Con Rơi

Chương 27

Bà Vương ngồi một mình trong phòng, nhìn hình Lam Như một cách ngấu nghiến. Cầm cây kéo lên bà cắt nát vụn tấm hình đó. Miệng không ngừng lẩm bẩm trong cơn điên loạn.

" Tôi hận cô, tôi ghét cô, Lam Như....."

Cũng nực cười thật, cuộc đời cũng thật trớ trêu. Hơn 17 năm trước, bà không từ mọi thủ đoạn để chia cắt Lam Như và Vương Khang, rồi cũng chính 17 năm sau, vẫn tiếp diễn trò đùa của số phận ấy. Con trai yêu quý của bà lại yêu phải con gái của cô ta. Bà nhìn vào tấm hình cưới của vợ chồng hai người lúc ấy ông không cười, gương mặt ấy như phản đối cuộc hôn nhân không tình yêu này. Sờ vào tấm hình đó mắt bà sáng lên những tia thù hận, đôi bàn tay siết chặt, gương mặt tỏ rõ vẻ giận dữ, bà cười đầy nham hiểm.

" Lam Thư yêu Nam Phong rất nhiều đúng không? Vậy tôi sẽ dùng cái tình yêu ngây thơ này để gϊếŧ chết trái tim của cô ta"

Gió thổi đập mạnh cánh cửa một cái rầm, sét rạch ngang trời một cách trắng xoá, cây cối bị một cơn lốc vật ngả nghiêng đầy kinh hãi. Trong màu của bóng tối, một người phụ nữ mặc áo trắng, với mái tóc đen xoã dài. Nói với giọng đầy ghê rợn, như một lời thách thức.

" Bà dám"

Sáng hôm sau.... Bà Vương gọi Lam Thư đến phòng mình, cô chần chừ không biết có nên vào hay không. Vì cảm giác sau cánh cửa này là những điều chẳng lành. Thấy cô cứ lấp ló sau cánh cửa, bà Vương nhếch mép cười một cái rồi lên tiếng.

" Vào đi"

Lam Thư giật mình, sau một lúc suy nghĩ cô hạ quyết tâm đối diện với sự thật. Hít một hơi thật sâu, cô tưởng chừng như mình sắp phải đối diện với Hít-le của thế kỉ XXI. Rón rén bước chân vào phòng, cô tự nhủ mình phải thật bình tĩnh vì dù sao trong tương lai bà cũng sẽ là mẹ chồng của cô. Bàbta ngồi gác chân lên ghế rồi nhìn cô mà lên tiếng, giọng nói có chút thay đổi, khác hẳn với chất giọng thường ngày mà bà nói với cô.

" Lam Thư con gái, con đến rồi sao? Mà sao con không vào mà lại cứ lấp ló ngoài cửa vậy? Bộ trông ta đáng sợ lắm sao"

Bà mỉm cười mà nhìn cô, nụ cười ấy có gì thật bí ẩn. Nhưng câu nói ấy thật làm cho cô nổi gai ốc, tự nghĩ hôm nay chắc bà uống lộn thuốc rồi, gì mà còn gái chứ, mọi hôm mà không chửi coi điên thì cũng nói cô là hồ hy chín đuôi. Với phép lịch sự tối thiểu cô cúi đầu chào bà một cách thân mật.

" Con chào bác, bác gọi con có việc gì không vậy ạ"

" Có chuyện thì ta mới gọi con chứ"

Bà đứng phắt dậy khỏi ghế, tiến lại chỗ cô đứng vuốt má coi một cách cưng nựng. Do ngại ngùng mà cô lùi lại phía sau giữ khoảng cách. Mắt bà lúc này nhíu lại một tí, nhưng gương mặt vẫn cười giả tạo mà nhìn cô nói tiếp.

"Lam Thư, ta biết con và thằng Phong đang yêu nhau đúng không?"

" Dạ, đúng"

"Ừ"

Bà gật đầu quay lưng mà nhìn ra cửa sổ, ngó vào đoá hoa hồng đang nở rực đỏ trong chậu cây con. Bà lấy đôi tay sờ vào cách hóa đang đọng chút hồi sương, rồi phựt bà ngắt nó từ trên cây xuống ném xuống dưới lầu. Lam Thư ngỡ ngàng với hành động khó hiểu đó, liền chạy lại chất vấn bà.

" Sao hoa đẹp vậy mà bác lại ngắt nó chứ, lại còn..."

Bà giơ tay ra hiệu cho cô đừng nói nữa, rồi sờ vào những chiếc là còn lại trên cây.

" Hoa hồng đỏ nhìn thì cũng đẹp thật, nhưng cái cây còn nhỏ để lại ní chỉ làm hại cho cây thôi, vậy chi bằng ta ngắt nó đi để cây này được sống. Còn không đến khi hóa tàn thì cây cũng héo. Mà cây không hoa thì nó vẫn là cây thôi"

Lam Thư nhận thấy trong câu nói và hành động của bà chứa đầy ẩn ý, cứ như ám chỉ cô là đoá hoa đang làm hại cái cây là Nam Phong vậy. Hiểu được câu nói ấy cô bậm môi lại mà hỏi bà một cách đầy nghiêm túc và có chút gì phẫn nộ.

