Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 8

Sau khi Vệ Cung Huyền ra cửa, Nguyễn Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không thích không khí như vậy, cho dù là đang ở cùng người đàn ông mình thích.

Giữa cô và Vệ Cung Huyền có một khoàng cách rất lớn, lớn đến mức cô không có lòng tin có thể thu ngắn lại. Hiện tại cô không có nguyện vọng gì lớn, chỉ mong anh không cần từng chút một có những hành động gây hiểu lầm như thế.

Thật ra thì ngày thường cô ở nhà cũng không có chuyện gì làm, trừ quét dọn vệ sinh chính là tắm táp thay quần áo rồi đi làm, nhưng kể từ bọn họ kết hôn Nguyễn Mộng liền tự tiện chủ trương sa thải người giúp việc, cô chưa cùng Vệ Cung Huyền thương lượng qua, dù sao người đàn ông kia cũng không quan tâm.

Đang lúc Nguyễn Mộng chuẩn bị ra ngoài, Vệ Cung Huyền gọi điện về.

Trong trí nhớ của cô, điện thoại nhà này gần như không ai gọi đến, ngay cả cha mẹ chồng cũng không, họ có số riêng của Vệ Cung Huyền.

Nói ra thì kiếp trước cô thật xấu hổ. Làm bà xã của Vệ Cung Huyền 13 năm, cô ngay cả điện thoại cá nhân của anh cũng không biết.

Cho nên khi nhận được điện thoại của anh thì Nguyễn Mộng kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Đầu kia, thanh âm của Vệ Cung Huyền rất trầm thấp, rất có từ tính, rất êm tai, cho đến khi thanh âm của Vệ Cung Huyền hơi lớn chút, cô mới hoảng hồn, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

“Mộng, em có đang nghe anh nói không? Ngăn trái bàn đọc sách trong thư phòng có một tập văn kiện, em đưa tới đây giúp anh.”

Không, không phải thế chứ?…

“Anh không thể nhờ người khác đến lấy giùm ư? Thế còn tài xế …”

Nguyễn Mộng theo bản năng liền muốn cự tuyệt,

Đầu kia thanh âm của Vệ Cung Huyền kỳ quái hỏi:

“Tại sao? Em đưa không phải sẽ nhanh hơn rất nhiều sao?”

Nếu như không phải là cô quá khác thường, anh cũng sẽ không bởi vì mê hoặc mà quên mất hôm nay hội nghị muốn dùng phần văn kiện quan trọng đó.

Nguyễn Mộng há miệng, nhưng cái gì cũng không thể nói ra, mặc dù không nhìn thấy Vệ Cung Huyền, nhưng mà khí thế của người kia thủy chung đều tồn tại, cô nào dám nói gì.

“…. A, em hiểu rồi….”

“Đừng có cố ý trì hoãn thời gian, một giờ sau anh cần phải dùng, đi đường cẩn thận.”

Cố ý trì hoãn thời gian…. Cô vẫn chưa làm gì sao anh lại biết (*o*),

Nguyễn Mộng bất giác bĩu môi: “Nha.”

“Vậy, anh cúp trước, “

Cô đáp một tiếng, vội vàng chạy vào thư phòng đi tìm văn kiện.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cho tới bây giờ cô cũng không có bước vào thư phòng lần nào.

A…. kiếp trước có một lần, hình như sau khi có con trai, cô đến thư phòng quét dọn, lúc đó thư phòng không khóa cửa, cô nhìn thấy ảnh người phụ nữ kia cùng Vệ Cung Huyền, sau đó Vệ Cung Huyền chưa từng quên khóa cửa thư phòng.

Chỉ là kỳ quái…. Hiện tại sao lại không có khóa?

Nguyễn Mộng vừa tìm văn kiện vừa thấy kì quái.

Văn kiện của Vệ thị được để trong túi giấy chuyên dụng rất rõ ràng, mở ngăn kéo ra là thấy. Cô cũng không dám sờ loạn đồ vật bên trong, nhanh tay cầm văn kiện đi.

