Đợi đến khi taxi cách nhà không còn xa lắm, Lăng Hạo đột nhiên nhận ra, nhà cậu đã bị nổ thành một đống đá vụn, giờ cậu quay về đó làm chi a?
Đó chính là nhà cậu đã sống gần hai mươi năm, cứ như thế đã sập rồi?!
Nghĩ đến đây, Lăng Hạo liền hận nghiến răng nghiến lợi: Tên hỗn đản đáng chết, đừng để lão tử bắt được anh, nếu không lão tử nhất định sẽ lột da anh!!!!!
"Đại thúc, cháu không đến chỗ kia nữa, phiền chú chở cháu đến bệnh viện XX ạ." Lăng Hạo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
Đại thúc qua thấu kính liếc nhìn cậu một cái, một hồi sau mới lên tiếng: " Được thôi, bất quá phải đi vòng lại khá xa đấy."
Lăng Hạo khẽ gật đầu, ngồi lại ghế, duỗi thân mình một cái: "Cảm ơn đại thúc."
Đại thúc cười nhạt: "Cảm ơn cái gì chứ? Dù sao cũng không ít tiền đâu."
Lăng Hạo đột nhiên nhớ tới, hình như một đồng cậu cũng không có thì phải, lúc đó cậu bị Tần Phong kéo đi, trên người vẫn còn mặc nguyên đồ bệnh nhân, còn vừa rồi đống tài sản mà cậu cướp được của Tần Phong hình như cũng chẳng có tiền mà toàn đồ có giá mà thôi.
Cho nên, khi ấy Lăng Hạo chỉ tùy tiện cầm đi vài thứ, cho đến khi bắt được taxi, cậu cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề tiền bạc này.
Thật là phiền toái a, trông đại thúc này không dễ chọc đâu!
Lăng Hạo vươn tay, vỗ nhẹ vào vai đại thúc, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc.
"Đại thúc, cái kia ~ kỳ thật ~ trên người cháu không có tiền."Lăng Hạo lý nhí lên tiếng, thanh âm càng lúc càng thấp: "Có ~ có thể chở cháu tới bệnh viện rồi ~ rồi ~~ A!"
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, thân thể Lăng Hạo trực tiếp đập về ghế trước, còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng.
Đại thúc dừng xe xong đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt đầy phẫn nộ: "Cậu nói cái gì? Không có tiền?"
Lăng Hạo nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia, sợ hãi gật gật đầu: "Cháu không có ~~"
"Xuống xe!" Đại thúc quát lớn một tiếng, một bộ dạng không có tiền liền cút, tay chỉ chỉ ra cửa xe: "Không có tiền liền xuống, lão tử không có thời gian đùa giỡn với cậu."
"Nhưng là~~~ cháu không cố ý mà~~" Lăng Hạo có chút gấp gáp, cắn cắn môi dưới: "Đại thúc người xem có thể chở cháu đến bệnh viện rồi đưa tiền không?"
Đại thúc liếc mắt xem thường: "Cậu lừa ai chứ? Nếu không phải chở cậu thì biết đâu lão tử có thể chở thêm nhiều khách hơn một chút đấy!"
Sắc mặt Lăng Hạo có chút tái nhợt, hiện tại cậu không cách nào đi được, nếu thật sự phải xuống, còn không phải là muốn cái mạng này của cậu sao?
Nơi này là ở khu ngoại ô, những phương tiện công cộng không hề có, còn bắt xe cũng không nhiều, cho dù có xe đi qua cũng đều là có khách rồi, nhất định sẽ không chở thêm người.
Lăng Hạo lấy một chiếc nhẫn khảm một viên đá to, đưa tới trước mặt hắn, cầu xin nói: "Đại thúc, cháu dùng cái này thanh toán được không? Cháu thật sự không có tiền!"
Đại thúc nhìn bộ dạng khổ sở của cậu, nhất thời tâm mềm xuống.
Lắc lắc đầu, đại thúc thở dài một hơi: "Ai, coi như lần này gặp cậu, là tôi xui xẻo a, chở cậu miễn phí một chuyến vậy."
"Nhưng mà chiếc nhẫn khảm đá này là thật a." Lăng Hạo vừa nghe hắn nói, nhất thời nóng nảy, lên tiếng giải thích: "Không tin đại thúc có thể tìm người giám định a!"
"Được rồi, được rồi." Đại thúc không nhịn được vẫy vẫy tay: "Ít lấy mấy thứ này nọ ra trước mặt tôi, mặc dù tôi cần tiền thật nhưng cũng không đến mức phải cầm thứ không rõ nguồn gốc thế này đâu."