" Bác nói vậy là sao chứ, ý bác nói..."

" Tôi muốn nói gì thì cô cũng biết rồi đó, cô có cần tôi nói quạch tẹt ra không"

Giọng nói bà bỗng chốc thay đổi, chất giọng trở lại tông thường, chỉ ngón tay vào người cô bà cười một cách đầy khinh bỉ.

" Một đoá hồng gai như cô thì chỉ thích hợp với thân phận là một đoá hoa sớm nở vội tàn thôi. Vậy nên cô... hãy tránh xa Nam Phong ra"

" Bác..."

" Cô đừng tưởng tôi không biết, cô tiếp cận với Nam Phong nhằm mục đích gì, hãy tránh xa con trai tôi ra, nếu không tôi sẽ lặp lại những gì mà tôi đã từng là.f với mẹ cô đó. Khi đí đừng trách sao tôi ác"

Thấy mình có hơi lỡ lời bà liền bịt miệng mình lại quay sang một bên để tránh ánh mắt nghi ngờ của Lam Thư. Cô kéo tay bà lại nhìn thẳng vào mắt bà, mà đôi mắt cứ rưng rưng.

" Bác nói thế là sao? Tại sao bác lại biết mẹ con"

" Tôi...tôi..."

Bà Vương quay mặt sang một bên tránh né ánh mắt của cô mà ấp úng không nói lên lời. Trong lúc bối rối thì nhìn thấy quyển tạp chí ở trên bàn.

" Là hằng ngày tôi đọc mấy quyển tạp chí này nhiều quá, nên nói hơi lố"

" Bác..."

" Cô lằng nhằng quá, tôi đã bảo là tôi không biết, ngay cả cái móng tay của cô tôi còn không biết tròn hay méo thì làm sao tôi biết mẹ cô được"

Bà vung tay để tay cô buông ra, bà dí ngón tay vào đầu cô, nói thêm vài câu nữa.

" Cái con nhỏ này hôm nay còn biết nghi ngờ này nọ nữa à"

Lam Thư có chút nghi ngờ, nhưng bà nói cũng có lí, nhà họ cũng chỉ mới chuyển đến đây được nửa năm, mà bà cũng chưa đặt chân sang nhà cô lần nào, đừng nói mẹ cô ngay cả nhà cô có mấy người chưa chắc bà đã biết. Hai người họ cứ thế nói chuyện với nhau suốt hai tiếng đồng hồ, không biết đã nói những gì nhưng đến khúc cuối thì nghe tiếng cãi nhau dữ dội.

" Con sẽ không bao giờ nghe lời bác đâu"

" Cô thử nghĩ đi, làm như vậy là tốt nhất cho Nam Phong mà"

" Bác, bác không phải mẹ của anh ấy"

Lam Thư ôm mặt khóc líc chạy ra khỏi phòng, bà nhìn theo thì có chút không vừa ý, nhưng lại nở nụ cười.

" Cô không muốn thì cũng phải đồng ý thôi, ai bảo cô là con gái của bà ta"

Cô cứ thế khóc như mưa mà chạy ra vườn. Vừa thấy Nam Phong thì đã ôm trầm lấy anh.

" Em sẽ không bao giờ đồng ý đâu"

Anh không hiểu gì hết nhưng thấy cô khóc thì vỗ vai an ủi.

" Sao em lại khóc chứ, mẹ lại làm gì em à"

" Bác....mà không có gì"

Cô đang định kể thì có điều gì thời thúc cô nên giữ bí mật. Nghĩ đến câu nói vô tình của bà hồi nãy, cô đau lòng mà khóc như mưa. Không hiểu gì anh vỗ về rồi đưa vào tay cô một bông hồng đỏ.

" Cho em"

" Hoa hồng đâu mà đẹp vậy"

Nam Phong chỉ lên trời rồi nhìn vào cô cười.

" Anh thấy nó từ trên trời rơi xuống, chắc là do thiên sứ bảo anh phải tặng nó cho em"

Bông hoa ấy vừa được bà Vương ngắt và ném xuống. Cũng đúng bà dùng một đóa hoa để chia rẽ cô và Nam Phong, nhưng chính đoá hoa này lại gắn kết hai người lại với nhau. Lau nước mắt cô vui vẻ cài bông hoa ấy lên tóc, nhưng nó lại rơi xuống tay anh.

" Để anh giúp em"

Nam Phong vén mấy đời tóc rối của cô, rồi cài bông hoa lên. Anh thẫn thờ vài giây trước vẻ đẹp mộc mạc ấy.

" Em đẹp không"

"Đẹp chứ... Nhưng không đẹp bằng bông hoa này"

" Anh..."

Lam Thư quay đầu sang một bên hờn dỗi.

" Anh đùa mà, không một bông hoa nào đẹp bằng em cả"

Cô đỏ mặt chúi vào người anh, anh tự thấy cô bé này thật ngốc.

" Anh đáng ghét"

" Thế mà có người mới chết"