Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 64: Bỏ nhà trốn đi =)))

Sau khi về nhà, Lăng Hạo cực lực che giấu chuyện bị Âu Dương Khải đè, chỉ bất quá tên sói con Âu Dương Khải này dường như đã quyết định muốn để cho tất cả mọi người biết chuyện hắn đã đem Lăng Hạo XXOO, vì vậy cho nên mặc kệ Lăng Hạo có cố gắng che giấu cỡ nào, Âu Dương Khải vẫn luôn cố tình nhắc đến chuyện này, khiến Lăng Hạo tức đến mức muốn một chưởng bổ chết hắn luôn vậy.

Tuy nhiên, phản ứng của Lăng Hạo vào mắt đám cầm thú lại thành hai người giấu giấu diếm diếm chuyện Lăng Hạo "hồng hạnh xuất tường", cư nhiên muốn qua mắt bọn họ, hai người "kẻ xướng người họa", quả thật là một đôi "Gian phu da^ʍ phu" a .

Cho nên, đám cầm thú thật sự tức giận, cuối cùng cái kết quả "không thể tránh khỏi" lại một lần nữa xảy ra, "Bốn công đoạt thụ" đại chiến, tình cảnh hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ "thảm khốc" để hình dung mà thôi.

Cho nên, một lần lại một lần trở thành vật hi sinh, cuối cùng Lăng Hạo lệ rơi đầy mặt làm ra một cái quyết định "Kinh thiên địa, quỷ thần khϊếp": Bỏ nhà trốn đi!

Đúng vậy, cậu phải bỏ nhà trốn đi, cậu không thể chịu được cảm giác bị xem như đồ vật mà tranh qua tranh lại, càng không thể chịu được việc mấy tên kia xem cậu như công cụ tiết dục. Lần trước sau khi bị Quan Thế Kiệt "làm", suốt hai tuần sau đó cậu vẫn không thể nào đi lại bình thường được, thật vất vả mới chờ được miệng vết thương khỏi hẳn thì lại gặp Âu Dương Khải bộc phát thú tính trực tiếp "thượng" cậu, trình độ thảm khốc không hè thua kém Quan Thế Kiệt, chính là hai nam nhân thôi đã đem cậu "làm" đến chết đi sống lại, nghĩ đến tương lai bị bốn tên như lang như hổ thay nhau "thượng", da đầu Lăng Hạo liền tê dại, cứ như vậy sớm hay muộn cậu cũng bị bọn hắn ép chết, lại còn là chết trên giường, đường đường là một nam nhân lại bị nam nhân làm chết, nếu chuyện này truyền ra ngoài khéo cậu có thể được lưu danh thiên cổ a.

Cho nên, vì "mạng sống", Lăng Hạo chỉ có thể cắn chặt răng: ta muốn trốn đi! Ta phải rời khỏi đây, rời khỏi mấy tên cầm thú kia! Ta phải trốn đến nơi mà bọn hắn vĩnh viễn cũng không thể tìm được, bắt đầu một cuộc sống mới!!!!