Một chân đạp lên chân ga, đại thúc nhìn qua kính liếc cậu một cái: "Rất nhiều người giống cậu, sau khi lên xe rồi mới kiếm cớ nói không có tiền, bất quá trông cậu cũng không giống người xấu, tôi liền giúp cậu một lần đi, coi như là tôi xui xẻo vậy."
Lăng Hạo không cách nào giải thích được, cắn cắn môi, đem đồ vật kia cất lại vào ba lô, có chút khó chịu cúi thấp đầu.
Một đường hai người đều không nói chuyện, không khí trong xe vô cùng ngượng ngùng, Lăng Hạo nắm chặt tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc xe đi được nửa đường thì từ đâu xuất hiện vài chiếc xe màu đen bám theo hai người.
Đại thúc cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức tăng tốc, liên tục quan sát kính chiếu hậu.
Xe đằng sau cũng tăng tốc lên, vẫn bám theo xe hai người, bảo trì một khoảng cách nhất định, đi không nhanh cũng không chậm.
"Không phải là cậu chọc phải thế lực nào đó chứ?" Đại thúc lên tiếng hỏi Lăng Hạo: "Phía sau vẫn luôn có xe bám theo chúng ta, không phải là vì cậu đó chứ?"
"Cái gì? Thế lực gì cơ?" Lăng Hạo vẫn luôn ngẩn người lập tức bình tĩnh lại, bám theo? Nhìn qua gương chiếu hậu: "Cháu làm gì có trêu chọc ai a?"
Nhìn đám người khả nghi vẫn luôn bám theo phía sau, Lăng Hạo nhất thời hoài nghi, chẳng lẽ là người của Tần Phong?
Nhưng là Tần Phong cũng chưa từng khoa trương như vậy a, cứ như trong phim hành động vậy, Lăng Hạo vô cùng khẳng định bọn hắn không phải là người do Tần Phong phái đến, từ trước đến nay tác phong làm việc của hắn luôn đi thẳng vào vấn đề, sẽ không chơi trò mèo vờn chuột nhàm chán như thế này a!
Nếu không phải là người của hắn, vậy rốt cuộc là do ai phái đến a? Vì cái gì phải đi theo cậu? Đại não Lăng Hạo nhất thời mê mang, hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại.
Ngay lúc này, đám người vẫn luôn bảo trì khoảng cách phía sau đột nhiên tăng tốc, chậm rãi rút ngắn khoảng cách lại.
Lúc này đại thúc lái xe kinh nghiệm dày dặn vô cùng tỉnh táo, lập tức tăng tốc lên: "Tiểu tử, bám chắc vào, tôi phải tăng tốc!!!!!"
Lăng Hạo chưa kịp phản ứng, trực tiếp đập mặt lên lưng ghế phía trước, mặt cậu vô tình quẹt phải một vật sắc nhọn gì đó nhô ra, tạo thành một vết xước thật dài.
Lăng Hạo cũng không quan tâm nhiều đến vết thương, hai tay vội vàng bám chặt lấy ghế, ổn định thân thể, miễn cưỡng ngồi lại chỗ.
Đại thúc tăng tốc đến cực đại, miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách được một chút.
Chỉ là vài chiếc xe phía sau cũng dần tăng tốc lên.
Dù sao thì chất lượng của xe taxi dù cũng không tốt cho lắm, tính năng cũng thua kém hơn rất nhiều, làm sao có thể so sánh với mấy chiếc xe cao cấp phía sau được, đặc biệt là về tốc độ.
Cho nên mặc dù đại thúc đã cố gắng tăng tốc hết cỡ thế nhưng khoảng cách giữa họ vẫn càng ngày càng rút ngắn lại.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe màu đen đã bắt kịp bọn họ, hơn nữa còn vượt lên trước xe họ mà đi.
Đại thúc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện lúc này bọn họ đã bị ép sát rồi.
Bên cạnh lẫn phía sau xe đều bị xe màu đen chặn kín, ngay cả chiếc xe phía trước cũng đang dần lách qua chặn đầu xe họ, chỉ cần chiếc xe này qua tới thì hai người sẽ hoàn toàn bị bao vây rồi a!!!!!
"Thắt chặt đai an toàn lại!"Đại thúc rống to lên, Lăng Hạo hoảng loạn vội vàng thắt đai an toàn chặt hết mức có thể.
Đại thúc đột nhiên giảm tốc, chiếc xe đằng sau dường như không dự đoán được hắn đột nhiên phanh lại như vậy, không kịp tránh né, trực tiếp đâm vào đuôi xe.
