Đọc Tâm

Chương 50: Triều phun (H)

Lương Sở Uyên cởϊ áσ lông của Tô Yểu ra, chỉ chừa lại một kiện nội y bao vây lấy bầu vυ' hình dạng vô cùng đẹp, anh nhéo nhéo, [thật mềm.]

Tô Yểu co rúm bả vai lại, phía sau lưng là quầy bàn lạnh lẽo, trong phòng máy sưởi mở công suất lớn nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lạnh.

"Anh nhanh lên..." Tuy đã làm việc này vai lần nhưng cô vẫn chưa quen trần trụi gặp nhau, hơn nữa ánh mắt anh thật sự rất lộ liễu, làm cho cánh tay cô nổi lên một tầng da gà, tự nhiên cảm thấy thẹn.

[nhanh lên cái gì?] Lương Sở Uyên vuốt ve chân cô, từ từ đi lên, hướng về phía hoa huy*t phun nước cắm vào, rút ra, [còn chưa ướt đẫm đâu.]

Tô Yểu nhịn xuống một tiếng rêи ɾỉ, giơ chân, đầu ngón tay anh để ở miệng huyệt, hồng bạch, nhìn như rõ ràng lại giống như dung hòa vào nhau.

Cô vĩnh viễn cũng không biết bộ dáng cô đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© có bao nhiêu mê người.

Ánh mắt Lương Sở Uyên trầm xuống, giữ chặt chân cô trượt lên phía trước, tinh chuẩn mà hôn lên môi cô, lại nhanh tay đem hai ngón tay cắm vào mật huyệt lần nữa làm vận động pít - tông.

Cô quá mẫn cảm, phía dưới rất nhanh đã đầy nước.

"...Sở Uyên." Trong lúc thở gấp, Tô Yểu phun ra hai chữ, cô ngẩng cổ, giống như lữ nhân phiêu lưu trên biển đang ôm chặt tấm gỗ nổi, cũng chỉ có tấm gỗ này. Nụ hôn ướŧ áŧ du hành xuống bên dưới, áσ ɭóŧ ren hơi mỏng dính nước bọt ướt sũng, cùng đầu v* cọ xát bị người đàn ông ăn vào trong miệng, cô lắc mông, nâng chân lên, đầu gối để trên bụng anh.

Cứng quá.

"Bao...Bao đâu?"

Lương Sở Uyên đang muốn cắm vào, nghe được câu này, thân hình hơi ngừng lại, mới tùy tay lấy ra đồ vật trong bao nilon, mở được một nửa, anh lại cười như không cười mà đưa cho Tô Yểu, [em tới mang.]

Tô Yểu sẽ không.

Nhưng cô không cự tuyệt.

Tiếp nhận áo mưa, cô cẩn thận lấy ra, nhắm ngay qυყ đầυ mà đẩy từng chút một, trừ bỏ lúc đầu côn th*t nhảy đánh vào lòng bàn tay cô, kế tiếp tất cả đều rất thuận lợi.

Lương Sở Uyên vuốt đỉnh đầu cô, nếu không phải gương mặt đỏ bừng, còn tưởng rằng cô đang làm công việc nghiêm túc gì đó.

"Được rồi." Tô Yểu ngước mắt.

Anh giơ cằm lên, [ngồi vào đi, mở chân ra.]

Tô Yểu: "..."

Cô thẹn thùng mà làm theo lời anh, mới dựa vào tủ quần áo, Lương Sở Uyên liền đẩy hạ thân lên, bên trong vô cùng trơn trượt, anh đỉnh một cái, liền tiến vào rất sâu.

"A!"

Thời điểm làʍ t̠ìиɦ Lương Sở Uyên đều luôn rất hung dữ, vừa hưởng thụ lại vừa mạnh mẽ, cố tình lại bí mật mang theo một tia ôn nhu, anh rất để ý cảm thụ của cô, là biết cô thích cho nên mới không kiêng nể gì.

Mà bây giờ thao huyệt ở tủ quần áo, động tĩnh càng lớn đến đáng sợ.

