Y Quan Cầm Thú

Quyển 2 - Chương 19: Cái gọi là cúc hoa

Từ Khôn Đạt rút ngón tay trong thân thể Lăng Hạo ra. Hậu huyệt vốn đang trướng đầy đột nhiên trở nên trống rỗng, không khí theo đó mà ùa vào, cảm giác thập phần quái dị.

Lăng Hạo không kiềm nén được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ, đến khi nghe thấy thanh âm cực độ mị hoặc của mình, Lăng Hạo mới cảm thấy dị thường ngượng ngùng, gắt gao cắn môi dưới, không để bản thân phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.

"Tiểu Hạo, thanh âm rêи ɾỉ của em thật đúng là mị hoặc tận xương a, khiến tôi nghe đến cứng hết cả rồi, không tin em xem." Từ Khôn Đạt đứng thẳng dậy, ở trước mặt Lăng Hạo mà lắc lắc hạ thân cứng rắn to lớn của mình, Lăng Hạo vừa nhìn một cái, da đầu lập tức run lên, cơ thể co rút một phen.

Cảm giác của Từ Khôn Đạt phi thường nhạy, nhanh chóng bắt được một tia kinh khủng lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt Lăng Hạo, nhất thời cảm thấy phi thường hài lòng.

Hắn chính là muốn Lăng Hạo nhìn thấy hạ thân của mình, chỉ có sợ hãi mới khiến Lăng Hạo không chống lại yêu cầu của hắn, ít nhất cũng sẽ không lơ đi hắn, nam nhân theo đuổi cậu rất nhiều, chỉ có khiến Lăng Hạo chú ý hắn nhiều hơn một chút, như vậy hắn mới có phần thắng.

Về phần ôn nhu, cái đó là khi đuổi tới tay rồi mới dùng đến. Đối với người như Lăng Hạo, tuyệt đối không thể cứ ôn nhu được, mà ban đầu phải là thô bạo, thô bạo cùng ôn nhu, nếu sử dụng đúng cách thì hiệu quả tuyệt đối kinh người.

Từ Khôn Đạt có tự tin, Lăng Hạo tuyệt đối sẽ yêu hắn, hơn nữa còn là yêu đến chết đi sống lại.

"Tiểu Hạo thích XX của tôi không?" Từ Không Đạt đỉnh đỉnh hạ thân của mình lên mặt Lăng Hạo, thanh âm thanh thúy mà hỏi.

Tình tiết chỉ có trong phim Nhật khiến Lăng Hạo phi thường khuất nhục, chỉ là hai tay đều bị giam cầm, hai chân cũng bị Từ Khôn Đạt chế trụ, Lăng Hạo hoàn toàn không cách nào phản kháng.

Lăng Hạo cắn chặt môi dưới mà quay đầu đi . . . . . né tránh hạ thân nóng rực kia của hắn, cúi đầu cắn răng một câu: "Ghê tởm muốn chết."

"Nga? Vậy sao? Vậy chờ một lát nữa sẽ càng ghê tởm hơn a." Từ Khôn Đạt cười đến xán lạn, khuôn mặt tuấn mỹ quanh năm xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu, được các nhϊếp ảnh gia phi thường yêu thích giờ phút này lại sáng rực đẹp mắt đến mức không thể nhìn thẳng. Kết hợp với mái tóc màu trắng cùng thân thể rắn chắc khéo léo khiến cả người hắn đều phát ra một cỗ khí tức nam tính cuồng dã hệt như một con sư tử đang săn mồi trên thảo nguyên vậy.

Nhìn biểu tình có chút khuất nhục của Lăng Hạo, nội tâm Từ Khôn Đạt càng thêm vui vẻ: Nếu Tiểu Hạo khóc một chút, sẽ trông như thế nào a? Nhất định sẽ đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông đi~~~

Đại đa số nam nhân đều có du͙© vọиɠ chinh phục mạnh mẽ, đối với loại người phóng túng như Từ Khôn Đạt, hắn lại càng muốn dò xét Lăng Hạo, khiến cậu dần dần tiếp nhận mình, hắn là loại người có khuynh hướng trực tiếp chinh phục rồi mới từ từ khiến cậu yêu hắn.

Một phen ép hai đùi Lăng Hạo lên trên, hắn khiến thân thể cậu gần như là mở ra hết cỡ.

Đầu gối Lăng Hạo gần như ép sát lên xương đòn, mặc dù thân thể dẻo dai, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy thắt lưng bị ép đến đau nhức, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Thân thể khó chịu chỉ là một phần, điều khiến Lăng Hạo khó chịu nhất chính là bị ép bày ra tư thế như vậy, mặc dù ban nãy Từ Khôn Đạt cũng ép cậu như vậy, thế nhưng nó không lộ rõ như bây giờ.

Còn lúc này đây, hạ thân Lăng Hạo hoàn toàn bày ra không sót chút nào trước mặt Từ Khôn Đạt, hậu huyệt ở nơi bí ẩn nhất cũng đối diện với tầm mắt của hắn, cái cảm giác kia, cho dù đã từng trải qua nhiều lần, thế nhưng Lăng Hạo cũng khó có thể chịu đựng được.

