Hỏi nhiều rồi đó, đi chơi cũng không yên, chị gọi em có gì không?

- Gọi coi đáp chuyến bay chưa.

- Quan tâm đến vậy sao?_coi nói chuyện với gái nhẹ nhàng chưa.

Đến Jennie cúp máy luôn, nói thêm nữa chắc ói lên ói xuống với nhóc này. Bốn người chơi hết ván cờ cá ngựa rồi Quân Kì lên lầu lấy chút quà cho mọi người.

- Con tặng bác gái mấy chai kem nền, cái này ở bên đấy dùng rất tốt.

- Bác trai một sợi dây nịt hiệu "làm vườn".

- Còn mày chai dầu thơm.

Quân Kì tặng hai người bác kia đều vui tới tên này thì mặt xị ra.

- Tặng mẹ tao mấy chai, tặng tao có 1 chai.

- Có cho mày là may rồi, được thì leo lên đầu tao nè.

- Leo được tao cũng leo. Nói chuyện với gái thì chị ơi, chị ơi, nói chuyện với bạn bè thì như muốn nhai cái đầu tao luôn.

- Nhai được thì tao cũng nhai rồi. Hứ.

- Hứ. Lần sau còn tiếp tục không biết điều nữa thì coi chừng tao.

- Mày là con nít à? Sao tao phải coi chừng.

- Mày...

Hai phụ thân trước mặt phải ngăn lại trước khi nó bùng nổ lớn hơn. Cãi qua cãi lại cũng là gây tiếng cười, chứ ai cái lộn mà kiểu đó.

Thiên Trúc phải ngồi làm bài tập cái đã rồi mai mới đi chơi thoải mái với Quân Kì. Đang làm bài thì điện thoại reo lên.

- Ai vậy ạ?

Thiên Trúc không thèm nhìn màn hình điện thoại của mình mà bắt máy vì sợ chuyển con mắt một tí lại quên mất phương thức đang giải đi tới đâu rồi.

- Không lưu số cô luôn sao?

- À không phải, tại con đang làm bài.

- Quân Kì về sao không nói với cô?

- À nó mới về hồi gần trưa, được vài tiếng, giờ nó đang ngủ rồi. Con định mai nó khoẻ sẽ dẫn qua chỗ cô.

- Dài dòng.

Rồi cô Lâm Lâm cúp cái rụp ngang tai, Thiên Trúc đâu còn xa lạ, bản thân cũng như Quân Kì bị kiểu cách lạnh lùng này hút hồn mất rồi.