Thích Người Đẹp

Chương 1: Lê Minh An

Đường Minh An, gia thế không lớn, có ba mẹ, anh hai và một người cô cực kì quý ở nước ngoài. Nó sống ở khu chung cư cũng thuộc loại sang và rộng vì ba mẹ, anh hai và cô kiếm tiền cũng chỉ dành cho nó.

Năm nay đã 16, bước vào trường cấp 3. Còn...2 năm nữa là đi nước ngoài rồi. Lúc đó không ở đây nữa nên cứ tác quai tác quái.

"An...An...dậy" đầu năm mà, vô lớp thì cứ ngủ thôi. Thật thì giáo viên dạy nó cũng chả hiểu đâu. Đợi ra về, Quân, thằng bạn thân nó sẽ chỉ nó lại. Tư chất thông minh không quá khó.

"Tiết cô Châu đó". Khải là thằng bạn thân còn lại của nó.

"Cô Châu? Kệ đi tao buồn ngủ". Lấy tay hất ra, cơn mộng mị say sưa chưa tỉnh. Trong mơ còn mấy chị đẹp nữa.

Đúng là được mệnh danh giáo viên đẹp nhất trường, đôi chân dài trắng buốt, khuôn mặt thanh, da thì trắng, đã vậy trêи người lúc nào cũng có hương thơm nước hoa đắt tiền.

"Các bạn đã học với tôi hai tuần rồi, hôm nay đừng nói với tôi là không có bài tập". Cô ngồi xuống bàn giáo viên, dò danh sách một chút.

"Hôm nay ngày 1 sao? Bạn Lê Minh An". Đang ngủ nghe thánh thần thiên địa gọi tên đành ngồi dậy thôi chứ sao.

Cầm cuốn tập mình lên cho cô kiểm rồi lên bảng làm bài. Phải xem kĩ, mắc công không có còn kịp hối cải. Phù, thờ nhẹ, Quân hay Khải gì chép cho mình rồi.

*...*

Bài toán Hoá này kì trước Quân có qua nhà giảng nên qua nhẹ nhàng. Cô không bắt con được đâu, con về chỗ. Hôm nay vì bị bắt lên bảng làm bài nên không ngủ nữa, cũng vì vậy mà con mắt được mở mang, "giáo viên nữ đẹp nhất trường".

Chuyển sang tiết 2, uhm, môn Lý, ở trường có hai người giáo viên nam dạy Lý nổi tiếng. Một là đẹp trai dạy tạm, hai là không đẹp trai dạy giỏi. Lớp An trúng giáo viên dạy giỏi, An đâu quan trọng, An mê gái mà. Ông này dạy An càng thích, thầy mặn hơn muối, thấy thầy là thấy vui.

"Lấy tờ giấy đôi hoặc giấy chiếc ra, kiểm tra 5 phút" thầy đặt balo lên bàn, lấy trước cái dùi trống huyền thoại.

"Viết 10 công thức liên quan tới điện trở". Bé An hoảng hồn, mới học sang tuần thứ 3 mà đã 10 công thức?

"Quân chỉ giúp". Không biết giờ phải hạ mình xin lỗi chứ sao.

"Nè, mày chả chịu học".

Do là số 1 ngày 1 nên bạn ấy may mắn lọt vào 5 người nộp bài, nhờ Quân mà lại thoát kiếp nạn.

Chưa xong lại tiết 3 sinh, tiết 4 toán và bây giờ tiết mục đặc sắc, tiết 5 văn của giáo viên chủ nhiệm. Nhìn cuốn sổ đầu bài mà ngán ngẩm, tuần nào cũng đội sổ trước trường.

"Bạn Quân và bạn An nói chuyện nhiều, Quân đổi lên ngồi kế Khải còn Hân xuống ngồi với Hân". Cô sắp chỗ cho hết nói chuyện mà sắp sát rạt vậy cô.

Thật thì đâu phải dễ dàng được vậy đâu, có mờ ám cả. Tội cho Khải, ai bảo ngồi kế một bạn nữ quá xinh làm gì, Khải không ăn được phải để tôi ăn.

"Hôm nay chúng ta học...(tui mới lớp 9 không biết tác phẩm đầu tiên lớp 10 tên gì)". Cả lớp ngồi nghe giảng, các bạn cũng biết sức mạnh phi thường của môn văn đấy, uhm, An nó ngủ mất từ lúc nào rồi.

