Xa Gần Gang Tấc

Chương 30

Editor – Beta: Min

Vốn dĩ Nhạc Minh Tâm phải trở về vào tối chủ nhật, nhưng xảy ra chuyện, cậu đã sớm xin với lãnh đạo rằng thứ hai mới về được, thứ ba sẽ lên lớp, vé để về đêm thứ hai cậu cũng đã đặt xong xuôi rồi.

Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa thứ hai, dưới lầu khách sạn cách đó không xa vừa hay có một chợ bán đồ ăn, tiếng rao hàng, tiếng trả giả cách một tấm cửa sổ thủy tinh đóng chặt mơ hồ truyền vào, có vẻ vụn vặt mà an ổn. Nhạc Minh Tâm ở trong chăn hơi chuyển động, Hạ Thành An khẽ hừ một tiếng mơ hồ, cả người hắn chôn trong lòng Nhạc Minh Tâm, hô hấp đều phun trên xương quai xanh của cậu, chỉ lộ cái gáy với đầu tóc rối tung, trước khi ngủ tóc cũng không tháo ra, búi tóc trên đầu rối bù.

Nhạc Minh Tâm nhẹ nhàng lùi lại, cứ len lút như ăn trộm mà chui ra khỏi chăn, trốn vào phòng tắm đứng ngốc trong ấy, để ‘thần bột’, à không, ‘ngọ bột’ (*) dịu lại, rồi mới rón rén xuống lầu mua một tí thức ăn, chờ đến lúc cậu quay lại, Hạ Thành An đã dậy rồi, hắn tựa ở bên giường cầm điện thoại xem đến xuất thần, dưới mắt có chút quầng thâm, vừa nhìn là biết hắn ngủ không ngon.

(*) Ý chỉ nói nơi ấy ‘chào cờ’ vào buổi sáng nhưng giờ đã là buổi trưa nên Nhạc Minh Tâm gọi là ‘ngọ bột’.

“Anh dậy rồi à, ăn chút đi.” Nhạc Minh Tâm để thức ăn lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau đem bữa ăn này thành bữa trưa sớm mà đối phó qua loa.

Hạ Thành An hắng giọng một cái, nói: “Có phải là em phải đi trước rồi đúng không, tôi còn phải ở lại đây vài ngày, vé tàu không dễ mua, đêm nay tôi đưa em ra ga tàu rồi tôi quay lại sau …”

Cả đi cả về mất tận tám tiếng, Nhạc Minh Tâm vội nói: “Em mua vé buổi tối, anh cứ làm việc của mình đi.”

“Mấy giờ xuất phát, tôi đưa em đến ga.”

“Tám giờ tối.”

Hạ Thành An nhíu mày: “Về đến nhà thì đã hơn mười giờ rồi.”

“Không, không sao, nếu như buổi tối anh bận thì cũng không cần phải đưa em đi …” Nhạc Minh Tâm lấy cái muỗng nhựa vẽ lung tung xuống đáy bát rỗng không, cậu rũ mắt không nhìn hắn, “Chỉ cần … được ở với anh thêm một chút …”

Hạ Thành An nhất thời không nói được gì, hồi lâu sau, hắn đứng lên, chống tay lên bàn rồi chồm người qua, hôn nhẹ lên đôi mắt đang không ngừng chớp của Nhạc Minh Tâm.

“Cảm ơn em.”

Nhạc Minh Tâm gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: “Không … không cần khách sáo …”

Đợi tới lúc hai người ăn xong, Nhạc Minh Tâm nhìn đồng hồ, hỏi: “Buổi chiều anh có việc gì không?”

Hạ Thành An biết Hạ Tĩnh chắc chắn sẽ không nói với hắn bất cứ chuyện gì kể cả việc mai táng cho bà nội và những việc khác, nhưng hắn có cách để biết. Hắn tính sẽ ở lại đây cho đến khi đưa tang xong mới trở về, buổi chiều thì tạm thời chưa có việc gì, thế nên trả lời: “Không, làm sao vậy?”

Nhạc Minh Tâm đứng dậy, nói: “Em dẫn anh tới một tơi.”

Là một tiểu khu rất cũ kĩ, hai năm trước mới lắp thang máy, bên trong dán đầy tờ quảng cáo, cái mới đè lên cái cũ, tầng tầng lớp lớp. Nhạc Minh Tâm lấy cái một cái chìa khóa, phát hiện trên chốt cửa bám đầy bụi, cậu mở cửa ra, để Hạ Thành An đi vào phía sau mình.