Lại nghĩ một chút, thuận tay khóa cửa lại. Cô không dám xác định rốt cuộc là Vệ Cung Huyền quên khóa cửa hay vẫn là vì mình đã khóa, để bảo đảm mình không bị hiểu lầm, cô vẫn là khóa lại thì tốt hơn.

Trở về phòng thay âu phục đi ra ngoài, vẫn là màu sắc trang nhã. Mặc dù thân thể hai mươi ba tuổi, nhưng tâm, tính cả kiếp trước cũng ba mươi ba tuổi, Nguyễn Mộng đã sớm không còn thích xanh đỏ loè loẹt phô trương, mà là như cầu nhỏ nước chảy không màng danh lợi, người lớn lên, dĩ nhiên chính là sẽ thay đổi theo.

Nguyễn Mộng không biết lái xe, cho nên đón taxi mà đi, đây là lần đầu tiên cô danh chánh ngôn thuận đến công ty Vệ thị.

Chỉ là vừa đến đại sảnh liền bị ngăn cản.

“Tiểu thư, xin hỏi cô…”

Nhìn nhân viên lễ tân, Nguyễn Mộng có một chút tự ti, cô ấp úng nói:

“Cái đó…. Tôi tới đưa… ách, đưa văn kiện cho Vệ tổng.”

“Vậy xin hỏi cô thuộc công ty nào?”

Nhân viên lễ tân vẫn chuyên nghiệp như cũ, nở nụ cười.

Nguyễn Mộng theo bản năng nắm túi hồ sơ trước ngực:

“Ừm…, tôi không ở công ty nào cả…”

“Vậy cô là…?”

Xem ra cũng không giống mấy nữ nhân ong bướm hay theo đuổi tổng tài, bởi vì nhìn hoàn toàn không có tính chất uy hϊếp!

Nguyễn Mộng gấp đến độ ót cũng đầy mồ hôi.

“Là Tổng tài để quên văn kiện ở nhà*, tôi nhận được điện thoại mới…”

(*MTY: ở đây editor để là “để quên văn kiện ở Liễu gia”, mình tra khắp cũng không biết Liễu gia là chỗ nào, nên đổi lại theo đúng bản convert.)

Lời nói bị cắt đứt:

“A, cô nhất định là người giúp việc nhà tổng tài phải không?”

Cô há miệng, không có trả lời, chỉ là mơ hồ ừ một tiếng, nhân viên lễ tân lập tức nói:

“Vậy cô đưa văn kiện cho tôi , tôi giúp cô đưa lên.”

Ha, có cơ hội để gặp mỹ nam sao có thể bỏ qua a!

Nguyễn Mộng có chút khó khăn, trong điện thoại giọng nói Vệ Cung Huyền cho thấy văn kiện rất quan trọng. Cô có ngu đi nữa cũng biết không thể tùy tiện đưa cho người ta, nhưng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt cười đến cao hứng như vậy (vì sắp được gặp mỹ nam mà) , cô không tin tưởng cho lắm.

“Thế nào, chẳng lẽ cô không tin tôi sao?”

Thấy người phụ nữ béo trước mắt tựa hồ không vui, nhân viên lễ tân lập tức đổi sắc mặt, nhưng vì thấy Nguyễn Mộng đang cầm văn kiện trên tay, cô ta vẫn cố gắng duy trì nụ cười miễn cưỡng:

“Tôi nói mang nhất định sẽ đưa lên, đưa cho tôi nhanh lên một chút…”

Nói xong lại còn đưa tay tới muốn cầm, Nguyễn Mộng bị cô ta hù sợ, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cà lắm nói:

“Không, không cần, tự tôi đưa đi là được rồi…”

Sắc mặt của cô nhân viên kém hơn, hừ một tiếng hỏi :

“Cô có gì chứng mình mình là người giúp việc nhà Tổng tài? Ngộ nhỡ cô có lòng dạ bất chính thì sao? Tôi không thể tùy tiện cho cô lên?”

Nguyễn Mộng nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói:

“Hay cho bảo vệ…”

Bị cô nhắc nhở như thế, nhân viên lễ tân nhướng mày, lớp trang điểm tinh tế tựa hồ thay đổi.