Từ Khôn Đạt không chớp mắt nhìn hậu huyệt của Lăng Hạo.

Nơi ban nãy bị Từ Khôn Đạt dùng bốn ngón tay mở rộng, giờ phút này hoàn toàn không thể khép lại, miệng huyệt còn đang không ngừng co bóp, thỉnh thoảng phun ra dịch ruột non, mị thịt đỏ hồng thỉnh thoảng ra vào, ở trước tầm mắt nóng rực của Từ Khôn Đạt trông hệt như đang mời gọi hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người hắn thú huyết sôi trào.

Hạ thân Từ Khôn Đạt có chút trướng đau, cứng rắn dựng thẳng lên, còn không ngừng tiết ra dịch thể, thể hiện du͙© vọиɠ của mình.

Mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn đâm vào trong, Từ Khôn Đạt cầm lấy hạ thân của mình, ở trước miệng huyệt mẫn cảm kia của Lăng Hạo mà ma sát, thế nhưng thủy chung không chịu tiến vào, mỗi lần chỉ đâm phần đỉnh vào một chút rồi lại rút ra, khiến Lăng Hạo khó chịu gần như muốn phát điên.

Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì cứ dây dưa như vậy, còn không bằng cứ thế mà trực tiếp tiến vào a! Đã mấy lần cậu cho rằng Từ Khôn Đạt sẽ tiến vào, vậy mà hắn lại một chút cũng chẳng vào, mà lại từng chút từng chút một mài mòn kiên nhẫn của Lăng Hạo.

Lăng Hạo vốn đang nhắm chặt mắt chờ chết, đến khi bị đùa giỡn đến không thể chịu được nữa, mới giận dữ nhìn Từ Khôn Đạt hét lên: "Anh c* m* nó rốt cuộc có muốn làm hay không!!! Muốn vào liền vào! Lão tử không có hứng đùa giỡn với anh đâu!!!!"

Từ Khôn Đạt vẫn chỉ im lặng cười, như cũ không nhanh không chậm mà ma sát hậu huyệt của cậu, Lăng Hạo trừng mắt khiến hắn cảm thấy thập phần đáng yêu, hệt như một con mèo nhỏ bị chọc giận, khiến người ta càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.

"Anh bị điếc hay đần độn vậy hả? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cứ chà qua chà lại như thế không cảm thấy nhàm chán sao?" Lăng Hạo triệt để bị chọc giận, hành động chậm chạp của Từ Khôn Đạt khiến cậu có cảm giác bản thân như một con ếch đang bị làm thịt, sau đó bị tên biếи ŧɦái Từ Khôn Đạt kia chậm rãi nuốt chửng không thừa một mảnh.

Đối mặt với Lăng Hạo càng ngày càng tức giận, ý cười trên mặt Từ Khôn Đạt cũng càng lúc càng sâu: thật muốn nhìn bộ dạng Tiểu Hạo đầu hàng a~~~

Từ Khôn Đạt quỳ xuống trước mặt Lăng Hạo, vươn tay đến trước cửa huyệt của cậu, tiến vào dò xét: "Trách không được mấy người kia thường gọi chỗ này là cúc hoa, em xem, chỗ nào cứ mở ra co lại, trông thật giống một bông hoa cúc a, hơn nữa lại còn là một bông cúc màu hồng nữa, em nói phải không? Tiểu Hạo."

Nơi bí ẩn ngay cả cậu cũng không nhìn tới, vậy mà lại bị Từ Khôn Đạt xem xét kỹ như thế, Lăng Hạo cảm thấy khuất nhục, đồng thời cũng phát hỏa: "Của anh mới là hoa cúc!!!! Đợi đến khi bị tên cầm thú như anh làm, còn không thành hoa loa kèn sao!!!"

Lăng Hạo tức giận mà hét lên, không kịp suy nghĩ, không chỉ mắng chửi mà cư nhiên còn lôi chuyện X ra mà quát, đợi đến khi nói xong, Lăng Hạo mới đột nhiên phản ứng lại, cậu vừa nói gì vậy???? Chỉ là lời đã nói ra như bát nước hắt đi, không cách nào lấy lại được, Lăng Hạo liền hối hận rồi, hận không thể một ngụm mà cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình.

Từ Khôn Đạt thoáng ngây người một chút, sau đó mới bật cười: "Tiểu Hạo ~ ha ha ha ~ em thật đáng yêu a! Hoa loa kèn ~ ha ha ha! Ý hay!"

Hai má Lăng Hạo đỏ bừng đến tận mang tai, quẫn bách không chịu được, chỉ muốn đi tìm một cái hố mà chui xuống.

"Anh đi chết đi! Tên hỗn đản này!" Lăng Hạo hung ác trừng hắn, rồi sau đó lại nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không nhìn đến Từ Khôn Đạt nữa.

Từ Khôn Đạt từ đâu lấy ra một cái máy ảnh, sau đó lại ấn ấn lên hậu huyệt của Lăng Hạo: "Ha hả, nói không chừng em còn chưa từng nhìn thấy cúc hoa của mình đâu, vậy tôi liền chụp cho em vài tấm a."

