Xa Gần Gang Tấc

Chương 15

Dáng vẻ của Nhạc Minh Tâm vẫn cứ giống như hồi cấp ba, nắm viên kẹo ấy trong lòng bàn tay, suốt cả dọc đường về. Vừa về đến nơi cậu liền thả viên kẹo xuống bàn, nhìn rồi lại nhìn, vừa nhìn nhiều thêm một chút thì đỏ từ mặt tới tận mang tai, vậy là ném viên kẹo vào ngăn kéo, mà ngăn kéo vừa đóng thì lại mở nó ra, lấy viên kẹo lưu loát bóc thả vào miệng, vẫn là sự ngọt ngào như trong trí nhớ.

Khoảng thời gian cao trung ấy đọng lại từng chút từng chút, tựa như hạt giống bé nhỏ trải qua một mùa đông dài, lúc này đã vào xuân, hạt giống ấy chầm chậm lớn dần trồi lên từ đất, mọc lên một mầm non xanh biếc. Từ đáy lòng của Nhạc Minh Tâm có một giọng nói thì thầm, nói không chừng người mà Hạ Thành An thích thời cao trung chính là cậu. Nhưng cái âm thanh ấy còn chưa kịp khuếch đại, đã lại bị chính cậu bác bỏ.

Thích một người, chính là kìm lòng không được mà cứ muốn ở sát bên người ấy, mặt dày mày dạn mà dính lấy. Nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì sự đối đãi của Hạ Thành An với cậu chẳng khác gì sự đối đãi giữa hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp với nhau, chỉ có khác là so với bạn học cũ lâu ngày không gặp thì họ có thêm một tầng quan hệ nữa ở trên giường mà thôi.

Nghĩ tới đây, Nhạc Minh Tâm với cái việc mặt mình mới rồi đã đỏ tới tận mang tai thì vừa hối hận lại vừa cảm thấy thẹn.

Cậu bình tĩnh cầm lấy vỏ kẹo vo lại rồi ném đi.

Mặc dù lúc chia tay hai người đã trao đổi số điện thoại, nhưng lại không liên lạc, chỉ là để mặc cho cái tên cùng số điện thoại cứ lẳng lặng chờ trong danh bạ.

Tuy rằng chưa từng liên lạc, nhưng Nhạc Minh Tâm lại thường xuyên nghe được tin tức của Hạ Thành An. Đầu tiên là mấy từ ‘chú Hạ’ vẫn luôn được treo trên miệng Khang Tiểu Cần, chú Hạ cho con nặn một con thỏ, tối qua chú Hạ tới nhà con chơi. Tiếp đó là Khang Thần, anh đăng bức ảnh chụp bữa cơm vào trong vòng bạn bè, thứ chính trong bức ảnh là đồ ăn, ở góc ảnh lộ ra một bàn tay đang lười nhác đặt trên bàn, ngón tay hơi cong, móng tay được cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ. Khang Thần còn đăng lên vòng bạn bè ảnh cùng Hạ Thành An đi du lịch dịp sau Tết. Không biết ở bãi biển nào, cả một khoảng biển từ dải xanh nhạt trở nên đậm dần, Hạ Thành An quay tấm lưng trần về phía ống kính, những giọt nước vẫn còn đang chảy dài từ vai xuống vương một ít cát trắng, trên tay hắn đang giữ một chiếc ván lướt sóng cao quá đầu người, chẳng hề ngoảnh mặt lại, chỉ giơ ngón tay giữa với ống kính.

Khang Thần viết caption, nam thanh niên lớn tuổi khuê phòng tịch mịch, muốn một tiểu ca ca cao lớn suất khí tới để dựa vào suốt đời.

Không biết là đang tự nói bản thân hay là nói về Hạ Thành An nữa. Nhạc Minh Tâm trêu chọc liền bình luận một biểu tượng giơ tay.

Những sản phẩm gốm của các bạn nhỏ làm dịp du xuân đều đã được hoàn thành, được đóng thùng và gửi thẳng tới trường học, bất luận là làm ra hình thù kì lạ gì, thì cũng đều tính là có thu hoạch. Sản phẩm của các thầy cô cũng được gửi tới, từng bao được bọc cẩn thận chặt chẽ được lấy ra, nhưng đồ của Nhạc Minh Tâm lại không ở trong đó, chờ tới khi tất cả các thầy cô khác lấy hết, thì cái thùng cũng rỗng không.

