Editor: Đào Sindy
Lúc này Khương Trì đã tháo bịt mắt xuống, bởi vì nhất thời không thích được ứng ánh sáng, cho nên anh híp híp mắt, nét mặt lộ ra ba phần lười biếng, sau đó anh nhìn Tô Đường trước mặt, khóe miệng giương lên một nụ cười vô lại.
Tô Đường nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, cô nhẹ nhàng mấp máy môi, hỏi: "Sao anh đoán được là em."
Khương Trì khẽ cười một tiếng, tiếng cười vui vẻ, giọng điệu hững hờ lộ ra mấy phần chắc chắn: "Vì đó là em."
Vì đó là em, cho nên không cần bất kỳ nguyên nhân nào, lúc em đến gần anh nửa bước, anh đã có thể phát hiện hô hấp sạch sẽ của em, cảm nhận được nhiệt độ người em, ngửi được hơi thở độc nhất vô nhị của em.
Đơn giản đó là em.
Tô Đường nghe vậy gương mặt có chút nóng lên, cô vội vàng chuyển chủ đề: "Sao anh còn muốn chơi?"
Khương Trì nhẹ cười, ánh mắt thâm thúy: "Vì đó là em, cho nên anh mới đồng ý chơi." Nói xong, anh đột nhiên nghiêng người tới gần Tô Đường, hai người gần đến hô hấp có thể nghe. Mắt anh có ý cười: "Tóc em thơm quá, dùng dầu gội đầu gì thế."
"Là thứ thủ công bình thường." Nói xong, Tô Đường nhịn không được lấy tay vẫy vẫy mặt, nhưng gió thổi ra không làm dịu đi khuôn mặt nóng bừng của cô, cô cầm lấy bia, thuận miệng uống hai ngụm, bia lạnh buốt vào bụng, cô càng cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng cao hơn.
Cồn làm mắt hơi say. Trên mặt thêm mấy phần hồn nhiên không biết.
Bên cạnh không ít bạn nam nhịn không được thỉnh thoảng ngắm Tô Đường, ngay cả không ít nữ sinh cũng liếc trộm Tô Đường. Trong lòng Khương Trì đột nhiên phiền não, anh nhẹ chẹp một tiếng, nói với Tô Đường: "Chúng ta về thôi."
Tô Đường không dị nghị, cô mềm nhũn nói: "Được."
Lúc hai người đứng dậy, bạn nam tổ chức sinh nhật gọi lại Khương Trì:"Anh Trì, đợi lát nữa còn chơi trò ma sói ấy."
Khương Trì lạnh nhạt nói: "Không chơi."
Bạn nam chần chờ hai giây, tiếp tục giữ lại nói: " Anh Trì, sao đi sớm thế? Không chơi thêm một hồi?"
"Không được."
Vừa ra KTV, gió lạnh đập vào mặt, Tô Đường chếnh choáng tức thì triệt để thanh tỉnh. Cô vô thức quấn chặt lấy áo khoác của mình, Khương Trì nhìn thấy, lông mày cau lại: "Lạnh không?"
Tô Đường lắc đầu, nhẹ nói: "Vẫn ổn."
Nhưng Khương Trì không nói hai lời cởϊ áσ khoác của mình khoác lên vai cô: "Lạnh thì nói, đừng chịu đựng."
Tô Đường lập tức ngăn cản động tác của anh: "Anh vẫn còn bị cảm."
Vừa nói xong, Khương Trì liền ho khan vài tiếng.
"Đừng cởϊ áσ khoác."
Khương Trì cũng không kiên trì, anh lập tức nắm tay Tô Đường, sau đó đặt trong túi áo của mình.
Túi của anh thật ấm áp, ấm áp liên tục không ngừng truyền đến tay.
Mùa thu đêm, hình như cũng không lạnh lắm.
