Con Rơi

Chương 7

"Sao mẹ lại vô lí vậy"

"Nhà này ai làm chủ?"

"Mẹ... nhưng mà....."

"Không có nhưng nhị gì cả. Vào nhà học bài đi"

Bà Vương chỉ tay vào nhà. Nam Anh giường như muốn nói điều gì nhưng do bà ta quá vô lí nên cô tức tối bỏ vào nhà. Thấy con gái đã vào nhà, ánh mắt bà lại chuyển hướng sang Lam Thư một cách khinh bỉ

" Được rồi cô về đi, nhà này không có chỗ chứa cô đâu"

Rồi bà quay sang mắng cô Tư

" Tôi bảo bà tìm chỗ tôi người làm, chứ không phải tìm ăn xin đâu. Người làm thì nhìn cũng phải được chút chứ. Chưa thấy ai như cô ta đần đần ngu ngốc mà còn...."

"Con nhịn bác đủ rồi nha. Ai làm cái nghề này mà chả thuộc hàng nghèo khó, ai làm cái nghề này mà phải chịu nhục mà nhịn, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Bác mà cứ sỉ nhục cháu nữa là cháu không để yên đâu"

"Bà cứ thích nói mày là con ngủ đần thất học đấy. Mày làm gì bà...hả.... hả..."

"Bác...."

"Bà lại còn đánh mày này...."

Bà giơ tay ra định đánh Lam

Thư, bà Tư vội vã ngăn bà Vương lại. Nhưng ngược lại bà ta càng lấn tới

" Tôi xin bà, bà bớt nóng, Lam Thư mau xin lỗi bà Vương đi cháu"

Cô khoanh tay trước ngực gương mặt như không có chuyện gì

"Là bà ta phải xin lỗi cháu mới đúng. Ở đời có ai như bà ta không, vừa ăn cắp vừa la làng, chửi người ta cho chán rồi lại xa xả đòi đánh người ta. Hớ....may mà trên đời chỉ có một Cao Nhật Lệ thôi chứ có vài ba người như bà ta có mà loạn"

"Mày....bà...s...sẽ khó tha cho mày"

"Bà không tha cho tôi thì sao, có mà tôi khó tha cho bà đó"

"Lam Thư cô xin con"

Rồi bà ta vùng lên xông vào tát lia lịa vào mặt cô

"Mày là con nghèo khổ mà lại đòi bước vào nhà bà à. Cho mày biết lí do mà bà hận mày đến xương tủy"

Bà ghé sát tai cô nói thì thầm. Giọng bà ta nhỏ nhưng từng chữ như khứa vào trái tim của cô

"Tại vì...tại vì...mày giờ con điên Lam Như cướp chồng người khác...haha...mày có biết bây giờ nó ở đâu không...mày muốn tìm nó thì cứ việc đi xuống suối vàng mà tìm....haha"

Bà ta cười, nét cười dã man, một giọng cười khiến ai nghe thấy cũng phải khϊếp sợ. Bất ngờ một cánh tay khéo mạnh bà ta ra. Lay mạnh người cho tỉnh

" Bà bớt điên chưa, tỉnh...tỉnh giùm tôi cái"

Lam Thư đứng nhìn vào người đàn ông trước mặt mà ngạc nhiên

" Bác là ai vậy"

Cô Tư nhìn vào ông ta giới thiệu

"Đây là ông Vương, chồng của bà..."

"Cháu có sao không, xin lỗi cháu nhiều. Vợ bác...."

Ông Vương ngắt lời của bà Tư. Lam Thư mỉm cười, vuốt ve tóc mái

"Dạ cháu không sao nhưng"

"Bác biết, cho bác xin lỗi, không phải lỗi ở cháu"

" Dạ vậy thôi cháu về, mất công bác gái lại...."

Cô quay lưng đi về nhà, ông nhìn theo bóng lưng cô một cách quen thuộc

"Cô bé...""

"Dạ"

Lam Thư quay lưng lại

" Để thay lời xin lỗi, từ ngày mai cháu hãy đến nhà bác làm. Tiền lương bác sẽ trả gấp đôi..."

"Nhưng..."

" Không nhưng nhị gì nữa...đừng lo về bà ta...bà ta sẽ không làm khó dễ cháu đâu"

Lam Thư muốn từ chối nhưng ông Vương đưa lời yêu cầu nhưng thực chất như một lời năn nỉ. Khiến cô siêu lòng, tuy có một bề ngoài cứng cỏi nhưng trái tim cô yếu đuối vô cùng. Cô gật đầu một cái nhẹ rồi bước về

Rồi ông lại nhìn qua hàng xe xếp dài xem kịch

" Mấy người cũng rảnh quá ha. Bộ hết chuyện để làm rồi à. Đúng là ăn cơm nhà ra chơi đường"

Đồng loạt mấy chục chiếc xe lớn nhỏ rồ ga đi mất. Ông lay người bà ta rồi kéo vào nhà

" Bà làm tôi mất mặt quá"

Bên phía xa đường một bóng trắng xuất hiện với chất giọng căm phẫn, ánh mắt trợn lên đến đáng sợ, nhưng vẫn có chút gì đó đớn đau

"Bà làm gì tôi cũng được, nhưng làm tổn thương con tôi thì tôi sẽ khó tha cho bà đâu"