Tô Yểu sửng sốt vài giây.
Nhưng cũng chỉ có vài giây. Rốt cuộc cũng đã là chuyện trong quá khứ, lúc này Tông Minh có thể nói ra những lời này, nói rõ là đã qua, không thể nói có gì tiếc nuối hay không tiếc nuối.
Cô thả lỏng mà cười cười: "Vậy ánh mắt anh năm đó còn khá tốt."
Tông Minh nhướng mày, theo thang mà leo xuống, "Đúng vậy. Cho nên tới bây giờ ánh mắt của tôi cũng không có gì thay đổi."
"..." Ý cười trong mắt Tô Yểu thu lại, cũng không tiếp tục đề tài này.
Cô không thích ý tứ trong lời nói của Tông Minh.
Âm nhạc du dương, du đãng trong nhà ăn, Tô Yểu ăn lửng dạ, còn thừa nửa ly rượu, cô liền nhấp một chút, cảm thấy dạ dày cũng không khó chịu, suy nghĩ lần sau có thể cùng Lương Sở Uyên đến đây uống.
"Tô Yểu?"
Nghe thấy tiếng, Tô Yểu ngẩng đầu, lại thấy Lương Mặc đang đi về phía cô, cô nhất thời trở nên khẩn trương, "Lương Mặc tỷ."
"Em tới đây ăn cơm sao?" Lương Mặc giận cô liếc mắt một cái, nửa cười nửa đùa, "Lần trước không phải đã nói với em nếu đến đây thì gọi điện thoại cho chị sao? Đến đây cũng không nói cho chị một tiếng, chị giảm giá cho em."
"Em sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Em cùng đồng nghiệp tới ăn cơm chiều mà thôi."
"Đồng nghiệp?" Lương Mặc xoay mặt nhìn về phía Tông Minh, bất động thanh sắc đánh giá một phen, cô ấy khách sáo cười cười, "Xin chào."
Tông Minh gật đầu, "Xin chào."
"Đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
Không cần Tô Yểu giải thích, Tông Minh cũng biết thân phận của Lương Mặc, anh ta thong dong mà khen đồ ăn ngon miệng, khéo kéo lại hào phóng, làm Lương Mặc không khỏi nhìn anh ta nhiều thêm hai lần.
"Vậy là tốt rồi, khách hàng vừa lòng là được." Lương Mặc nhìn Tô Yểu, "Sở Uyên có nói bao giờ trở về không?"
"Có thể khoảng nửa tháng nữa ạ."
"Chờ nó về, chị làm bà chủ, mời hai đứa đến tiệm ăn một bàn đồ ăn mới ra, được không?"
Tô Yểu đồng ý, "Vâng ạ."
Tông Minh ngồi ở đối diện, cười như không cười đùa bỡn hộp thuốc trên bàn, không biết suy nghĩ cái gì.
...
Tông Minh nói muốn đưa Tô Yểu trở về, Tô Yểu uyển chuyển từ chối, cô nói nhà cũng ở gần đây, đi một chút là đến.
"Anh lái xe, muốn đưa tôi về lại phải đi đường vòng, ngược lại càng thêm phiền toái."
Tô Yểu sợ nhất chính là phiền toái. Thấy trên mặt Tông Minh do dự, cô lại nói: "Chỗ này tôi rất quen thuộc, anh yên tâm đi."
"Vậy được rồi, đi đường cẩn thận, về đến nhà báo cho tôi một tiếng."
"Ân, anh cũng vậy."
Nói tạm biệt lẫn nhau, Tô Yểu xoay người rời đi, cô biết Tông Minh còn ở phía sau nhìn chính mình, nội tâm lại không có nửa điểm dao động.
Tông Minh, người này biết tiến biết lùi, làm bạn bè thì có thể, thậm chí có thể thổ lộ tình cảm. Nhưng nếu tiến xa hơn thì Tô Yểu không có suy nghĩ gì.
Bóng đêm bao vậy, cô nhìn ánh đèn ven đường, dẫm lên bóng dáng của chính mình, đi được nửa đường di động liền rung lên, trong lòng có dự cảm, vừa xem, thật đúng là Lương Sở Uyên.
Anh nói anh bận cả ngày mới không có thời gian xem di động.
Tô Yểu cũng không hỏi kỹ anh bận việc gì, chỉ trả lời: Bên đó có thể gọi video không?