Hai người Tô Đường và Khương Trì rời đi không đến mấy bước, cô đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến vài tiếng mèo kêu yếu ớt. Cô nhìn về nói phát ra âm thanh, chỉ thấy bụi cỏ ven đường có một con mèo con nhìn qua mới sinh được mấy ngày, toàn thân mèo con là màu trắng sạch sẽ. Cô nhìn thoáng qua Khương Trì, ánh mắt mang theo chờ mong, Khương Trì trong nháy mắt đã hiểu ý cô, buông lỏng tay của cô ra.
Tô Đường đi đến trước mèo con ngồi xuống, nhích tới gần, cô mới phát hiện mèo con có một đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, đây là một con mèo con cực kì xinh đẹp. Chỉ là lúc này nhìn qua nó rất suy yếu, nếu như không có người nhận nuôi, đoán chừng nó sống không quá mấy ngày.
Tô Đường quay đầu nói với Khương Trì sau lung: "Khương Trì, chúng ta nuôi nó đi."
"Được."
Hai người đặc biệt đi cửa hàng thú cưng mua các vật phẩm nuôi mèo cần, vừa về tới nhà họ Khương, Tô Đường cẩn thận từng li từng tí cho mèo con uống sữa dê.
Tô Đường ngồi chồm hổm trên mặt đất, sợi tóc màu đen rủ xuống, che khuất nửa gương mặt nhỏ, mặt mày cô buông xuống, khóe miệng khẽ nhếch, Khương Trì đứng một bên, chỉ cảm thấy tâm tình vào giờ khắc này chợt yên bình.
"Chúng ta đặt tên cho nó đi." Tô Đường cho mèo con ăn xong, hai mắt mong đợi nói.
"Gọi là bánh bao nhỏ." Khương Trì nói xong, dường như cảm thấy mình nói có lý, anh liếʍ liếʍ môi, rồi câu môi nói: "Em xem, toàn thân nó là màu trắng, nhìn trắng trắng mềm mềm như bánh bao."
Tô Đường sững sờ, sau đó nhẹ nhàng cười rộ lên: "Được."
Thời gian cấp ba trôi qua như tên bay, kì thi cũng kết thúc.
Thi kết thúc, không ít người trng lớp nét mặt uể oải, không chỉ vì lần này thi họ phát huy không tốt, mà thi học kì xong, nói rõ khoảng cách thi đại học không còn xa.
Thi học kì xong, thi đại học còn bao xa?
Thi xong tất cả, Tô Đường thu dọn túi sách chuẩn bị trở về cùng Khương Trì, nhưng lúc này lớp trưởng lại đỡ kính, có chút co quắp cản lại Tô Đường: "Tô Đường, tớ muốn hỏi cậu một đề toán."
"Được."
Từ khi Tô Đường lấy được hạng nhất ba lần, bạn bè đến hỏi bài nhiều hơn. Địch Lộ hai ba ngày đều hỏi cô, vừa nghỉ giữa khóa liền quấn lấy cô, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, thành tích Địch Lộ tăng lên không ít. Nhưng lớp trưởng hỏi ngược lại là lần đầu tiên. Lớp trưởng trong lớp không tệ ấn tượng Tô Đường với cậu ta cũng được, cho nên cô thuận thế buông túi sách xuống, nhìn lên mục mà lớp trưởng hỏi mình.
Đề này với
Tô Đường mà nói cũng không khó, lúc cô giảng rất kiên nhẫn, cũng rất cẩn thận, lớp trưởng thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, không bao lâu, cậu ta thật hưng phấn nói: "Tô Đường, cậu giải thật đơn giản, cám ơn cậu."
Tô Đường mím môi mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Bởi vì bản thân lớp trưởng cơ sở tốt hơn, lúc giải đề không lâu, chỉ năm phút đồng hồ. Tô Đường quay người, chỉ thấy hai mắt Khương Trì nhắm lại, thần sắc nhạt nhẽo đứng một bên.
