Đọc Tâm

Chương 70: Buộc chặt play (2) (H)

Eo Tô Yểu vô cùng nhỏ lại mềm, ép thấp xuống, mông vểnh lên rất cao.

Lương Sở Uyên liên tiếp đem nút buộc ở tay chân tháo xuống, Tô Yểu được nửa phần tự do. Nói là nửa phần bởi vì đôi tay cô vẫn bị trói buộc. Cô đáng thương hề hề mà nắm thành giường, rõ ràng là côn th*t còn chưa cắm vào, lại vẫn không chịu nổi ánh mắt lộ liệu kia, hoa huy*t lại chậm trễ chảy ra một chút nước.

"Cắm vào đi..."

Cô không nhịn được. Quá ngứa, nhục bích giống như bị tầng tầng lớp lớp lông tơ lay động đùa nghịch, cào nhẹ ở trên nếp uốn, thật là...Muốn điên rồi.

Nấm đầu cực lớn vận sức chờ phát động, chủ nhân lại không hề nôn nóng. Lương Sở Uyên cũng chỉ dùng hai ngón tay đùa bỡn âm đế của cô, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, anh nói: "Nói câu anh thích nghe."

Thích nghe?

Giờ này khắc này Tô Yểu không có quá nhiều tinh lực để đi tự hỏi cái khác, bật thốt lên chính là ông xã. Lương Sở Uyên cũng không vừa lòng, "Không đủ."

"..."Tô Yểu âm thầm cắn răng, thân mình run đến không chịu được. Anh dùng lòng bàn tay đi ma sát môi âʍ ɦộ, giống như muốn đem chất lỏng bên trong đều đào ra, ra vào lúc thì thong thả lúc thì nhanh chóng, mang theo d*m thủy không ngừng vẩy ra ngoài, cô muốn nằm xuống anh còn không cho, cứng rắn bắt cô chống đỡ. Cô thỏa hiệp, mềm giọng: "Ông xã... Cầu anh, cầu anh làm em..."

Nên nói hay không nên nói, thời điểm nói đi ra rồi thì cũng không còn là vấn đề.

Cô muốn hết ngứa.

Tô Yểu cong môi, thoáng vừa lòng. Anh ngồi dậy, một tay ấn lên mông mềm mại, tay kia đem côn th*t để trên mật huyệt. Anh đỡ qυყ đầυ, trên dưới câu lộng nước chảy ra từ nhục huyệt, thanh âm ôn nhu lại khàn khàn: "Nói lại lần nữa."

"...Ông xã," Tô Yểu bằng bất cứ giá nào, "Cầu xin anh, dùng sức mà làm --"

Từ "em" còn chưa được thốt ra, côn th*t liền gấp không chờ nổi mà khai phá tầng tầng trạm kiểm soát, xông vào u cốc thần đàm! Tô Yểu bị căng đến hít ngược một hơi khí lạnh, tiếp theo đó là ngứa, là tê dại, lại càng là sung sướиɠ. Cô rất nhanh tiến vào trạng thái, nông nâng lên giống như thật sự có một cái đuôi cáo thật dài, "A...A..."

Lương Sở Uyên vớt hai vυ' của cô, đầu v* đứng thẳng cùng thịt nhũ giống như cục bột nhỏ ở trong lòng bàn tay anh đong đưa qua lại, một tay có thể nắm giữ, dùng sức nắm, thịt nhũ liền tràn ra, hạ thể lại dùng lực đâm vào, chỗ sâu trong tiểu huyệt tham lam mà hút mã mắt, giống như kim châm nhẹ một chút, sướиɠ đến mức anh đâm vào đến phi thường làm càn, nhiều lần thâm nhập, chỉ vì tìm kiếm cây châm kia.

Anh cúi người dán lên sống lưng mảnh khảnh, hai người chỉ cách nhau một đoạn dây lụa vắt chéo. Hôn hôn lên xương bướm mướt mồ hôi, anh hỏi: "Có đau không?"

Tô Yểu không biết anh hỏi đau là cái gì đau, chỉ biết chính mình bị thao đến thật sự là dục tiên dục tử, cô khó có thể thừa nhận mà rêи ɾỉ, thanh âm phá thành mảnh nhỏ: "Không, a...Đau..."

Đáp xong rồi cũng không có nguyên do.

Lương Sở Uyên cười nhạo, đột nhiên muốn nhìn khuôn mặt cô bị du͙© vọиɠ chi phối.

Không rút côn th*t ra, đem người lật lại một cái, Tô Yểu kinh hoảng thét chói tai, đột nhiên không kịp đề phòng lại phun ra một đợt d*m thủy, cô thở hồng hộc, "Đừng đừng...Chậm một chút! Không, rút ra đi...A!"