Tiếng máy ảnh vang lên, nội tâm Lăng Hạo nhất thời cả kinh, vội vàng mở mắt ra, phẫn nộ nhìn Từ Khôn Đạt: "Anh cái tên biếи ŧɦái này! Anh muốn làm cái gì! Mau xóa ảnh đi!!!!"

Từ Khôn Đạt càng không ngừng thay đổi góc độ mà chụp cúc hoa của Lăng Hạo, đầu cũng chẳng thèm nâng lên một cái: "Chụp cho em xem a~~ tôi không xóa đâu, tôi sẽ hảo hảo trân quý những tấm ảnh này, chờ sau này già đi sẽ lấy ra xem chung với em a~~~"

Nơi tư mật bị chụp, Lăng Hạo nhất thời liên tưởng đến những bức ảnh, không khỏi nổi da gà một phen.

Khuôn mặt Lăng Hạo đầy kinh hoảng nhìn hắn, bắt đầu vùng vẫy: "Ai thèm xem mấy thứ đó với tên biếи ŧɦái nhà anh!! Không cần nói giỡn!!!! Nếu những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, tôi nhất định sẽ băm thây anh a!!!!!!"

Từ Khôn Đạt nâng đầu lên, mỉm cười với cậu: "Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào thấy được ảnh của em. Thứ quý giá như vậy, tôi còn không nỡ lấy ra xem, làm sao có thể chia sẻ với kẻ khác a? Tiểu Hạo, em đúng là không hiểu tôi rồi."

"Không cần! Xin anh đấy! Đừng chụp mà!" Lăng Hạo cầu xin nói, cậu thật sự rất sợ những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, khi đó cậu là sao mà sống nổi a!

Từ Khôn Đạt mỉm cười, đưa máy ảnh đến trước mặt Lăng Hạo: "Không sao, đừng lo lắng, em thử nhìn cúc hoa dụ nhân của mình xem~~"

Nơi tư mật cậu chưa từng nhìn thấy bị bày ra trước mắt, Lăng Hạo nhìn nơi được chụp rõ đến từng nếp nhăn kia, hai má đỏ ửng kém chút thì ngất đi.

"Anh đi tìm chết đi!"Lăng Hạo hung hăng ném một câu cho Từ Khôn Đạt, sau đó liền quay đầu đi, sống chết không chịu liếc mắt một cái nào nữa.

Từ Khôn Đạt buông máy ảnh xuống, có chút thất vọng nhún vai: "Thật không thú vị, tôi còn tưởng em sẽ rất vui khi nhìn thấy cúc hoa mỹ lệ của mình chứ!"

Lăng Hạo nhắm chặt mắt, không động đậy, cũng không đáp lại hắn.

"Ha hả, thật đúng là một tiểu tử hay thẹn thùng a." Từ Khôn Đạt cúi thấp đầu, lại nhìn miệng nhỏ dụ nhân đang co rút liên tục kia, mỉm cười: "Nếu em đã không muốn xem, vậy cứ hảo hảo hưởng thụ đi, tôi muốn nếm thử tư vị của đóa cúc này a~~~

Nói xong, Từ Khôn Đạt trực tiếp cúi xuống, hôn lên hậu huyệt của Lăng Hạo!

"Anh làm gì! Ngô ~!" Cảm giác kỳ quái khiến nội tâm Lăng Hạo cả kinh, vội vàng mở mắt ra, nhìn đến cảnh tượng trước mắt khiến cậu khó có thể tin được: Là cậu hoa mắt sao? Hắn ~ hắn cư nhiên hôn nơi đó của cậu! Trời ạ! Hắn điên sao?

Từ Khôn Đạt vươn đầu lưỡi, không ngừng liếʍ miệng huyệt của Lăng Hạo, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng lưỡi đỉnh vào bên trong.

"A! Không cần ~ thật ~ thật khó chịu! Ngô ~" Thân thể Lăng Hạo điên cuồng vặn vẹo, muốn tránh né đầu lưỡi của Từ Khôn Đạt, thế nhưng hai tay đã bị đai an toàn trói lại, không cách nào thoát khỏi khống chế của hắn.

Từ Khôn Đạt vươn tay, một tay cầm lấy hạ thân sớm đã mềm nhũn của Lăng Hạo, bắt đầu tuốt lộng, tay còn lại cầm lấy hai viên X hoàn bên dưới hạ thân kia, nhu ấn chà xát.

Nơi mẫn cảm bị Từ Khôn Đạt tùy ý đùa bỡn, Lăng Hạo nhất thời cảm giác khó có thể chịu được.

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt ập tới, toàn thân Lăng Hạo cảm thấy tê dại, hạ thân nhanh chóng trở nên phi thường cứng rắn. Một trận lại một trận kɧoáı ©ảʍ liên tiếp khiến lý trí cậu dần trở nên tan rã, chỉ còn sót lại du͙© vọиɠ muốn phát tiết càng lúc càng cường liệt.