Lâm Hạ Lam hé mắt nhìn Trương Mạn Hy trong lòng liền bừng sáng, hai cô gái đang định đánh Lâm Hạ Lam nghe thấy tiếng thì dừng lại quay lại nhìn. Trương Mạn Hy hơi thở hơi gấp gáp vì khi ra ngoài cửa hàng không thấy Lâm Hạ Lam đâu, em ấy sẽ không bao giờ đi mà không nói với cô tiếng nào, cô liền chạy đi tìm.
Lúc đi qua con hẻm nhỏ kia thấy có tiếng nói Trương Mạn Hy liền chạy vào thì thấy mấy người đang quây vào đánh một cô gái, nhìn thoáng cô biết người đang ôm đầu kia là Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy liền hét to.
Trương Mạn Hy đi khập khiễng tiến lại gần chỗ của Lâm Hạ Lam, do chân mới khỏi mà vừa nãy chạy hơi nhanh nên bây giờ chỗ bị thương cũ lại làm chân cô hơi đau. Trương Mạn Hy kéo Lâm Hạ Lam đứng dậy, để em ấy nấp ở sau lưng mình rồi quay ra nhìn ba người kia.
"Mấy người làm gì vậy? Đang tính đánh người hả?" Trương Mạn Hy mồ hôi đã lấm tấm trên trán, vừa thở gấp vừa nói.
"Nữ thần bóng rổ, sao chị lại ở đây? Mà chị mau đi ra đi không lại liên lụy. Em rất ngưỡng mộ chị nên không muốn chị bị thương đâu" Cô gái kia nói.
"Về nhà đi, ba người lại quây vào đánh một người sao?" Trương Mạn Hy cau mày nói.
"Học tỷ chị đừng xen vào..." cô gái đứng giữa đang mất kiên nhẫn.
Chưa nói hết câu cô ta đã bị Trương Mạn Hy lao tới bịt miệng lại, tốc độ nhanh như tia chớp, đơn giản vì cô là đội trưởng đội bóng rổ, phải rèn luyện tốc độ nhanh hơn bình thường chứ. Cô trừng mắt nhìn đứa cầm đầu rồi cô cúi người xuống ghé vào tai nó nói.
" Tôi nói về đi. Tôi không muốn phải đυ.ng tay đâu" Trương Mạn Hy nói bằng giọng rất nhẹ nhàng nhưng trong đó có đầy sự tức giận,
Cô gái cầm đầu vừa nãy vẫn còn hống hách nhưng không hiểu sao chỉ nghe thấy một câu của Trương Mạn Hy lại cảm thấy cả người bỗng chốc nổi lên một cảm giác sợ hãi, nhìn vào đôi mắt của Trương Mạn Hy cô ta lùi lại một chút, tay có chút run rẩy.
Trương Mạn Hy nói xong liền quay lại kéo tay Lâm Hạ Lam lách qua ba người kia rồi đi ra ngoài đường lớn. Lâm Hạ Lam nhìn tay Trương Mạn Hy chủ động nắm lấy tay mình thì cảm thấy hạnh phúc vô cùng, trong lòng như đang nhảy múa. Nhưng nhìn chân Trương Mạn Hy đi khập khiễng thì cô lại lo lắng.
"Học tỷ chân chị lại đau sao?" Lâm Hạ Lam giữ tay Trương Mạn Hy đứng lại rồi nói.
"Không sao, vết thương cũ chưa lành thôi. Em có sao không? Họ đã đánh em chưa?" Trương Mạn Hy lo lắng nhìn Lâm Hạ Lam nói.
Lâm Hạ Lam nghe xong thì cảm động, bất ngờ tiến tới ôm lấy Trương Mạn Hy lắc đầu, học tỷ vì mình mà vết thương cũ tái phát cô thấy có lỗi vô cùng.
"Chị Mạn Hy, cảm ơn chị vì đã đến, không có chị thì em không biết làm thế nào nữa" Lâm Hạ Lam nói.
Trương Mạn Hy bị Lâm Hạ Lam ôm thì bất ngờ, ban đầu cô định né tránh nhưng rồi để im để Lâm Hạ Lam ôm thật chặt.
"Không sao nữa rồi" Trương Mạn Hy đưa một tay lên xoa đầu người trong lòng.
"Lúc đó chị thực sự rất ngầu luôn" Lâm Hạ Lam ngước mắt lên nhìn Trương Mạn Hy nở một nụ cười thật to nói.
"Được rồi, ra bắt xe nhanh lên không muộn bây giờ" Trương Mạn Hy nhìn khuôn mặt Lâm Hạ Lam với đôi mắt đang long lanh, bị dọa đến phát khóc sao? Trương Mạn Hy nhìn mà có chút buồn cười.
" Học tỷ chị cười sao?" Lâm Hạ Lam nhìn thấy Trương Mạn Hy cười thì ngạc nhiên vô cùng.
"Không có" Trương Mạn Hy xấu hổ mau chóng đẩy người Lâm Hạ Lam ra rồi đi trước.
"Đúng là vừa nãy chị cười rồi, trời ơi! cả một bước tiến lớn" Lâm Hạ Lam đuổi theo nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của Trương Mạn Hy thì sung sướиɠ. 'Học tỷ lúc xấu hổ dễ thương quá đi'
Cả hai người lên xe về nhà.
---------------------------------------------
Một thời gian sau, Lâm Hạ Lam vì nhiều lần đợi Trương Mạn Hy mà về trễ nên mẹ cô sinh nghi, mặc dù đã giao nhiệm vị cho Lăng Thiên Hàn nhưng không thành công vì Lăng Thiên Hàn đa số bị Lâm Hạ Lam từ chối về cùng. Vì Lăng Thiên Hàn ở nhà bên, mẹ Lâm Hạ Lam biết cậu ta từ nhỏ, hai nhà lại chơi với nhau nên rất quý Lăng Thiên Hàn còn nói sẽ gả Lâm Hạ Lam cho cậu ta nữa, tất nhiên ban đầu chỉ là lời nói đùa, còn sau này không ai biết chắc được.
