Lần trước ở khách sạn này, là cô khẩu giao cho anh.
Lần này, vị trí đảo lại.
Đầu lưỡi linh hoạt chui vào giữa nhục huyệt, thân mật giống như hôn môi, nhẹ nhàng vê quét, tựa như lông chim nhẹ nhàng quát lên vách động, dẫn ra càng nhiều nước sốt.
Mặc dù Lương Sở Uyên không phải lần đầu làm loại sự tình này nhưng mỗi lần làm Tô Yểu đều có thể nghiệm giống nhau, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng cô cũng không thể làm gì khác. Chân tâm cô run rẩy, đôi tay không có chỗ để, cuối cùng đáp ở trên ngực chính mình. Lực đạo trong miệng người đàn ông tăng thêm một phần, lực cô nhéo đầu v* cũng theo đó tăng thêm một phần.
Quá mức ma người cũng quá mức sung sướиɠ.
"Đừng...Ngứa quá..."
Thời điểm không thanh tỉnh Tô Yểu nói qua quá nhiều lời tự mâu thuẫn, cô nhìn trần nhà, mắt hoa lên đến mức bóng đèn thủy tinh chồng lên nhau, hoảng hốt nhớ lại chính mình từng đọc qua một chương trong truyện nào đó.
Tính ái thích hợp làm người ta trẻ ra.
Thích hợp...Cô cùng Lương Sở Uyên giống như là vô cùng thích hợp.
Trong thân thể có dòng điện không ngừng len lỏi, Tô Yểu không khỏi kẹp chặt chân, tùy ý mà kẹp lấy đầu anh giữa hai chân chính mình, cô ngứa đến tột đỉnh, chỉ có thể xoa bầu ngực mềm mại chính mình để đỡ thèm.
Người đàn ông quá khát, quá vội, tiếng nước òm ọp tràn ngập trong phòng, đầu lưỡi đảo qua thịt mềm mẫn cảm ven đường đi, anh giống như tìm được lạc thú, cọ sát càng thêm mãnh liệt.
Tô Yểu thét chói tai, muốn né tránh công kích của Lương Sở Uyên, bất đắc dĩ trên đỉnh đầu chính là ván giường, cô không có chỗ trốn, thân thể mềm mại cứng lại, liền đạt cao trào dưới môi lưỡi của Lương Sở Uyên.
Lương Sở Uyên chậm rì rì mà thu lại đầu lưỡi, anh lau mặt bị xối ướt, đem côn th*t hướng về phía cái miệng nhọ tràn lan d*m thủy, côn th*t đột nhiên tiến vào, nháy mắt bị thủy triều bốn phương tám hướng kẹp chặt. Anh sung sướиɠ đến thể xác và tinh thần thoải mái, không nhanh không chậm mà di chuyển.
Một bên nhìn người phụ nữ cao trào, một bên thao nộn huyệt của cô quả là chuyện vui sướиɠ trong nhân gian.
Cao trào không ngừng, phần tính ái phù hợp này làm Tô Yểu hưng phấn đến không thể kiềm chế được, cô dục cầu bất mãn mà đón ý nói hùa theo anh đỉnh lộng, càng tiện cho côn th*t cắm vào càng sâu. Không đến mấy lần qua lại, sống lưng phút chốc được người đỡ lên, cô được Lương Sở Uyên đỡ ngồi ở trên người anh.
"Tự mình động."
"...Ân." Cô khó chịu mà cau mày, hạ thể giống như dính vào người anh, gắt gao dán sát, mỗi một chút đều có thể tác động đến huyệt thịt mấp máy.
"A...A...Thật lớn..."
Lương Sở Uyên nghiêm túc nhìn cô, không muốn lãng phí một giây. Tô Yểu lâm vào tìиɧ ɖu͙© quá mức mê người, là anh túc có độc, mỹ lệ lại tươi đẹp, anh nghiện rồi, không thể rời đi, cũng không cho cô rời đi. Bàn tay to chế trụ eo cô, anh hung hăng đâm về phía trước, đâm đến bầu ngực run rẩy lợi hại, nơi đó có bao nhiêu mềm mại anh vô cùng rõ ràng.