"Khương Trì? Chờ lâu không."
"Không, về thôi." Khương Trì vốn đang tựa trên bàn học, lúc này anh ngồi dậy, để túi lên vai.
Tô Đường cũng không để ý Khương Trì khác lạ trong lòng, sau khi về nhà, Tô Đường đang đút Bánh Bao Nhỏ ăn rồi lại giải đề. Thời gian cấp ba khan trương, mỗi một phút mỗi một giây cũng không thể lãng phí.
Từ sau ngày lớp trưởng đến hỏi thì số lần hỏi nhiều hơn.
Tô Đường cảm thấy lớp trưởng hỏi vấn đề đều rất có tiêu chuẩn, có một số cô cũng không nắm chắc, cho nên nghỉ giữa khoá hai người thỉnh thoảng thảo luận một số bài tập.
Mà sắc mặt Khương Trì cũng càng ngày càng chìm xuống.
Tô Đường chậm chạp không nhận ra khác lạ.
Ngày hôm sau lớp trưởng lên lớp, Tô Đường phát hiện cậu ta bị người khác đánh mặt mũi bầm dập, nhìn qua rất thê thảm. Người trong lớp cũng nhịn không được nhao nhao tiến lên quan tâm hỏi: "Lớp trưởng, cậu sao thế?"
Lớp trưởng lắc đầu, ấp úng nói: "Không sao, không cẩn thận ngã thôi."
Lời này nghe vào chính là thuận miệng lý do. Té một cái mà thành thế này à?
Nhưng họ nhìn thấy bộ dáng lớp trưởng rõ ràng không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa.
Từ đó về sau, lớp trưởng không hỏi Tô Đường nữa. Tô Đường nhất thời không nghĩ ra gì cả, cũng không để trong lòng. Cho đến có một ngày, một nữ sinh lớp khác đột nhiên chặn cô, mặt mũi đầy hưng phấn nói: "Tô Đường, anh Trì thật sự đẹp trai ngây người!"
Tô Đường nghe nói, một mặt không hiểu.
Thế là cô nghe cô nữ sinh kia líu ríu một hồi chợt hiểu ra chân tướng mặt lớp trưởng bị bầm.
Cả người nữ sinh hưng phấn khoa tay múa chân, mắt cô ta sáng như sao, kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía nói chuyện hôm đó.
Ngày đó Khương Trì bá đạo chặn lớp trưởng trong nhà vệ sinh, trực tiếp hung hang một quyền đánh ngã người ta, sau khi đánh xong anh còn để lại một câu: "Sau này cách xa cô ấy một chút."
Lớp trưởng ngã trên mặt đất, nhịn không được trả lời một câu: "Tớ chỉ hỏi Tô Đường một số vấn đề thôi."
Thần sắc Khương Trì đạm mạc, gằn từng chữ với cậu ta: "Tóm lại, cách xa cô ấy một chút."
Sau khi nói xong, nữ sinh còn nhịn không được lặp lại nói: "Anh Trì cực giỏi! Lại nói câu kia rất dứt khoát!"
Tô Đường nghe xong nữ sinh thuật lại, rốt cuộc hiểu vì sao mấy này nay, mỗi lần lớp trưởng nhìn thấy cô thì muốn nói lại thôi, trước đó lớp trưởng hỏi cô Khương Trì đều mặt lạnh như sương.
Bây giờ, cô thật không hiểu, toàn bộ đã có giải thích hợp lý.
Biểu lộ nữ sinh mong muốn trên mặt Tô Đường cũng chưa từng xuất hiện.
Trên mặt cô có chút không vui, cũng không có hưng phấn, chỉ có thất vọng.
Nữ sinh không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này Tô Đường đã quay người rời đi.
Từ hôm nay, Tô Đường đã bắt đầu chiến tranh lạnh cùng Khương Trì, chỉ một bên cô.