Bởi vì lâu lắm không được thông gió, vừa bước vào mùi của bụi mốc xộc thẳng vào mũi, Nhạc Minh Tâm bị sặc đến hắt hơi một cái, vội vàng đi mở cửa sổ phòng khách, gió tươi mát thổi tới, những tấm vải được phủ lên đồ nội thất trong nhà chống bụi khẽ lay động.

Nhạc Minh Tâm tựa vào bệ cửa sổ, nói: “Hoan nghênh anh tới nhà của em.”

Hạ Thành An đứng giữa phòng khách, nhìn xung quanh phòng, ánh mắt đều đặt lên những tấm vải trắng được phủ khắp nơi. Bên cạnh TV đặt một chậu cây đã sớm chết héo, lá cây khô quắt từ lâu rơi xuống bên cạnh chậu, không có gió thổi đi cũng chẳng có ai quét dọn, cứ như vậy mà rơi xuống tản mác. Hắn có hơi nghi hoặc, nghĩ đến chuyện Khang Thần bảo là Nhạc Minh Tâm trở về nhà ăn sinh nhật với ba mẹ, hắn do dự hỏi: “Vậy chú dì …”

Nhạc Minh Tâm dựng khung ảnh đặt úp bên cạnh TV dậy, là ảnh một nhà ba người chụp chung, thoải mái mà nói rằng: “Ở đây này.”

Hạ Thành An dừng lại đôi chút, nhẹ nhàng nói: “Qua đời rồi sao …”

“Ừm, đều đã qua đời rồi, năm em học lớp 12 thì họ qua đời.”

Nhạc Minh Tâm không phải là người giỏi về việc bày tỏ mặt yếu đuối của bản thân mình, những người xung quanh cũng không mấy ai biết chuyện của ba mẹ cậu, ngay cả Khang Thần cũng không biết, bây giờ đã nói ra, còn là nói với Hạ Thành An, cậu có chút khó chịu, chỉ có thể giả vờ thoải mái để trung hòa đi cái cảm giác khó chịu này. Cậu dẫn Hạ Thành An đi tham quan nhà, đầu tiên là phòng ngủ của ba mẹ, bên trong cũng phủ đầy vải trắng, sau đó là phòng ngủ của bản thân, trong đó trống rỗng, những đồ dùng gì có thể sử dụng được đều đã mang đi cả, chỉ còn lại duy nhất một giường một tủ.

Nhạc Minh Tâm lẩm bẩm: “Hình như cũng chẳng có gì để tham quan …”

Trong nhà hoặc là phủ vải trắng xóa hoặc là trống rỗng, Hạ Thành An nhìn thấy vậy thì trong lòng đau xót, hắn cứ đi theo phía sau Nhạc Minh Tâm, đi thăm nhà của cậu, ngược lại giống như đang đi thăm trái tim của Nhạc Minh Tâm vậy.

Nhạc Minh Tâm định đi ra khỏi phòng, cậu vừa quay người lại liền mặt đối mặt với Hạ Thành An đứng phía sau. Nhạc Minh Tâm còn chưa kịp động đậy, Hạ Thành An đã vươn một tay ôm lấy bả vai cậu, tay còn lại thì che kín mắt cậu, để hàng lông mi khẽ cọ vào lòng bàn tay.

Cậu cứ đứng đó, bị che mất tầm nhìn, chẳng nhìn thấy cái gì cả, chỉ cảm nhận được đôi môi hơi khô vẫn có chút mềm của Hạ Thành An hôn lên trán của mình, cậu đưa tay tìm rồi bám lấy vạt áo của Hạ Thành An, nhỏ giọng nói: “Em không phải muốn bán thảm hay gì đâu, em chỉ là muốn nói cho anh biết, khi người thân mất đi rồi, tuy rằng rất khổ sở, nhưng mà vẫn có thể sống tốt được, em … hiện tại em sống tốt vô cùng …”

Một lát sau, Hạ Thành An vẫn cứ che mắt cậu như cũ, nhưng hai người càng ngày càng sát lại, ôm lấy nhau.

Giọng của Hạ Thành An có chút khàn, vang lên bên tai của cậu.

“Mấy ngày trước tôi đã nghĩ xong cả rồi, ngày đó còn chưa kịp nói với em, đợi sau khi trở lại, tôi có thể theo đuổi em được không, lại một lần nữa theo đuổi em, lần này là chính thức.”

Hàng lông mi của Nhạc Minh Tâm không an phận mà chớp liên tục, một nửa bên mặt lộ ra đỏ bừng, đỏ đến tận trên vành tai, đầu lưỡi cậu như xoắn lại: “Anh, anh nghìn vạn lần không nên vì cảm thấy thương hại em hay gì đó giống vậy, em hiện tại sống rất tốt, anh nếu như, nếu như bây giờ anh không còn thích em nữa, em có thể …”

Có thể thế nào đây, chính cậu cũng không nói thành lời được.

