Anh cũng không phải là chán ghét Lệ Mộng Hằng, mà không ghét như vậy có nghĩa là thích sao? Hình như cũng không phải, như vậy còn cô thì sao? Theo như cô nói "Để ý" đại khái có lẽ cũng chỉ nhiều tình cảm hơn anh một chút thôi phải không?
Cuộc hôn nhân của bọn họ thật sự thì không có những nhân tố bên trong giống như những cuộc hôn nhân bình thường khác, ngược lại những nhân tố từ bên ngoài tác động lại chiếm đa số hơn. Nên sau khi kết hôn liền dựa theo tư tưởng của Lệ Mộng Hằng, vậy nên hai người cần phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể nghĩ đến việc hoan ái. Sau khi biết rằng cô không thích hai người quá thân mật khi chưa đủ yêu nhau, mà anh lại không muốn bị cô ghét, nên tự nhiên cũng không chủ động làm cái gì.
Sau này đúng như anh đoán, bọn họ cùng nằm trên một cái giường, cùng đắp một cái chăn bông, nhưng không làm chuyện gì như vậy mà cô cũng chẳng để ý. Anh cũng có chú ý, mấy ngày đầu, anh về phòng hơi trễ, lúc anh lên giường thì thấy cô không được tự nhiên lắm.
Chắc là cô sợ phải không? Sợ anh sẽ mạnh mẽ mà sử dụng quyền lợi làm chồng của mình, sau anh lại nhớ đến lúc trao đổi lời hẹn ước trong hôn lễ cô đã sợ đến mức nói chuyện lắp bắp.
Cho dù hai người là vợ chồng, nhưng chuyện đó nếu miễn cưỡng quá cũng không còn thú vị nữa.
Hôn sự này là do cô chủ động cầu hôn, anh cảm thấy đã thiếu cô rất nhiều, nên sau khi cưới anh cũng không muốn cô phải giả bộ bằng mặt không bằng lòng trong chuyện này.
Nếu như yêu thích là do tích lũy mà có, thì anh sẽ không ngại mà chờ đợi, chẳng qua là anh không nghĩ đến, hai người ở chung cũng không rút ngắn được khoảng cánh trước khi cưới, mà hình thức chung sống của hai vợ chồng bọn họ dù là ở công ty hay ở nhà cũng giống như đang diễn trò cho người khác xem mà thôi.
Về sau rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, vì chuyện kinh doanh mà anh cũng ít có thời gian để lo nghĩ về chuyện tình cảm hơn, mà lúc gặp lại La Vịnh Ân, anh từng muốn lấy chuyện này để dò xét thái độ của Mộng Hằng, nhưng mà lại chẳng thấy hiệu quả chút nào, cô hình như tuyệt không để ý. Anh lại tiếp tục dùng La Vịnh Ân để dò xét vợ mình nhiều hơn, đến mức cả anh cũng cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ, mặc dù La Vịnh Ân nói cô không quan tâm.
Rốt cuộc cô ấy không đem chuyện La Vịnh Ân để trong lòng, hay là cô rất tự tin với bản thân mình, hay là..... Người chồng như anh bất cứ lúc nào cô cũng có thể dâng hai tay cho người khác?
Thái độ lạnh nhạt đối với "Tình địch" của Lệ Mộng Hằng làm cho anh không khỏi nghĩ đến khía cạnh ấy, hơn nữa thành thật mà nói, trước khi cưới Lệ Mộng Hằng tin tưởng Tằng Đức Huân như vậy vẫn là một cái gai trong lòng anh.
Mà quan hệ của anh và Lệ Mộng Hằng đóng băng như vậy cũng là sau khi anh phát hiện, lần đó chi nhánh miền trung có chút vấn đề, mẹ gọi điện thoại cho anh, kết quả người nhận là La Vịnh Ân, cô nói anh bỏ quên điện thoại đi động.
Sau đó mẹ gọi điện thoại cho tài xế muốn anh nghe máy, liền hỏi tại sao điện thoại của anh lại ở trong tay của La Vịnh Ân? Người không biết sẽ nói lung tung! Tóm lại bà gọi điện thoại đến báo cho anh biết bà ngoại của Mộng Hằng nằm viện.
Sau đó anh liền gọi điện cho Lệ Mộng Hằng nhưng cô không có bắt máy, nên xử lý xong mọi chuyện ở chi nhánh trung bộ anh liền vội vàng chạy trở về bắc bộ đến bệnh viện, kết quả anh thấy được cái gì chứ? Thấy được cô đang ôm Tằng Đức Huân.
Trong tình huống ấy anh có thể làm gì chứ, đi lên đánh Tằng Đức Huân một trận sao? Sau đó thì sao, để cho mọi chuyện phức tạp hơn à? Huống chi khi đánh nhau, Lệ Mộng Hằng sẽ bảo vệ ai chứ? Anh sợ! Anh sợ bản thân mình biết được kết quả, cho nên anh chỉ có thể tức giận xoay người rời đi.
Sau khi lên xe anh không ngừng nghĩ đến chuyện của Lệ Mộng Hằng và Tằng Đức Huân.
Tại sao khi bà ngoại bệnh, người mà cô liên lạc không phải là anh mà lại là Tằng Đức Huân? Anh đã hỏi La Vịnh Ân, cô ấy nói bản thân chỉ nhận được điện thoại của mẹ anh chứ không thấy Lệ Mộng Hằng gọi điện tới.