Cô không có thể hiểu được cách làm của Khương Trì. Lớp trưởng chỉ hỏi cô mấy vấn đề, nhưng anh không nói hai lời đã đánh người ta. Đồng thời sau đó anh không hề đề cập với cô về chuyện này.
Cô không hiểu. Thật sự không hiểu.
Lúc cô tự cho là lạnh nhạt Khương Trì hai ngày sau đó, có một lần cô đang về phòng, Khương Trì đột nhiên cản đường đi của cô. Một tay anh để lên đầu, một tay chống cạnh tai cô.
Ngăn cả người cô trước ngực mình. Anh ở trên cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đen kịt, làm cô tự dung cảm nhận được áp lực.
Tô Đường nghiêng đầu, không nhìn anh.
Khương Trì nhíu mày, giọng điệu âm u: "Bánh bao, em đang tức giận với anh ư?"
Lông mi Tô Đường nhẹ run. Mím môi không nói.
Khương Trì đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm trắng nõn như ngọc của cô, mạnh mẽ để tầm mắt của cô về phía mình, anh càng nhích tới gần cô hơn, ánh mắt vững vàng khoá cô lại: "Tại sao?"
Tô Đường vẫn như cũ mím chặt môi.
Khương Trì chẹp một tiếng, tiên tay cởi mấy nút trên áo sơ mi: "Cái gì em cũng không nói, chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì?"
Gần như đang cầu xin tha thứ, khiến trong lòng Tô Đường theo bản năng run lên.
Cô chưa từng nghe Khương Trì nói như vậy.
Anh vẫn luôn là kiêu ngạo, tuỳ tiện.
Anh thế này, có chút không giống anh.
Trước đó trong lòng cô tức giận, như khinh khí cầu bị đâm thủng, lập tức biến mất hầu như không còn.
Tô Đường nhìn Khương Trì, há miệng nhẹ nói: "Khương Trì, anh quá bá đạo."
"Hửm?" Khương Trì không hiểu.
"Lớp trưởng chỉ hỏi em mấy vấn đề, tại sao anh tuỳ tiện đánh người ta thành như thế." Tô Đường vững vàng nhìn chằm chằm Khương Trì, vấn đề này, chôn trong lòng cô rất lâu.
Tô Đường ngay từ đầu trong lòng có chút tức giận.
Cô cho rằng lớp trưởng vô tội.
Khương Trì nhíu mày, giọng điệu không vui: "Vì cậu ta mà em cáu gắt với anh?"
Tô Đường cắn môi dưới: "Khương Trì, với em thì chuyện này không phải chuyện nhỏ."
Khương Trì hít sâu một hơi, mỗi chữ mỗi câu nói: "Em không cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn em không đúng à?"
Tô Đường nghe Khương Trì nói lời này nhất thời dở khóc dở cười. Lớp trưởng đeo kính hơn "tám trăm độ", ngay cả cô, cũng không thấy rõ ánh mắt lớp trưởng. Mỗi lần anh đều cách xa như thế, làm sao có thể biết ánh mắt lớp trưởng nhìn cô không đúng.
Tô Đường lắc đầu, không trả lời vấn đề này của anh.
Cô thấy Khương Trì, trong lòng xẹt qua đều là anh đối tốt với mình, thật ra cô cũng chỉ là có một chút tức giận, giận anh quá bá đạo, rõ ràng lớp trưởng không có làm gì sai.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh bực bội hiện tại, cô lại nhịn không được mềm lòng.
"Khương Trì, sau này đừng như thế nữa." Tô Đường nhẹ giọng thì thầm nói.
Khương Trì nghe vậy trầm mặc thật lâu.
Qua rất lâu sau đó, anh mới trịnh trọng gọi một tiếng: "Bánh bao."
"Sao."
"Anh để ý."
"Cái gì?"
"Anh rất để ý."
(*) A ý ghen đáng iu dễ sợ:))