Đông, đông, đông--

Trên người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, Tô Yểu mềm như bông mà treo ở trên người Lương Sở Uyên, không thấy rõ anh suy nghĩ cái gì, chỉ một mực thừa nhận mỗi một lần va chạm của anh. Phía dưới bị đâm cho tàn nhẫn, cô há mồm cắn một cái, ngậm lấy bờ vai của anh, hàm răng gần như muốn giảo phá da thịt.

Lương Sở Uyên khẽ nhíu mày, cũng không phải bởi vì đau mà là anh phát hiện thao huyệt ở tủ quần áo không quá tiện. Ngay từ đầu, anh muốn tại đây, chỉ là muốn về sau lúc Tô Yểu thay quần áo có thể nhớ đến anh mà thôi.

Đảo mắt qua nước dịch phía dưới chỗ hai người giao hợp, anh thoáng vừa lòng, ôm cô ra, đem cô lật lại, giúp cô đỡ tay vào cánh tủ, thao từ phía sau.

Mông Tô Yểu vừa cong vừa mềm, thời điểm côn th*t cắm vào sẽ theo phản xạ có điều kiện mà nâng lên, Lương Sở Uyên vuốt ve làn da mềm mại, bỗng nhiên vỗ một cái!

"Ân!" Tô Yểu bị đau, cơ bắp căng thẳng trong một cái chớp mắt, đường đi cũng theo đó mà co rút lại, cô ủy khuất quay đầu lại, "Đau..."

Mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lương Sở Uyên.

Nhưng chỉ chợt lóe qua, bởi vì anh nhanh chóng khống chế sau cổ cô, không cho cô nhìn nữa.

Tùy ý anh đánh thật nhiều xuống mông cô.

Nguyên nhân chỉ có một -- mỗi lần đánh xuống, côn th*t lại càng được kẹp đến sảng khoái thêm một phần.

"Đừng, đừng đánh..."

[vậy em còn phe phẩy mông cho anh nhìn làm gì?]

Tô Yểu đưa lưng về phía Lương Sở Uyên, tự nhiên không nghe được suy nghĩ của anh, cô vẫn van xin như cũ, tiết một lần rối tinh rối mù, lại rất nhanh lao vào một vòng tình triều mới.

Lương Sở Uyên hôn phía sau lưng cô, gần như thành kính. Anh kéo xuống một bên đai của áo ngực, xuyên qua dưới nách cô, từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng mà nắm toàn bộ vυ' no đủ.

Vừa đủ một tay nắm hết, vô cùng trơn trượt, anh yêu thích vô cùng.

Núʍ ѵú bị người vừa niết vừa xoa trong lòng bàn tay, Tô Yểu cắn môi, bắp đùi run lên, cô sắp không chịu đựng nổi.

"Sở Uyên, Sở Uyên, hình như em...Giống như muốn đi tiểu."

Lương Sở Uyên nghe xong, ngược lại càng trở nên kịch liệt, anh hưng phấn lên, kéo Tô Yểu qua, để cô quỳ gối trên thảm lông mềm mại trên mặt đất, côn th*t đâm vào càng nhanh.

Nói rõ ràng muốn xem cô xấu mặt.

Tô Yểu gấp đến độ muốn khóc lên.

Nhưng mà cô càng nhanh, phía dưới phản ứng liền càng hung dữ. Nức nở thút tha thút thít mà rơi vài giọt nước mắt, không đến một lát, cô liền không khống chế được, tùy ý để một cột nước trong suốt bắn ra ngoài--

Là triều phun.

Chỗ nào là nướ© ŧıểυ chứ.

Lương Sở Uyên theo sau cũng cao trào bắn tinh, rót đầy một túi dịch trắng, anh cảm thấy mỹ mãn, lật người Tô Yểu lại.

[sướиɠ không?]

Trên lông mi Tô Yểu còn treo nước mắt, cô trừng mắt anh một cái, "Anh lại đây."

Lương Sở Uyên lại gần.

Sau đó để cho cô cắn cằm.

"Đau không?"

Lương Sở Uyên lại cười: 【 rất sướиɠ. 】