Lăng Hạo nghĩ xong, liền bắt đầu tiến hành đại kế cao chạy xa bay của cậu, sau đó, cậu lấy cớ ra ngoài mua nước ngọt, dưới tầm mắt theo dõi chặt chẽ của bốn tên kia mà chạy ra ngoài, sau đó trực tiếp đi đến ga tàu, mua một vé đến thành G, một thành phố du lịch nổi tiếng, với tấm vé này, Lăng Hạo liền mang theo hy vọng về sự tự do vô hạn của mình mà bắt đầu cuộc" chạy trốn" không biết nên khóc hay nên cười của mình~~~~

~~~~~~~~~

Bởi vì mùa này du lịch khá ế nên chuyến tàu đến thành phố G kia không có bao nhiêu người, khoang của Lăng Hạo lại càng ít đến đáng thương.

Một mình Lăng Hạo ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này đang là đêm khuya nên phần lớn hành khách đều đang nghỉ ngơi, trừ bỏ tiếng thông báo thỉnh thoảng vang lên thì khoang tàu yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tàu chạy "xình xịch"

Ánh đèn lập lòe trong khoang tàu, trông nhẹ nhàng mà mờ ảo,khiến Lăng Hạo cảm thấy có chút hỗn loạn, thật giống như vừa đi từ thế giới này sang một thế giới khác.

Ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, thỉnh thoảng xa xa lóe lên một tia sáng, rất nhanh liền bị bỏ lại đằng sau. Lăng Hạo mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thế như nội tâm lại rung động như nổi bão, đây là lần đầu tiên cậu rời nhà, phải ở một nơi xa lạ mà bắt đầu cuộc sống, kiếm tiền nuôi bản thân, lại còn phải trốn tránh không để bọn hắn phát hiện . . . . . . không nói đến Từ Khôn Đạt và Âu Dương Khải, Quan Thế Kiệt là luật sư, Tần Phong là người trong hắc đạo, trời mới biết nhân mạch của bọn hắn rộng bao nhiêu, nói không chừng, bọn hắn vừa phát hiện cậu trốn đi đã bắt đầu bày ra thiên la địa võng mà tìm cậu. Không khéo Lăng Hạo vừa xuống tàu đã thấy bọn hắn đứng trước nhà ga, nhìn cậu cười tủm tỉm nói: "Tiểu Hạo, chúng tôi bắt được em rồi!!!" Nghĩ đến cảnh tượng kia, Lăng Hạo có chút xúc động muốn hộc máu, cho nên để không bị bọn hắn tìm ra, đầu tiên cậu phải tìm được một công việc, sau đó nhất định phải điệu thấp, không được khiến người khác chú ý, mặc dù không phải là kế sách lâu dài nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách này mà thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai ngày một đêm trên tàu, ngày hôm sau tàu đã đến thành phố G.

Nhìn xung quanh một chút, Lăng Hạo liền ngẩng đầu, hít một hơi thật dài, cảm nhận không khí tươi mát cùng tự do tại thành phố G này, lập tức khiến người đi đường chú ý đến cậu nhóc xinh đẹp cùng hành động có chút quái dị này, trên khuôn mặt liền xuất hiện một tia kinh diễm cùng thở dài, thậm chí còn có người lấy ngay điện thoại ra mà chụp cậu. Lăng Hạo cũng không hề để ý đến việc đó, lúc này cậu chỉ cảm thấy phi thường hưng phấn tựa như một con chim vừa trốn ra khỏi l*иg, hoàn toàn không còn trói buộc mà thoải mái giương cánh bay cao, sống một cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Lăng Hạo khẽ mở mắt ra, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng như ngọc, khóe miệng nở một nụ cười đầy tự tin, cả người giống như một cây trúc vừa chui lên từ đất, tràn đầy khí tức trẻ trung cùng năng động.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Việc đầu tiên Lăng Hạo làm khi rời khỏi nhà ga là tìm một ngân hàng, rút toàn bộ tiền trong đó ra, sau khi ký vào tờ giấy rút tiền kia, Lăng Hạo mới thờ nhẹ một hơi: cũng may bọn hắn còn chưa đóng băng tài khoản của mình.

Lúc đó, vì muốn nhanh chóng rời đi nên cậu chỉ chạy ra ga tàu mua vé chứ không dám đi ngân hàng rút tiền, vậy nên cậu chỉ đủ tiền mua một vé ngồi cứng cùng một chút đồ ăn nhanh trên tàu, khó ăn muốn chết, đến khi tàu đến nơi thì cậu chỉ còn lại vài tệ, nếu lúc này mà bọn hắn đóng băng tài khoản thì cậu chỉ còn có thể tìm một cục đá mà đập đầu chết thôi a.

Lăng Hạo rút tiền xong liền đi tới một tiếm tạp hóa mua một cái sim mới, cái sim cũ kia không thèm liếc mắt một cái liền ném vào thùng rác.

"Aha ha ha ha ha! Lão tử thật sự tự do rồi! ! ! ! !" Hai tay Lăng Hạo chống nạnh, đứng ở một góc đường, cười điên cuồng.

Người xung quanh lập tức chú ý tới cậu nhóc cười điên cuồng ở góc đường kia, nhưng lại không hề cảm thấy phản cảm, bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu vừa nhận được giấy tốt nghiệp cấp ba, hoặc là nhận được giấy báo đậu vào một trường đại học danh tiếng nên mới vui vẻ như thế, cho nên đa số người đi qua đều nhìn cậu rồi nở một nụ cười đầy thiện ý, như muốn chúc mừng cho cậu nhóc xinh đẹp này mà thôi.