Lương Sở Uyên nói được.
Nói đến video, cũng rất thần kỳ, việc Tô Yểu có thể nghe được suy nghĩ của Lương Sở Uyên, cư nhiên có thể xuyên qua cả phương thức dùng Internet này. Chỉ cần cô có thể nhìn thấy Lương Sở Uyên, không cần biết là phương thức gì, cô đều có thể nghe được suy nghĩ trong lòng anh.
Có hi vọng, Tô Yểu liền bước nhanh trở về nhà, nhắn tin báo bình an cho Tông Minh xong cũng không đợi anh ta trả lời, cô liền chui vào phòng tắm. Nửa giờ sau tóc ướt đi ra, cô nhảy lên giường, để điện thoại di động lên giá, click mở video, vừa lau tóc vừa chờ Lương Sở Uyên trả lời.
Nửa phút sau, Lương Sở Uyên mới kết nối video.
[Sao không sấy tóc?]
"Như vậy sẽ bị khô tóc," Tô Yểu đổi sang lau bên kia, "Sao anh tiếp điện thoại chậm vậy?"
[bị đổ nước, vừa mới đi phòng khách lấy khăn giấy.]
Lương Sở Uyên điều chỉnh một chút vị trí của di động, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở hình ảnh nào đó, Tô Yểu để sát vào, mới thấy liền che ngực lại, "Lương Sở Uyên!"
[Này không thể trách anh.]
Tô Yểu túm cổ áo kéo lên trên, "Không chỉ một lần, anh này, thật là mặt người dạ thú!"
[Cũng chỉ đối với em mới như vậy.]
"Hoa ngôn xảo ngữ, sao trước đây em không nhìn ra tâm tư này của anh."
[đó là bởi vì lúc ấy quan hệ của chúng ta còn chưa tới bước này, anh đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.]
"Chính trực như vậy?"
Lương Sở Uyên nghiêm túc gật đầu.
Tô Yểu nói toạc ra: "Nhưng hiện tại suy nghĩ của anh không dính dáng chút nào đến cái từ chính trực này."
Suy nghĩ trong lòng không phải hôn thì chính là ôm, nếu không thì chính là suy nghĩ như vừa rồi, còn suy nghĩ đến những nơi riêng tư hơn...Tâm của đàn ông như đáy biển, may mắn cô có biện pháp nhìn thấu anh nên mới biết được.
[anh cho rằng đây là suy nghĩ bình thường. Bạn gái của anh có mị lực, không ngừng hấp dẫn lực chú ý của anh, anh nếu ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thì mới làm em hoài nghi đi?]
Mặt Tô Yểu đỏ lên, "Anh ăn mật sao? Miệng ngọt như vậy."
[mới vừa uống một ngụm nước mật ong.]
Tô Yểu bị chọc cười, nghe được máy tính bên cạnh vang lên âm báo nhắc nhớ, cô dịch qua nhìn, thấy chính là tin nhắn của Quan ĐÌnh gửi cho cô.
"Cái gì vậy?"
Tiện tay click mở, là cái video, có khi là video nấu cơm. Quan Đình thường gửi cho cô mấy video loại này, gọi hoa mỹ là, gọi món ăn -- để Tô Yểu mau mau học được, cô ấy liền có thể ăn ké uống ké.
Thừa dịp tải xuống video, Tô Yểu nâng má, nhìn không chớp mắt hỏi Lương Sở Uyên, "Anh có phải không ăn cơm hay không? Sao em cảm giác anh gầy đi?"
Lương Sở Uyên nhanh chóng chớp chớp mắt, nhanh đến nỗi cô chưa kịp nhìn rõ suy nghĩ của anh.
[...Gần đây ăn uống không tốt lắm. Em cũng biết dạ dày anh bị tài nấu nướng của em chiều hư rồi.]
"Như vậy sao được, anh trước nên ăn chút đồ chua khai vị--"
"Ân a...A...Thật lớn..."
Một tiếng rêи ɾỉ mất hồn lại khoa trương vang lên.
[Âm thanh gì vậy?]
"..." Tô Yểu phản ứng lại, đột nhiên che lại máy tính, "Không có gì!"
Lương Sở Uyên nheo mắt lại.
Tô Yểu không chỗ dung thân mà che mặt.
"Nếu em nói, em chưa bao giờ xem mấy thứ kia, anh có tin không?"