Lăng Thiên Hàn vốn không hiểu tại sao Lâm Hạ Lam lại thân thiết với chị khóa trên nhiều như vậy, cậu không hề nghĩ Lâm Hạ Lam lại nảy sinh tình cảm với Trương Mạn Hy. Lâm Hạ Lam một lần đi học về bị mẹ gọi vào phòng riêng nói chuyện, sau lúc đó cô bắt buộc phải về cùng Lăng Thiên Hàn.
Trương Mạn Hy khi đã quen có bóng dáng một người đi quanh mình thì từ lúc Lâm Hạ Lam không về cùng mình nữa thì cảm thấy thiếu thiếu gì đó mỗi khi đi học về, lúc ra cổng trường không còn bóng dáng ai đó đứng đợi mình, không còn người hay lải nhải bên tai khiến cô cảm thấy buồn. Mặc dù Lâm Hạ Lam đã giải thích, Trương Mạn Hy cũng biết lý do nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Hạ Lam ngồi sau xe của Lăng Thiên Hàn nói chuyện thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trương Mạn Hy nhận ra cảm giác này rất giống với ngày xưa khi cô nhìn thấy Mạc Thiên Trúc cùng với Đình Phong ở bên nhau, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
"Hạ Lam, không hiểu sao mỗi lần tôi nhìn thấy em đi cùng Lăng Thiên Hàn tôi lại cảm thấy rất khó chịu, đây là thứ cảm giác gì?" Trương Mạn Hy nói khi đang ngồi xem bóng rổ cùng Lâm Hạ Lam giờ ra chơi.
"Chị Mạn Hy, em xin lỗi mẹ em bắt em phải về cùng cậu ấy, em rất muốn về cùng chị nhưng..." Lâm Hạ Lam ủ rũ nói.
"Tôi hiện tại chỉ muốn ở cạnh em càng nhiều càng tốt, tôi không muốn nhìn em đi bên người khác, tôi đang quá ích kỉ đúng không?" Trương Mạn Hy không ngại ngùng nói hết tâm tư của mình ra.
Lâm Hạ Lam nở một nụ cười rất tươi, cô biết Trương Mạn Hy đang dần dần tiếp nhận mình, Lâm Hạ Lam nghiêng nhẹ đầu mình dựa vào vai của Trương Mạn Hy.
"Chị không hề, cảm giác đấy từ từ chị sẽ hiểu ra, còn em vẫn như cũ, vẫn luôn thích chị rất nhiều".
Trương Mạn Hy khóe môi cong lên, cô nhận ra ở bên Lâm Hạ Lam là khoảng thời gian cô thấy thực sự vui vẻ và thoải mái nhất.
Mạc Thiên Trúc vô tình nhìn thấy Trương Mạn Hy cùng Lâm Hạ Lam nói chuyện còn rất thân mật, Mạc Thiên Trúc cũng chưa bao giờ thấy Trương Mạn Hy cùng người ngoài có quan hệ lâu như vậy, Trương Mạn Hy từ lúc quen Lâm Hạ Lam thì đã thay đổi rất là nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn, vui vẻ hơn, thậm chí còn cười nhiều hơn nữa.
Mạc Thiên Trúc đã nghĩ đến việc Trương Mạn Hy phát sinh tình cảm với Lâm Hạ Lam nhưng suy nghĩ đó rất nhanh bị dập tắt vì cô nghĩ điều đó là không thể vì hai người đó đều là con gái, con gái cùng con gái thì làm sao có thể phát sinh tình cảm được.
Trương Mạn Hy về nhà thì đã thấy Mạc Thiên Trúc đứng trước cửa nhà mình, hai người đã nói chuyện lại với nhau nhưng dường như ít hơn ngày xưa.
"Cậu về rồi sao? qua cửa hàng mua đồ ăn tối à" Mạc Thiên Trúc nói khi nhìn thấy tay Trương Mạn Hy cầm một túi đồ.
"Ừm, cậu vào nhà đi" Trương Mạn Hy cười nhẹ với Mạc Thiên Trúc rồi lấy chìa khóa mở cửa.
"Mạn Hy, gần đây cậu hay cười thật, cậu thay đổi nhiều quá" Mạc Thiên Trúc hơi ngạc nhiên.
"Có sao?" Trương Mạn Hy hơi ngại ngùng khi nghe Mạc Thiên Trúc nói vậy.
"Có lẽ em Lâm Hạ Lam đã thay đổi cậu thật rồi, mình nghĩ em ấy rất thích cậu, cậu thì sao? có thích em ấy không?"
Câu hỏi bất ngờ của Mạc Thiên Trúc khiến Trương Mạn Hy đứng người, tay đang cầm trái táo mà làm rơi xuống bàn, Trương Mạn Hy không biết trả lời Mạc Thiên Trúc như thế nào nữa, chỉ cau mày và im lặng một hồi.
"Haha, đùa thôi, chuyện này sao có thể xảy ra" Mạc Thiên Trúc không thấy Trương Mạn Hy lên tiếng thì thôi không đùa nữa.
Nhưng Mạc Thiên Trúc không ngờ Trương Mạn Hy lại nói nhỏ một chữ "Có"
-----------------------------------------------------------------
Tác giả: Mình đã cập nhật ảnh của bạn Lăng Thiên Hàn ở phần Nhân Vật, các bạn có thể xem lại.