Lăng Hạo vừa tới nơi này, cũng không lập tức tìm một công việc mà chỉ đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ phong cảnh mỹ lệ tại đây, nhìn thành phố xinh đẹp với những ngọn núi cùng dòng sông này, Lăng Hạo vô số lần cảm thán sự vĩ đại của thiên nhiên: những ngọn núi, những thác nước, những hang động, vẻ đạp của những tảng đá và sự kỳ diệu của thiên nhiên đều được thể hiện rõ ở đây: những ngọn núi với hình thù quái lạ nhưng lại khiến người ta say mê, những thác nước trong veo như pha lê, người dân bản địa cùng những phong tục dân gian giản dị khiến cậu cảm thấy vô cũng thoải mái. Lăng Hạo đứng trước thác nước, đứng giữa rừng tre xanh ngát, cảm giác như muốn hòa tan vào không khí nơi đây.

Lăng Hạo đi không biết mệt, chỉ muốn tham quan hết thành phố du lịch này, vì vậy túi tiền của cậu rất nhanh liền tiêu hết một nửa, nhìn nhìn tờ phiếu hồng hồng kia, Lăng Hạo liền bắt đầu nghĩ đến chuyện tìm một công việc. dù sao ở một nơi xa lạ thế này, cứ đi chơi như thế là không thể nào, hiện tại cậu phải tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân a.

Nơi đầu tiên Lăng Hạo nghĩ đến chính là quán bar, đó là nơi duy nhất mà cậu từng làm, lúc trước ba mẹ bỏ đi, Lăng Hạo chính là dựa vào việc ca hát tại quán bar mới có thể duy trì được cuộc sống. Giọng hát Lăng Hạo trong trẻo mà đầy từ tính, là một giọng ca nổi tiếng trong quán bar, hơn nữa với khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với khí tức trên người khiến cậu nổi bật hơn người khác rất nhiều.

Nhưng là, Lăng Hạo đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, tuy rằng kinh tế của H thị không thực sự phát triển, thế nhưng lại là Bất Dạ Thành nổi tiếng khắp cả nước, quán bar nơi đó thật sự là đếm không xuể, còn G thị nổi tiếng về du lịch nên cuộc sống về đêm cũng không quá nhộn nhịp, quán bar ở nơi đây thật sự là ít đến đáng thương, hơn nữa người hát như Lăng Hạo thật sự là quá đông, vậy nên cho dù ông chủ có tán thưởng Lăng Hạo đi chăng nữa cũng không hề muốn chi một khoản lớn để thuê cậu. Cho nên vài ngày sau đó, vẫn không có một quán bar nào thuê cậu, còn túi tiền của Lăng Hạo đã bắt đầu thấy đáy.

Vài ngày liên tục như vậy khiến Lăng Hạo cảm thấy buồn bực, bắt đầu hoài nghi bản thân rời nhà trốn đi có phải là sai lầm rồi không, một lần lại một lần nhịn xuống xúc động muốn gọi điện về nhà, Lăng Hạo lang thang khắp thành phố này, hoang mang giống như một đứa nhỏ bị lạc đường vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~

"A!" Lăng Hạo có chút mất hồn, đôi mắt không có tiêu cự mà lướt qua dòng người, ngay cả bị người va phải cũng không hề nhận ra, chỉ đến khi đối phương lên tiếng mới bắt đầu hoàn hồn.

"A! Xin thứ lỗi!" Lăng Hạo vội vàng ngồi xuống, nâng bà lão dường như bị cậu đυ.ng ngã lên.

"Không sao, không sao." Mặt mũi bà lão trông rất hiền lành, nở một nụ cười hòa ái. Chính là thân thể có chút không tốt, đứng lên lại trật chân nghiêng người về phía Lăng Hạo một chút.

"Xin thứ lỗi, vừa rồi cháu có chút thất thần, không chú ý tới người xung quanh, thật là ngượng ngùng."Lăng Hạo đỡ bà lão đứng dậy, giải thích một phen.

"Không vấn đề gì, không vấn đề gì." Bà lão cười đến xán lạn, rút khỏi tay Lăng Hạo: "Sau này đi đường cẩn thận một chút, ta còn có việc gấp phải đi trước đây."

Nhìn bà lão tiêu sái đi vào ngõ nhỏ trước mắt, Lăng Hạo cười cười: "Thật là một bà lão hiền hòa."

Dân cư tại G thị nổi tiếng là hiền lành tốt bụng, hơn nữa trị an cũng rất tốt nên từ khi Lăng Hạo tới nơi này, không hề có chút phòng bị nào, chỉ bất quá có lẽ cậu đã quên dù là nơi nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có vài góc tối. G thị nổi tiếng cả nước là văn minh, nhìn bề ngoài thì vô cùng an toàn nhưng cũng có người này người nọ, vì vậy đến khi cậu phát hiện ví tiền của mình đã không cánh mà bay, cả người liền giống như lạc vào sương mù: mộng.

Sau khi cậu phát hiện ra mình bị trộm, rồi đột nhiên nghĩ tới bà lão ban nãy, bà lão vừa rồi hẳn là một tên trộm rồi, nếu muốn quay lại tìm thì chỉ như mò kim đáy bể mà thôi, đây là chuyện gần như không thể a.

Hiện tại Lăng Hạo không một xu dính túi, ngay cả tiền gọi điện thoại cũng không nhớ, hơn nữa từ trước đến nay, ngoại trừ số điện thoại của cậu ra thì cậu không thể nhớ được bất cứ số điện thoại nào nữa, mà cho dù có tiền thì cậu cũng không biết nên gọi đi đâu, toàn bộ tiền cùng giấy tờ của cậu đều bị trộm mất rồi, ngay cả báo cảnh sát cũng không thể a.

Lăng Hạo đứng giữa đường cái khóc không ra nước mắt, tinh thần hoảng hốt, tiếng nói cười xung quanh tựa như đến từ một thế giới khác, cậu hiện tại thật sự là kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu a ~~~~~~~

PS︰ này G là này đây Quế Lâm vi lam bản đích, bởi vì giờ hậu ở Quế Lâm cuộc sống quá ki năm, phi thường vui vẻ này thành thị, cho nên mượn đi tả một tả.