Lương Sở Uyên làm sao mà nghe lời cô, anh xách cặp chân dài lên treo ở đầu vai, khí thế không giảm, thế muốn cùng sóng thủy triều này cùng tiến cùng lùi. Anh nhìn vυ' đong đưa đến lợi hại, dây dụa bị lôi kéo có chút lỏng, lộ ra dấu vết bị lằn ép ở da thịt bên dưới, phấn hồng, một đường thật dài, cũng thật chói mắt.

Anh có điểm đau lòng.

Nhưng dây trói kia nâng lên ngực nhũ thật là mỹ diệu.

Tô Yểu chỉ cần một ánh mắt là có thể nghe được suy nghĩ trong lòng anh, còn chưa kịp xin khoan dung, đầu v* đã bị anh ăn vào trong miệng. Trên dưới đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Yểu nức nở lắc đầu, nói đau, thân thể lại thật sự phóng đãng--

Tay bị trói, cao cao giơ trên đỉnh đầu, ngực liều mạng dựng thẳng còn không phải để người đến chà đạp sao? Nước sốt tràn lan, nhục huyệt phun ra nuốt vào lợi hại như vậy, đâu có nửa điểm ý tứ muốn nhả ra, thẳng đến khi đem côn th*t hút chặt chẽ, nào có ý "không cần"?

Lương Sở Uyên hiểu câu nói này, càng đánh càng hăng, côn th*t cắm đến càng sâu, ngoài miệng đều phải hút đến càng chặt. Anh xuất thần mà nghĩ, nếu có thể hút ra nước sữa thì tốt rồi...

Cái hình ảnh kia thật là tưởng không được.

Chỉ là mới nghĩ đến, hạ thân liền trướng vô cùng. Ý muốn bắn khoan thai tới muộn, anh biết Tô Yểu lại muốn tiết thân, vội vàng đan tay cùng với mười ngón tay của cô, kéo dài tính phúc mà lao tới. Sau một lúc lâu, tinh quan buông lỏng, anh không hề giữ lại mà bắn tràn đầy vào nhục huyệt Tô Yểu cao trào.

Lại nghĩ, nếu có thể trúng chiêu, thì tốt rồi.

...

Nửa đêm khi sắp đi vào giấc ngủ, Tô Yểu mơ mơ màng màng nhớ tới chính sự, cô nỗ lực căng mí mắt, cái trán để ở chỗ hầu kết, "Sở Uyên..."

Trên mặt Lương Sở Uyên phiếm ra ánh sáng thỏa mãn, từ trong giọng nói nhẹ nhàng là có thể nghe ra được, "Ân?"

"Chúng ta... Khi nào về Gia Thành một chuyến?"

Dứt lời, bản thân Tô Yểu lại run một chút, cô không dám nhắm mắt lại, sợ một khi nhắm lại chính là hình ảnh Mộc Vi cầm chổi lông gà truy đánh cô. Tiền trảm hậu tấu, muốn làm phải trả giá đại giới không phải chỉ là nói mà thôi, Mộc Vi cũng không dễ nói chuyện như vậy, cũng không biết nhân cách cùng mị lực của Lương Sở Uyên có thể triệt tiêu một chút sự tức giận của bà hay không.

Lương Sở Uyên cũng nghiêm túc lên, "Về Gia Thành?"

"...Ừ."

"Ngày mai ——" anh dừng một chút, sửa lại chủ ý, "Cuối tháng này đi." Hắn phải bắt tay an bài mọi chuyện đang dang dở rồi hẵng nói.

Tô Yểu thở dài ra một hơi, cuối tháng đúng lúc là sinh nhật cô.

Cô ngoan ngoãn gật gật đầu, "Được, vậy cuối tháng."

Lương Sở Uyên vuốt ve gò má cô, lại cầm cổ tay cô lên nhìn, chỗ đó đỏ một vòng, mặt anh lộ vẻ không vui, "Đồ vật kia chất lượng không tốt."

Tô Yểu muốn nói lại thôi, nghĩ nói cũng không thể trách đạo cụ, là anh khi làʍ t̠ìиɦ biểu hiện đến quá dã man, nhưng rốt cuộc không mở miệng, chỉ thu hồi tay, lại nghe anh nói: "Lần sau đổi cái khác."

"...Còn lần sau?" Cô lập tức lắc đầu, "Không chơi."

Lương Sở Uyên cũng không ép cô, "Vậy chơi cái khác."

"Chơi cái gì a?"

Anh hừ hừ hai tiếng, không nói cho cô.

————

Tác giả: Giai đoạn trước cơ bản không thịt, hậu kỳ thịt vẫn là rất nhiều đi? Thịt văn thuộc tính ổn, cách kết thúc cũng không xa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~