Đến giờ ra về, bị giao cho trọng trách đem sổ liên lạc cùng sơ yếu lí lịch lên cho, An là lớp trưởng à nhen, người ta ngủ hoy, chứ học giỏi cực.

Bước vào phòng giáo viên riêng của cô chủ nhiệm, phòng lạnh, đã vậy còn có người đẹp, trường này nhìn ai cũng ưa nhìn. Nhẹ nhàng đặt chồng sổ lên bàn của cô, cô nhìn nhẹ Minh An, ánh mắt có chút thắc mắc.

"Sao lại muốn ngồi kế bạn Hân?" Chính An đã xin cho Hân ngồi kế mình, nhưng nói với cô sự thật thì quá phũ phàng.

"Bạn ấy chỉ là học sinh trung bình, em muốn giúp bạn ấy đi lên". Lí do quá chính đáng, hay lắm con gái của mẹ.

"Chứ không phải thấy người ta xinh sao?" Cô đoán mò mà trúng hay vậy cô?

An chạy vòng ra sau ghế, hai tay ôm lấy cổ của cô chủ nhiệm, Ngọc Minh. Dễ dàng chiếm tiền nghi hơn nữa, má áp má.

"Ai xin hơn cô được chứ" lại nịn nọt.

An hôn cái chóc lên má Ngọc Minh, chạy ra ngoài. Cô Ngọc Minh chỉ mới 24 25 chứ nhiu đâu, trẻ, xinh, con ông cháu cha đó.

"Tối nay có đi làm không?" Có vẻ Khải và Quân muốn rủ An đi chơi.

"Có, có hẹn với chị đẹp trong đấy".

"Tối nay tụi tao ghé bar mày chơi nha".

"Bar của chủ chứ có phải của tao đâu".

Thì An ăn sung mặc sướиɠ, ở nhà rộng có người chu cấp tiền chục triệu hàng tháng dùng nhưng nó thích làm batender vì trong một lần xem phim thấy làm cái đó rất ngầu. Còn nữa, sau một thời gian làm, được tiếp xúc với nhiều cô gái đẹp, vừa làm vừa ngắm gái xinh ăn mặc hở hang nhảy nhót. Không nghỉ được đâu.

"Ê ê, phải cô Ngân không?" Khải nhìn thấy bên đường có anh đẹp trai mở của cho cô.

"Bả có bạn trai tao đâu quan tâm, tại bả không phải gu tao". Đúng là Ngân không phải gu An.

"Mà tao nhìn không lằm, cái anh đó là doanh nhân Trần Thế Vũ". Quân có coi mấy chương trình doanh nhân vì nó cơ ước mở làm CEO.

"Đẹp trai, con nhà giàu, bản thân cũng giàu, chiếc xe tao ao ước bao lâu nữa kìa". Khải bắt đầu nổi tính sunsee với anh chàng doanh nhân.

"Mày nghĩ mày là ai mà đòi bằng người ta". Hai đứa nó bắt đầu vào trận chiến không khoan nhượng.

"Chào anh, anh nhớ em không?" Trong lúc đó, An đã bước qua đường bắt chuyện với Vũ.

"Em là con bác Long ấy hả? Anh nhớ rồi. Em học trường này sao?" Vũ là con của bạn ba An.

"Em học trường này". Nghe ba lải nhải về ông này với anh hai giờ mới được gặp.

"Đây Ngân, người yêu anh, giáo viên trường này". Vũ kéo Ngân ra từ đằng sau.

"Em biết cô mà". Con biết cô mà, có kì còn xém vụ được cô lọt động.

Hai bên nói qua nói lại, hỏi thăm đôi chút rồi cũng đi về, Quân chở An, Khải thì chạy một xe, cả ba tới bệnh viện.

"Chị Ân hôm nay thế nào? Em đi học thì vẫn vậy, mọi chuyện không khác lắm". An năm lấy tay Ân, người con gái đang nằm bất động trêи giường.

"Chị nằm 3 năm rồi không chán à? Em sống 3 năm không có tiếng nói, nụ cười của chị, em rất chán". An cuối mặt hôn lên bàn tay Ân.

Ngồi được một chút, Quân và Khải phải ngăn cản, không cho An ngồi thêm ở đó, nó lại bù lu bù loa lên.

———

Thấy sao? Tui thấy trêи W vẫn chưa có nhiều chuyện thanh xuân vườn trường mà lăn nhăn nên đành phải viết để "thoả mãn bản thân".