Anh không tin nghĩ cô ngủ quên không nhận được, muốn cô nhớ kỹ lại, kết quả cô ấy nói như đinh đóng cột là không có.
Nói cách khác, hôm đó Lệ Mộng Hằng cũng không có gọi điện thoại tìm anh!
Người mà cô nghĩ đến đầu tiên khi đang cần giúp đỡ, chính là người mà bình thường cô tin tưởng nhất, muốn dựa dẫm nhất, cũng là người phù hợp nhất để an ủi tâm trạng cô lúc không vui..... Sau đó anh lại liên hệ đến việc lúc trước cần người chụp hình cưới, người đầu tiên cô nghĩ đến cũng là Tằng Đức Huân.
Người đàn ông kia quan trọng đến vậy sao?
Lúc Lệ Mộng Hằng nói đến chuyện ly hôn, anh thật sự rất kinh ngạc, tức giận ngoài ra còn rất bất mãn. Thì ra đối với cô mà nói, cuộc hôn nhân của bọn họ chẳng qua chỉ là do nhu cầu của hai bên, không có nửa điểm liên quan đến tình cảm, vậy anh đi xác nhận lại những chuyện đó thì còn có ý nghĩ gì nữa. Anh không những tức giận, mà còn cảm thấy giống như bản thân mình bị lừa gạt.
Lúc cầm đơn xin ly hôn trên tay, anh phải kiềm chế lắm mới không xé nát nó. Cô gái này lấy từ "Để ý" để dụ anh mắc câu, sau khi anh ngoan ngoãn ăn mồi mới phát hiện ra đây chẳng qua chỉ là ngụy trang.
Anh tức giận vốn muốn: dù sao anh không ký thì cô làm được gì chứ? Nhưng khi thấy cô té xỉu ngay trước mặt anh, mà lúc tỉnh lại cô nói cô chỉ muốn vui vẻ..... Nhìn khuôn mặt cô càng ngày càng gầy, đôi mắt thâm quầng, cũng càng ngày càng ít cười, thì anh biết mình thua, thua vì anh thích cô.
Thì ra Trì Diệu Hi anh cũng có thời điểm không làm gì liền nhận thua, thật không nói được gì! Trì Diệu Hi Cõng Lệ Mộng Hằng vào nhà, sau đó lại cõng cô vào phòng ngủ, để cô nằm lên giường lớn.
Gian phòng này đã không còn món đồ nào của cô, đồ đạc chỉ còn lại có cái khăn lông cùng với áo choàng tắm, trên bàn trang điểm cũng mất đi mấy thứ bình bình lọ lọ, trong phòng tắm thì ít đi một cái ly, bàn chải đánh răng cũng chỉ còn lại cái của anh mà thôi...... Những thứ bình thường đặt ở đây anh cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ đột nhiên để ý đến những thứ vốn tồn tại ở đây đã biến mất hết, những đã không kịp nữa rồi.
Chẳng lẽ anh cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh "Mất đi mới biết quý trọng" sao?
Anh dem khăn lông nhúng vào nước nóng để giúp Lệ Mộng Hằng lau, cũng không có phát hiện người nằm trên giường đang cố gắng muốn nhìn rõ anh là ai.
Cô xem nửa ngày chỉ thấy ngoại trừ bóng dáng vẫn là bóng dáng, người đứng trước mặt vặn vẹo quá nghiêm trọng, đang nằm cô độ nhiên bật người ngồi thẳng dậy.
"Trạch, Trạch Hương.... Uống tiếp! Chúng ta uống tiếp đi!"
Uống đến mức người trước mặt là ai cũng không nhận ra được mà còn muốn uông nữa!
"Tôi là Trì Diệu Hi, không phải Trạch Hương. Cô mau ngủ đi, cũng không còn sớm nữa!" Anh muốn đẩy cô nằm xuống, cô lại kiên trì không muốn, kết quả cuối cùng là cô giống như một con gấu ôm chặc lấy anh!
Lệ Mộng Hằng nhiệt tình ôm như vậy, làm cho Trì Diệu Hi không biết nên khóc hay nên cười.
Anh thở dài, nói: "Cô say rồi, đừng uống nữa."
Tiếng nói này..... Rất quen thuộc.
Lệ Mộng Hằng mất một lúc mới mở miệng, "Trì, Diệu, Hi? Trì Diệu Hi? Trì Diệu Hi?....." Đầu của cô không có cách nào có thể vận chuyển một cách bình thường, bị rượu xâm chiếm làm cô chỉ có thể nhớ là cái lên này rất quen cũng rất xa lạ.
Ngay cả tên anh cũng quên rồi sao? Quên cũng nhanh thật! Trì Diệu Hi cau mày, thừa dịp cô gái đang say thần trí có chút mơ hồ liên cắn răng nghiến lợi tự giễu nói: "Trì Diệu Hi, người đàn ông mà cô thích nhất đây!"
Đáng chết! Cô rốt cuộc là trong lòng không có anh, hay là thật sự say đến mức không nhớ được anh đây?
".....Nhất, thích nhất?" Lệ Mộng Hằng buông lỏng tay ra, đầu óc choáng váng nằm lại trên giường.
Trì Diệu Hi có chút lúng túng, khó có lúc tự mình nâng cao giá trị bản thân, vậy mà lại lập tức trở thành một lời nói dối sao?