Độc Dược Đinh Hương

Chương 21: Chạy trốn

Trên nền tuyết dày đặc làm cho việc bỏ trốn càng khó khăn hơn nhưng quyết phải chạy dù thế nào cũng phải chạy thoát trước

Nhưng chưa được bao lâu thì tên kia cũng đuổi đến hắn tức giận gương mặt mang đầy sự câm phẫn như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cô vậy

Trong lúc nguy nan, Đường Sênh nhanh chống lấy trong túi ra cái điện thoại không ngờ điện thoại đang reo lên là số của Sở Nam Dạ tuy lúc này không muốn gặp hắn nhưng mà cứu mạng là quan trọng, cô chọn nghe máy

" Đường Sênh em đang ở đâu "

Giọng của hắn vô cùng lo lắng làm cô có chút bất ngờ hắn đang lo cho cô sao? Nhưng lúc này không phải là lúc để ý đến chuyện này nữa rồi

" Tôi không biết nhưng mà... aaaaa "

Pằng...

Cô thét lên hụp xuống đất, tên kia nổ sũng bắn vào gốc cây gần đó làm cho cô có chút sợ

Tiếng súng cùng với tiếng hét của Đường Sênh làm cho Sở Nam Dạ càng lúc càng nóng ruột hơn tăng tốc với tốc độ nhanh nhất có thể

Đường Sênh ở đây thì run rẩy cô không ngờ tên này lại có đem cả súng, là do cô quá bất cẩn không để ý đến hắn có mang theo hung khí theo nhưng dù thế nào cô cũng phải chạy trốn. Gạt bỏ đi sự sợ hãi cô chạy tiếp, nhưng chưa được một đoạn thì hắn bắn vào chân cô khiên cô ngã khụy xuống nền tuyết máu chảy ra nhuộm đỏ lên tầng tầng lớp lớp của các bông hoa đẹp đẽ

Đường Sênh đau đớn vật vả quay lại nhìn hắn. Tên đó bước đi chầm chậm tiến về phía cô vừa cười vừa nói

" Chạy nữa đi, tôi sẽ cho cô thêm một viên đạn nữa vào cái chân còn lại đấy "

Đường Sênh cố bò đi dù chỉ còn một chúc sức cô cũng phải làm để thoát khỏi đám rừng đầy tuyết này

Hắn ta bước đi càng lúc càng gần sắp nắm được chân cô thì từ đâu có ánh sáng chiếu tội về phía hắn

Bóng người đi dưới ánh đèn che khuất lấy gương mặt nhưng mà không thể che được khí chất vương giả của kẻ có quyền có thế

Hắn ta cố hết sức nhìn nhưng vẫn không thể có lẽ ánh đèn quá chói mắt làm hắn không thấy gì nữa cả

Sở Nam Dạ đứng trước mặt cô, đôi mắt sau hút nhìn cô rồi nhìn xuống cái chân đã bị tên kia bắn. Trái tim hắn như hàng ngàn con dao đâm vào vừa đau vừa sót

" Đường Sênh em còn đứng được không?"

Cô khẽ gật đầu cố gắng đứng dậy nhưng không biết tại sao ngay lúc này cô lại thấy mình vô cùng bất lực

Sở Nam Dạ không nói nhiều chờ cô kịp phản ứng thì đã bế cô lên rồi quay người bước đi nhẹ nhàng

Tên đã bắt cô thì không biết người đàn ông này là ai nên đã ra mặt giơ súng lên hù dọa

" Trả cô gái đó lại cho tao "

Sở Nam Dạ dừng bước liếc hắn một cái rồi nói

" súng lục loại Makarov PM thường được dùng trong quân đội Liên Xô sau đó là được sử dụng rộng rãi ở Quân đội Nga, tốc độ bắn nhanh, nhỏ gọn, dễ sử dụng, tình sát thương khá, sử dụng hợp tiếp đạn là 9×18 mm cơ số viên đạn là 8, tầm bắn hiệu quả khoảng 50m"

Sở Nam Dạ ngừng lại nói tiếp

" Băng súng cũng hết đạn rồi. Cuộc chơi kết thúc tại đây "

Vừa dứt câu thì một đám người mặt đồ đen đi đến. Sở Nam Dạ đi ngược lại dòng người nhìn cô gái nhỏ trong tay mình, nói nhỏ bên tai

" Không sao rồi "

Đường Sênh cuối cùng cũng lộ ra vẻ yếu đuối của mình khóc như mưa. Thật chất cô không muốn khóc nhưng mà nước mắt cứ thi nhau chảy có lẽ cô vô tri vô giác cảm nhận được sự an toàn mà người đàn ông này mang lại cho cô

Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi...