Từ nhà cũ trở lại chung cư, đã là 8 giờ tối.
Tô Yểu tắm rửa xong đi ra, không tìm thấy Lương Sở Uyên ở trong phòng, cô đi tới thư phòng, quả nhiên nhìn thấy anh đang ngồi đánh chữ ở trước máy tính.
"Đang bận sao?" Cô vừa lau tóc vừa đi qua, bọt nước trên tóc rất nhanh đã nhiễm ướt bả vai, ẩn ẩn lộ ra màu sắc da thịt. Cô ngại phiền toái mà đem đầu tóc vuốt sang một bên cẩn thận chà lau, hoàn toàn không biết tư thái của chính mình có bao nhiêu quyến rũ.
Ánh mắt Lương Sở Uyên đảo qua vai cô cùng với áo kiều nhũ ở dưới áo ngủ, hầu kết lăn lộn, anh bỏ mắt kính xuống, "Bận xong rồi."
Thấy cô dừng chân, anh lại nói: "Lại đây, anh giúp em lau tóc."
Tô Yểu nghe lời mà đi qua, thuận tay đem khăn lông đưa cho anh. Một đưa một nhận, hai người ăn ý mà không có lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, trong không khí nhất thời chỉ có tiếng vang sàn sạt do sợi tóc cọ xát.
Chờ tóc khô một nửa, Lương Sở Uyên đem khăn lông ướt để ở một bên, cúi người hôn hôn lên tai Tô Yểu.
Nói là hôn, còn không bằng nói là liếʍ.
Tô Yểu mẫn cảm mà rụt rụt cổ, "Ngứa."
Lương Sở Uyên bật cười, nhẹ nhàng nhấc eo cô, đem cô ôm ngồi ở trên đùi mình. Tay cũng không rời khỏi vòng eo mảnh khảnh, chỉ vuốt ve xung quanh, chợt nhận ra, cũng không biết là eo cô quá nhỏ, hay là tay anh quá lớn, nhưng độ rộng lại vừa vừa vặn thích hợp. Ngón tay hơi cong, nhẹ vỗ về thịt mềm yển sườn eo cô, anh hỏi: "Hôm nay anh trai anh cùng em nói cái gì?"
Tô Yểu không chịu nổi nhất chính là anh vỗ về chơi đùa như có như không, rất nhanh liền mềm nhũn ở trong lòng ngực anh. Vừa nghe hỏi thế, ánh mắt cô hơi trầm xuống, xẹt qua một tia khổ sở, "Nói anh rất tốt, nói em đối xử tốt với anh."
Lương Sở Uyên không nhìn biểu tình của cô, lại cười, một ngụm ngậm lấy vành tai thịt đô đô của cô, "Vậy em trả lời như thế nào?"
"Em đương nhiên là đồng ý." Tô Yểu dựa vào anh, ánh mắt mê ly, rất là hưởng thụ bàn tay anh đang vuốt ve trên ngực, "Về phòng sao?"
"Liền ở đây đi."
Lương Sở Uyên đã tắm xong, trên người mặc chính là quần áo ở nhà, lưng quần buộc dây, anh điều chỉnh dáng ngồi một chút, "Một cái bàn lớn như vậy, không cần lãng phí."
Có thể là ban ngày quá mức khẩn trương, khi về đến địa phương quen thuộc, lại có đêm tối yểm hộ, lần này Tô Yểu vô cùng nhiệt tình, ngón tay ra ra vào vào vài cái, liền ướt hoàn toàn. Cô nằm trên cái bàn, mũi chân khởi động, dùng toàn bộ sức lực trên cánh tay, cái mông nâng lên cao cao, hai cánh mông tròn tròn, vừa đầy đặn lại vừa co dãn. Lương Sở Uyên đỡ dương v*t, quét một vòng ở miệng huyệt, thổi qua hai mảnh trai thịt ướŧ áŧ, một chút lại một chút, càng thêm tra tấn người.
Tô Yểu nắm lấy mép bàn, váy ngủ đã bị lột đi từ sớm, hai luồng thịt áp xuống bàn, đầu v* hãm ở bên trong, cứng rắn giống như đậu đỏ. Cô hơi động thân một chút, chủ động dịch mông về phía sau, "Nhanh..."
Không thể nghi ngờ chính là cô đang quyến rũ anh. Lương Sở Uyên bị cô làm cho yết hầu căng thẳng, eo thon đưa về phía trước, liền đem côn th*t vùi sâu vào nộn huyệt đầy nước.
Hư không được lấp đầy, Tô Yểu sướиɠ đến mức không tìm thấy phương hướng, hai chân lắc lư theo va chạm, cô đơn giản nâng lên một chân treo lên mặt bàn, cúc huyệt phấn nộn cùng hoa huy*t đều lộ ra, tư thế côn th*t ra vào cũng được thu vào đáy mắt. Lần này Lương Sở Uyên tính dục bột phát, không làm kỹ xảo gì, chỉ đại khai đại hợp mà thao, đột nhiên cắm đến chỗ sâu nhất, lại đột nhiên rút ra, qυყ đầυ để ở miệng huyệt dính đầy chất nhầy, dừng lại hai giây, lại đâm vào toàn bộ!
"A nha!"
Tô Yểu bị thao đến thở hổn hển gọi bậy, một tiếng so với một tiếng càng dâʍ đãиɠ hơn. Cô cắn môi, mở mắt ra nhìn thấy chính là cửa, sau đó là sách. Ở cái nơi dùng để làm việc này, cô cả người trần trụi mà bị người đè ở trước bàn thao lộng... Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn lao thổi quét suy nghĩ của cô, chịu tìиɧ ɖu͙© chi phối, hai chân cô không khỏi trương đến càng mở rộng, đường đi cũng theo đó mà thu đến càng chặt, chặt chẽ mà hút côn th*t, nước sốt bay tứ tung.
"Bang" một tiếng, mông thịt hiện lên hồng ấn, còn chưa kịp hô đau, trong nháy mắt lại bị siết chặt.
Cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt, Tô Yểu vặn eo nổi lên.
Màn uốn éo này cũng chưa kết thúc được cô liền cao trào, Lương Sở Uyên cũng chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên bị kẹp như vậy, liền vội vội vàng vàng tiết ra ngoài.
"Vặn cái gì mà vặn?"
Xuất ra quá nhanh, Lương Sở Uyên tức giận đến mức lại chụp mông của cô. Hạ thân hai người còn gắn kết, anh đánh một cái một, côn th*t chôn ở trong cơ cũng có thể cảm nhận được chấn động.
"Ân..." Tô Yểu làm như không nghe thấy, "Đi ra ngoài a, bên trong quá trướng."
"..."Lương Sở Uyên giống như trả thù mà hung hăng đâm cô một chút, nhìn cô chật vật mà mềm nhũn xuống, mới cười rút ra côn th*t. Hỗn hợp dịch trắng cùng chất nhầy trong suốt dọc theo lỗ nhỏ chảy ra, anh rút giấy ra lau, thuận miệng hỏi cô: "Hôm nay nghĩ cái gì vậy? Kẹp anh chặt như vậy."
Tô Yểu run lên, nhắm hai mắt trả lời: "Anh rất thích đúng không?"
Lương Sở Uyên nhướng mày, cũng đúng.
...
Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong, Tô Yểu đều sẽ mệt đến chết đi sống lại, gần như chỉ dính vào gối đầu là có thể ngủ.
Trừ bỏ lần này.
Trong lòng cô có việc suy nghĩ, cho dù vẫn không nhúc nhích cũng không có nửa điểm buồn ngủ. Nghe người bên cạnh tiếng hít thở ổn định lâu dài, rốt cuộc cô cũng có động tĩnh.
Đối phương cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Là ngủ rồi đi.
Cô tận lực nhẹ tay nhẹ chân, mở đèn bàn, ánh sáng mỏng manh từ đầu giường chiếu tới, vẫn đâm vào mắt làm cô phải nheo mắt lại, quay đầu nhìn lại chính là Lương Sở Uyên đang ngủ ngon lành.
Anh thật là đẹp mắt.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã nghĩ như vậy.
Thưởng thức trong chốc lát, tầm mắt cô dời đi, nhìn về phía cánh tay để trần bên ngoài chăn.
Gầy nhưng vô cùng rắn chắc, cho dù hoàn toàn thả lỏng cũng có thể nhìn ra hoa văn cơ bắp. Ngay cả da thịt bên ngoài...Nhìn thô sơ giản lược một lượt, trắng nõn bóng loáng. Nếu muốn cẩn thận tìm kiếm, liền sẽ phát hiện, chỗ gần bả vai có vài dấu vết màu trắng mờ nhạt.
Là bởi vì chỗ này có thể giấu cho nên cắt tương đối sâu sao?
Tô Yểu lại đau lòng, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, trở tay tắt đèn. Trước mắt một mảnh đen nhánh, cô lại chuẩn xác mà nằm vào trong lòng ngực Lương Sở Uyên.
Thân thể anh rất ấm áp, nhất thời dán lên làm tâm phập phồng của cô bình tĩnh lại, không tới một lát liền tiến vào mộng đẹp.
Mà điều cô không biết chính là, sau khi cô ngủ say, người vốn nên ngủ say là Lương Sở Uyên trong phút chốc lại mở mắt.
Anh sờ qua chỗ cánh tay bị cô sờ đến.
Nghĩ thầm, anh hẳn là biết Lương Sở Thương nói gì với Tô Yểu.