Nhạc Minh Tâm đi hỏi người chuyển hàng, là một nhân viên của lớp làm gốm, anh ta trả lời lại rằng không biết, còn nói sẽ hỏi giúp Nhạc Minh Tâm một chút xem sao. Cậu đáp: “Tôi tự hỏi cũng được, tôi quen sếp của các cậu.”

Cậu lấy điện thoại ra, một giây trước khi bấm gọi thì chợt dừng lại, một lần nữa cất điện thoại vào túi, chuông vào học tiết thể dục đầu tiên cũng vang lên. Chờ đến khi hai tiết thể dục liền kề kết thúc, cũng vừa vặn tan học, lúc này Nhạc Minh Tâm mới lấy điện thoại ra để gọi.

“Alo, xin chào.” Hạ Thành An rất ôn hào mà lịch sự nhận điện thoại của cậu.”

Không biết vì sao Nhạc Minh Tâm lại có chút khẩn trương: “Xin chào, cái kia … Cái bình hoa của tôi, vì sao lại không gửi qua đây vậy?”

“Không có sao,” Hạ Thành An giả bộ đáp, “Chờ một chút, để tôi giúp em xem thử xem.”

Đã hết giờ làm, những bạn nhỏ trong trường đều đã tan họ cả, các thầy cô khác thì lục tục tan làm, còn Nhạc Minh Tâm vẫn ngồi đợi ở chỗ của mình, trên tay cầm chiếc điện thoại chờ Hạ Thành An gọi lại. Cậu dựa lưng vào ghế, lúc đồng nghiệp tan làm đi ngang qua còn hỏi: “Tiểu Nhạc, sao giờ còn chưa tan tầm nữa?”

Nhạc Minh Tâm trả lời: “Vẫn còn một chút chuyện đó mà.”

Lát sau, điện thoại rung lên, Nhạc Minh Tâm lập tức bắt máy, hỏi: “Đã tìm được chưa?”

“Tìm thấy rồi, có thể là lúc đóng thùng bị bỏ sót mất.”

Trong bao nhiêu món đồ, tại sao lại cứ nhất định phải bỏ sót bình hoa nhỏ của cậu vậy?

“…..”

Giọng nói của Hạ Thành An xuyên qua điện thoại di động mà truyền tới, trầm lắng ấm áp: “Lúc nào em rảnh thì qua đây một chút để lấy được không?”

Nhạc Minh Tâm vừa cầm di động vừa đứng dậy, một tay cậu khoác cái túi lên vai, đẩy cái ghế vào trong hộc bàn, đáp: “Bây giờ tôi rảnh, qua thì có tiện không?”

Ngữ điệu của Hạ Thành An hơi chút căng thẳng: “Có thể.”

Nhạc Minh Tâm vừa dập máy vừa bước ra ngoài. Trời đã vào xuân, nhiệt độ ấm lên không ít, bầu trời thả xuống tí tách tí tách từng giọt mưa, hàng cây bên đường bắt đầu nảy những mầm non xanh nhạt, một mảng xanh biếc nhẹ nhàng mà khoan khoái. Nhạc Minh Tâm không mang theo dù, cậu nhét điện thoại vào túi áo, kéo mũ áo khoác lên đội, đầu tiên chỉ bước nhanh hơn, sau đó gần như là chạy đi, ngay trước khi cửa của chiếc xe buýt chật chội đống lại thì cậu cũng vừa kịp chạy vào, lắc la lắc lư mà đi tới công viên sáng tạo.

Thời gian làm việc của những người ở trong công viên sáng tạo không nhiều lắm, hơn nữa giờ còn đang mưa, nên càng ít người hơn. Nhạc Minh Tâm kéo kéo cái mũ đang đội, đi thật nhanh trong màn mưa bụi chằng chịt. Mở cửa phòng làm việc, đã thấy Vu Tiểu Lân cầm một cây dù màu đỏ ngồi xổm xuống tỉa cây hoa hồng.

“Chào em.” Nhạc Minh Tâm chào cô.

“Em cắt ít hoa để cắm ở trên quầy.” Vu Tiểu Lân cười với cậu, trên vai vẫn còn kẹp ô, tay thì cầm mấy bông hoa vừa mới cắt, còn phải lấy cái kéo, động tác vụng về, có chút chật vật.