Thân xe chấn động mạnh một phen, bị chiếc xe đằng sau đυ.ng phải nên đột nhiên tăng tốc về phía trước.
Còn chiếc đằng sau sau khi đâm vào trực tiếp văng lên, nóc xe trượt một đường ma sát với nóc xe cậu một hồi rồi đập vào chiếc xe phía trước, rồi từ từ rớt xuống kẹt giữa hai xe.
(Thật sự là cái đoạn tung xe này sau 7749 lần đọc thì tui vẫn chỉ hiểu được như vậy, cứ như phim nghe ảo vl ý nhưng thôi tui cũng không biết dịch sao nữa, chỉ được vậy thôi T^T)
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc rồi lại dừng lại khiến Lăng Hạo có chút chịu không nổi, thân thể đánh thật mạnh ra phía sau rồi lại văng về phía trước, đai an toàn ép chặt lấy ngực Lăng Hạo khiến cậu nhất thời có chút thở không nổi.
Hoàn toàn không chờ Lăng Hạo kịp thở dốc, đại thúc lập tức quay xe 1800, lái về hướng ngược lại.
Thì ra chiếc xe bị lật đã chặn đứng chiếc xe phía trước, vậy nên ba xe đuổi theo họ bây giờ chỉ còn lại một mà thôi.
Chiếc xe quay đầu quá nhanh khiến Lăng Hạo có chút hoa cả mắt, một cảm giác khó chịu trong l*иg ngực dần dâng lên.
Sắc mặt Lăng Hạo trắng bệch, cố gắng bịt chặt miệng lại nhưng rồi không nhịn được, cuối cùng nôn ra một trận.
"C* m* nó! Đám chết tiệt này, cư nhiên cắn mãi không buông!!!" Đại thúc nhìn chằm chằm vào chiếc xe bám đuôi phía sau, hung hăng phun một ngụm nước miếng: "Nhiều năm lái xe như vậy, lão tử liền chơi đùa với các ngươi một chút vậy!"
Đại thúc không hề quay đầu lại, trực tiếp tăng tốc đến cực đại, phần đuôi xe phía sau đã bị đυ.ng đến vỡ nát, thế nhưng chiếc xe vẫn cường ngạnh mà tiến về phía trước.
Đằng trước là một góc cua rất gấp, thế nhưng đại thúc vẫn không hề giảm tốc độ mà lại nhanh tay quay vô lăng.
Cảnh tượng lúc này hoành tráng hệt như trong phim điện ảnh, một bên xe hoàn toàn bị nhấc bên, chỉ còn hai bánh bên kia tiếp tục ma sát với mặt đất.
Chiếc xe bình thường lại có phần cũ kỹ hoàn toàn không chịu nổi sự ma sát với mặt đường như vậy, dưới bánh xe liền tóe ra tia lửa.
Con đường này tương đối vắng vẻ, ngày thường cũng chẳng có nhiều xe đi lại, thậm chí vài giờ cũng chẳng có ai nên đại thúc mới có can đảm để tăng tốc như vậy.
Vào lúc này thì định luật Murphy luôn luôn đúng.
* Định luật Murphy: Khi một điều tồi tệ có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra
Cho nên, khi nhìn thấy chiếc xe tải lớn ở cuối đường đang đi về phía này, đại thúc nhất thời có chút mê mang.
Dưới cái tình huống như thế này, trừ phi một xe tự động nhường đường, nếu không cả hai nhất định sẽ đâm vào nhau, mà với cái tốc độ này, nếu đυ.ng vào, chiếc xe này hẳn sẽ trở thành một đống sắt vụn, còn đại thúc và Lăng Hạo không chết thì cũng thành tàn phế.
Chiếc xe tải đối diện cũng bị cảnh tượng này dọa mê mang một phen, hoàn toàn không lách xe ra, trước mắt đã thấy được hai xe sắp va vào nhau rồi.
"Xong rồi! Xong rồi!" Đại thúc tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần đang tới gần, mà Lăng Hạo nhìn chiếc xe tải to lớn như ngọn núi đang thẳng tắp chạy lại, đại nào cũng hoàn toàn trống rỗng.
Đúng ngay lúc này, chiếc xe vẫn luôn đuổi theo phía sau đột ngột phóng lên, trực tiếp đâm vào xe Lăng Hạo.
Quán tính thật lớn lại một lần nữa sinh ra lực li tâm, chiếc xe bị đυ.ng mạnh trực tiếp phi thẳng ra một bên~~~~
PS: xin lỗi mọi người vì lâu lắm rồi chưa ra chương mới T^T tại dạo này nhà nhiều việc xong tui mải vẽ vời quá nên truyện nó lạc trôi luôn T^T