“Tôi đã nghĩ xong rồi, trước đây tôi quá ngu ngốc, đã không theo đuổi em, hiện tại lại có thể có được một cơ hội nữa.” Hạ Thành An thân mật dùng đôi môi mình hôn lên chóp mũi ửng hồng của cậu, “Tôi sẽ làm tốt hơn.”

Nhạc Minh Tâm khẽ cong khóe môi, cậu suy nghĩ chốc lát rồi liên tục gật đầu, mi mắt cọ vào lòng bàn tay của Hạ Thành An vương lại chút nước ẩm ẩm.

Đến tối, Nhạc Minh Tâm ngồi xe của Hạ Thành An đến ga tàu cao tốc, tám giờ ngồi lên tàu để trở về. Lúc về đến nhà đã là hơn mười giờ, cậu lại chẳng thấy mệt mỏi một chút nào, trong cơ thể dường như tràn đầy sức mạnh. Cậu nhanh nhanh chóng chóng tắm xong, tưới nưới cho tán cây xanh biếc trong nhà, lên Wechat gửi cho Hạ Thành An một tin nhắn thoại chúc ngủ ngon.

Mấy ngày kế tiếp, hai người cũng không liên lạc được nhiều, Nhạc Minh Tâm nhớ lại bộ dạng của Hạ Tĩnh, cũng hiểu được Hạ Thành An ở lại bên đó sẽ phải trải qua một vài chuyện rất tồi tệ, cậu cũng không làm phiền hắn nhiều. Mỗi ngày lúc đi làm luôn luôn không tự chủ được mà nhìn tới điện thoại, một tuần sau thì nhận được tin nhắn Wechat của Hạ Thành An.

“Ngày mai tôi trở về.”

Nhạc Minh Tâm còn chưa kịp nhắn lại, bên kia đã nhắn thêm một tin nữa.

“Nhớ em.”

A.

Nhạc Minh Tâm nằm úp sấp lên bàn làm việc, vành tai đỏ ửng.

Đến ngày Hạ Thành An nói sẽ về, tới tận lúc tan tầm Nhạc Minh Tâm vẫn không nhận được tin tức gì của hắn, lòng như lửa đốt mà tan làm, tính sẽ gọi điện thoại cho hắn, ai ngờ khi vừa ra khỏi cổng trường đã có một người đứng ở bên kia đường vẫy tay với cậu.

Hạ Thành An cùng với chiếc xe việt dã lớn nổi bật của mình đứng ở đối diện bên kia đường, hắn nghiêng người dựa vào cửa xe, mặc một chiếc sơ-mi phẳng phiu rất nghiêm túc, tay áo xắn tới khuỷu tay, mái tóc hơi dài buộc sau gáy, Hạ Thành An vẫy tay với Nhạc Minh Tâm đang đứng trước cổng trường học.

Nhạc Minh Tâm vội vàng đi về phía trước hai bước, rồi dừng lại, khẽ kéo xuống khóe miệng đang cong một cách không tự chủ của mình, cậu rất thận trọng mà đứng bên lề đường, chờ đèn tín hiệu giao thông, chờ những chiếc xe đi lại trên đường, Hạ Thành An giả vờ cố ý, tay vẫn cứ cắm trong túi quần, nghiêm mặt chờ cậu.

Đèn vừa chuyển, Nhạc Minh Tâm liền băng qua đường cho người đi bộ, khi cách Hạ Thành An chỉ còn hai bước chân, cậu không nhịn được mà tăng nhanh tốc độ của mình, môi mỉm cười tạo thành má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Khuôn mặt của Hạ Thành An vẫn nghiêm túc thế, nhưng ánh mắt hơi nheo lại mang theo ý cười, hắn nghiêng đầu: “Em lên xe đi.”

Nhạc Minh Tâm vui vẻ đáp lời, cậu mở cửa xe, trên ghế phó lái đặt một bó hoa Mẫu đơn, vẫn còn mang theo những giọt sương, tươi mới xinh đẹp.

Hạ Thành An ngồi ở ghế lái, từ khóe mắt ngắm bó hoa được Nhạc Minh Tâm cầm lên, giả vờ đứng đắn nói: “Giờ đã đợt hoa Mẫu đơn cuối cùng của năm nay rồi.”

Nhạc Minh Tâm thắt đai an toàn, ôm bó hoa trong tay, không nhịn được mà cười lên, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười một lúc lại quay ra ngắm hoa, ngón tay khẽ nghịch cánh hoa, hỏi: “Đi đâu vậy anh?”

Hết chương 30.