Trong cơ thể thay đổi nhanh chóng, trên ngực bị chà đạp vuốt ve, eo Tô Yểu vừa mỏi lại mềm nhũn, cô đem tóc ướt kéo ra sau đầu, cổ thon dài bị phủ một tầng mồ hôi thơm tinh mịn.
Âm thanh ân ân a a, cô vặn vẹo lên, tư thế rất biệt nữu, mày cũng nhăn lại, "Không được... Ông xã, em không được..."
côn th*t chợt bị bóp chặt hít thở không thông, Lương Sở Uyên nhướng mày, đem người đảo sang nằm nghiêng, sau đó gấp hai cái đùi của cô lên trước ngực. Chính tư thế này, anh tiếp tục dùng lực đưa đẩy, thừa dịp cô cao trào cùng cô trầm luân.
Bên trong vô cùng chặt, anh sung sướиɠ muốn chết.
"A...Mau, mau đi ra!"
"Không ra được." Anh khoái ý mà chụp lên mông no đủ của cô, càng cắm càng nhanh, chỗ giao hợp bọt nước bay tứ tung, dâʍ ɖu͙© bất kham.
Đến cuối cùng, anh khó có thể tự chủ mà hừ một tiếng, toàn thân thần kinh căng thẳng, "Chúng ta cùng nhau ——"
Vừa dứt lời, hai người cùng run thân thể. Mùi vị tìиɧ ɖu͙© mơ hồ truyền ra, cả phòng kiều diễm.
Sự thật chứng minh, hiệu quả cách âm của khách sạn xác thật không tồi.
Buổi tối hôm nay, bọn họ chỉ có thể nghe được thanh âm của nhau.
*
Ngày hôm sau, Lương Sở Thương cùng Lương Mặc liền về Ôn thành. Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên về muộn hơn bọn họ một chút, đi tới một tòa cổ trấn.
Vị trí cổ trấn này không tốt lắm, không theo kịp trào lưu phát triển trở thành điểm du lịch, cho nên người đây cũng không nhiều, hơn nữa người trẻ tuổi trong trấn đều đi thành phố lớn lang bạt, dân bản xứ cũng không còn mấy người. Đi ở trên đường lát đá ướŧ áŧ sau khi trời mưa thậm chí có chút tiêu điều.
Ban ngày ngồi trên xe, hai người bụng đều đói, tùy tiện tìm quán ăn nhỏ ăn chút gì đó. Trong tiệm ít người, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía hai người bên ngoài, cũng may hai người sớm thành thói quen bị người nhìn chăm chú, đối với việc này hồn nhiên không thèm để ý. Chỉ là hương vị thức ăn giống nhau, không ăn được mấy miếng bọn họ liền cảm thấy no rồi.
"Buổi tối chúng ta ở đâu?" Tô Yểu hỏi.
Trước đó Lương Sở Uyên nói muốn mang cô đi một chỗ, lại không nói vì sao muốn tới. Cô không hiểu ra sao mà theo tới, ngủ một đường, ăn no mới nhớ hỏi.
"Ở nhà cũ trước kia của mẹ anh."
Tô Yểu đột nhiên hiểu được, cũng không hỏi nhiều.
Chỗ Lương mẫu trụ ở là tòa nhà hai tầng độc lập, trên đỉnh cửa lớn là một phiến cửa sổ, ngạch cửa sắp cao hơn cả đầu gối, không gian rất lớn, đồ vật rất ít, bị thời gian nhiễm hương vị cổ xưa, lại không dính một chút bụi bặm.
"Có người đã tới sao?"
Lương Sở Uyên gật đầu: "Có người tới dọn dẹp định kỳ."
Anh dẫn Tô Yểu đi về hướng thang lầu, không gian nhỏ hẹp, chỉ có một người có thể đi qua.
Hai người một trước một sau, nắm tay cũng không tách ra.