Cô ta đương nhiên là xem thường người giúp việc cùng dân quê, Nguyễn Mộng lại một thân mập mạp như vậy, giống như những người phụ nữ chuyên làm những công việc thấp kém.

Nhưng trên thực tế công việc làm gì có phân rõ sang hèn, chỉ cần không thẹn với lòng, lại có thể nuôi sống bản thân.

“Tôi nói cái cô này, rốt cuộc tới nơi này có rắp tâm gì, tôi tốt bụng giúp cô đưa lên, cô còn làm bộ làm tịch? Một người giúp việc cũng không biết thân biết phận mà!”

Nguyễn Mộng bối rối cực kỳ, thanh âm của cô nàng này hơi lớn, người trong đại sảnh cũng bị hấp dẫn nhìn lại, vô số tầm mắt nhìn vào Nguyễn Mộng.

Rõ ràng mặc trên người y phục cực bảo thủ, không có một tấc da phơi bày bên ngoài, nhưng cô vẫn cảm giác mình giống như bị lột sạch trước mặt mọi người, tất cả mọi người đối với cô chỉ chỉ chỏ chỏ, đều đang cười nhạo cô.

Cô mấp máy môi, muốn giải thích, nhưng một chữ đều nói không ra được.

Kiếp trước cô nghiện thuốc bị đám chó săn theo dõi đưa chuyện xấu lên báo, cô cũng chịu vô số ánh mắt xem thường cùng khi dễ như vậy, ngay cả ban ngày ra cửa, trên đường cái mọi người hướng về phía cô cười. Nụ cười tràn đầy giễu cợt cùng khinh bỉ, giống như cô là loại virut lây bệnh.

Đang lúc Nguyễn Mộng sợ đến muốn tông cửa xông ra, một giọng nói giải cứu cô. Có lẽ là ảo giác của Nguyễn Mộng, nhưng chính là một khắc kia, cô cảm thấy cái thanh âm kia tràn đầy ánh mặt trời:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô quay đầu, từ trong thang máy chuyên dụng của Tổng tài, một người đàn ông mặc Âu phục màu xám bạc bước ra. Nói là mặc cũng không thỏa đáng, bởi vì áo khoác được khoác ở trên người, mở rộng, làm lộ ra một mảng da màu lúa mạch, trên mặt còn mang theo nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, mái tóc màu trà nhạt, thân hình thon dài.

Ả nhân viên lễ tân lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt cùng một khắc trước đối với Nguyễn Mộng hoàn toàn khác nhau:

“Ôn Phó tổng, sao ngài lại xuống đây?”

Ôn Dư Thừa cười cười:

“Đương nhiên là phụng mênh đại tổng tài xuống đón người.”

Thấy anh đi về phía mình, khắp người đầy ánh mặt trời ấm áp khiến Nguyễn Mộng không tự chủ được lui về phía sau…. Có lẽ cô ở trong bóng tối đã lâu, thật sự là không thích ứng được với người như vậy:

“Là cô sao? Cung Huyền muốn tôi đón cô? Anh ta quên cho cô giấy thông hành, nhưng mà hình như anh ta đã gọi cho nhân viên lễ tân, bảo cô mang lên mà?”

Nhân viên lễ tân sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới, vội vàng nói:

“Tôi có nói với người giúp việc, không, là vị tiểu thư này, không cần làm phiền cô ấy mang lên, có lẽ cô ấy còn có chuyện phải làm.”

Nguyễn Mộng vội vàng nói theo:

“Ừ, tôi còn có chuyện phải làm, Ôn Phó tổng, làm phiền anh…”

“Đã đến đây rồi, cần gì phải gấp gáp như vậy? Đi, tôi dẫn cô lên tham quan một chút.”

Vừa nói vừa kéo tay Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng giật mình vì sợ, để cho anh kéo đi, trước vẻ mặt kinh hãi của mọi người trong đại sảnh.

Cho đến khi vào thang máy, tay chân Nguyễn Mộng vẫn luống cuống. Cô ôm chặt văn kiện trong tay, cắn môi không dám nói lời nào.

“Người giúp việc, cô nói thế với nhân viên lễ tân?”