Nhạc Minh Tâm dừng bước, rất thân sĩ mà đỡ lấy chiếc dù đỏ giúp cô, chờ cô cắt hoa xong thì lại che dù đưa cô vào.

Vu Tiểu Lân cắm những bông hoa vào chiếc bình hoa lớn trước quầy, nói: “Ông chủ không nói với em là anh sẽ tới, nếu anh muốn tìm anh ý thì anh ý đang làm gốm ở tòa nhà phía sau đó ạ.”

Nhạc Minh Tâm cảm ơn cô, cũng không cầm chiếc dù mà Vu Tiểu Lân đưa cho mình, con đường chỉ có hai ba bước chân, chỉ đội mưa chạy một chút là đã tới rồi. Trong lu nước lớn đặt ngoài cửa đã mọc ra mấy chiếc lá to bằng đồng xu, nổi trên mặt nước, còn có cả một vài chiếc lá sen cuộn lại. Mưa rơi xuống mặt nước, tạo ra những vòng tròn rung động, trong lu nuôi vài chú cá Koi đỏ được cho ăn đã thành quen, thấy có rung động lại tưởng là có người thả thức ăn, liền ngoi lên trên mặt nước, má cái miệng ra đớp đớp.

Cánh cửa chỉ khép hờ, có thể nghe được loáng thoáng tiếng bàn xoay chạy ro ro.

Nhạc Minh Tâm lịch sự gõ cửa một cái, không ai đáp lời, có lẽ là không nghe thấy, vì vậy nên cậu cứ trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hạ Thành An ngồi bên cửa sổ, chân đang giậm lên phần đạp của bàn xoay, khống chế được vận tốc quay, trước mặt hắn là một chiếc bình hoa đang dần thành hình. Thân bình cao lại nhỏ, trên tay hắn cầm một cây cọ dẹt, chấm chút màu, nhẹ nhàng chạm vào phôi bình hoa đang chuyển động, trên thân bình lập tức xuất hiện một vòng hoa văn lưu loát chạy dài, bởi vì phôi bình đang được chuyển động với tốc độ cao, bởi thế cứ tựa như có phép thuật mới được thực hiện vậy.

Thấy hắn chuyên tâm, Nhạc Minh Tâm cũng không dám quấy rầy, nhưng cậu không đi ra ngoài, chỉ là cứ thế tiến tới hai bước, muốn được nhìn gần hơn. Từ đuôi mắt Hạ Thành An cũng đã thấy cậu, hắn lập tức dừng lại, bỏ cọ vẽ sang một bên, ngừng bàn xoay, đứng dậy.

Giữa cái thời tiết tuy đã ấm nhưng vẫn còn vương hơi lạnh như bây giờ, Hạ Thành An lại chỉ mặc một chiếc áo phông đen, còn là kiểu ngắn tay, hắn xắn tay áo đến tận vai, lộ ra cả cánh tay, mà dường như so với đợt mới đi biển về thì có trắng hơn một ít. Trên cánh tay có dính một ít đất sét, trên tay cũng bị bẩn, vừa là đất sét khô, vừa dính cả màu vẽ.

“Bên ngoài mưa à?” Hạ Thành An hỏi.

“Mưa nhỏ thôi.” Nhạc Minh Tâm bỏ mũ xuống, đưa tay ra rũ nước còn vướng trên tóc xuống.

Hạ Thành An chỉ giá gỗ bên tường, nói: “Tôi đã lấy bình hoa cho em rồi đó.”

Nhạc Minh Tâm vừa liếc mắt nhìn liền thấy bình hoa nhỏ của mình, thật sự rất nổi bật, không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, màu sắc lại phong phú, rực rỡ mà lộn xộn, đặt bên các tác phẩm kích cỡ lớn bé màu sắc khác nhau của Hạ Thành An liền lộ ra sự ngây thơ và dễ thương.

Cậu đi tới, đầu tiên là lấy ngón tay đυ.ng một cái, sau đó liền cầm bình hoa ở trong tay, nói: “Cảm ơn, thật sự rất đẹp.”

Hạ Thành An đi tới bên cạnh cậu, hờ hững hỏi: “Ăn cơm?”

Nhạc Minh Tâm vẫn cứ nhìn bình hoa trong tay, giả bộ như mình đang rất nghiêm túc, nhưng thực ra căn bản không hề ngắm nó chút nào. Cậu đáp: “Được.”

Hết chương 15.