Tay Quan Thế Kiệt không ngừng vuốt ve trong quần Lăng Hạo, cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng mà cầm lấy hạ thể của Lăng Hạo lên, nhiệt độ kinh người cùng độ cứng rắn kia khiến ý cười của hắn càng sâu: Lăng Hạo cuối cùng cũng có cảm giác rồi a~~~
Quan Thế Kiệt kéo quần jean của Lăng Hạo xuống, thân thể hoàn mỹ trần trụi gần như hiển hiện ngay trước mắt hắn, khóe miệng Quan Thế Kiệt nhếch lên cười thật to đánh giá thân thể của cậu: làn da màu lúa nhàn nhạt, đường nét mượt mà xinh đẹp, trên bụng phẳng lỳ còn có thể nhìn thấy cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện, đôi chân thon dài được bao phủ bởi chiếc quần màu đen, ở giữa còn dựng lên một túp "lều" nhỏ trông vô cùng hấp dẫn, dù cách một lớp quần mỏng manh thì hắn cũng có thể phác họa ra hạ thể đẹp đẽ kia của cậu.
Quan Thế Kiệt cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa nhạt màu bên trái đang có chút cương cứng của cậu, một tay vẫn không ngừng lên xuống nói hạ thân, tay còn lại thì bắt đầu chơi đùa với ngực phải của cậu.
"Ngô ~~~" Ba nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu đều bị Quan Thế Kiệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lăng Hạo chỉ có thể vô lực thở dốc, ánh mắt càng thêm mê ly, nổi lên một tầng sương mù giống như một hồ nước trong veo, toàn thân bắt đầu phiếm hồng trông vô cùng quyến rũ.
Lăng Hạo bất an vặn vẹo, hai tay bị trói trên đầu giường cũng liên tục giãy dụa, hạ thể bị Quan Thế Kiệt nắm trong tay bắt đầu giật giật liên hồi, trên đỉnh còn chảy ra một tia dịch thể sáng bóng như tơ vô cùng da^ʍ mỹ.
Quan Thế Kiệt kéo chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất còn sót lại trên người Lăng Hạo xuống, thân thể xinh đẹp không chút dư thừa kia gần như bại lộ hoàn toàn trước mắt hắn, Quan Thế Kiệt nhìn bộ dạng như vậy của Lăng Hạo, lại nhìn hạ thể đang cứng rắn dựng thẳng kia, trên đỉnh còn đang không ngừng chảy ra dịch thể, chảy thẳng xuống lớp lông đen tuyền ở phần gốc.
Quan Thế Kiệt trực tiếp cầm lấy hạ thể của Lăng Hạo, xúc cảm kia khiến nội tâm hắn kích động một phen, mạch máu trên đó cũng trở nên thập phần rõ ràng.
Quan Thế Kiệt thở dài một phen: Cảnh tượng này thật mê người mà~~~
Sau đó hắn hé miệng ra, cúi xuống ngậm hạ thể của Lăng Hạo vào, nhẹ nhàng mυ'ŧ vài cái.
"Ngô ~~~~ Tên hỗn đản này! Mau ~~ mau buông ra!" Động tác bất ngờ này của Quan Thế Kiệt dọa Lăng Hạo nhảy dựng, ánh mắt mị hoặc như tơ, hô hấp trở nên dồn dập hơn, gian nan lên tiếng phản kháng, chỉ là âm thanh mềm nhũn vô lực vào tai Quan Thế Kiệt lại thành dục cự còn nghênh, tràn ngập ý tứ mời mọc.
Khoang miệng Quan Thế Kiệt ấm áp mà ẩm ướt, đầu lưỡi không ngừng ở đỉnh hạ thể mà đảo qua đảo lại, lực đạo vô cùng chuẩn xác cùng kỹ xảo cao siêu khiến toàn thân Lăng Hạo bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Quan Thế Kiệt một bên ngậm hạ thể Lăng Hạo, một bên cởϊ qυầи áo trên người mình ra, thân thể trắng nõn má khéo léo của hắn dần dần lộ ra ngoài.
Lăng Hạo gian nan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Thế Kiệt.
Lúc này, hạ thể Lăng Hạo đang không ngừng tiến ra tiến vào trong khoang miệng của Quan Thế Kiệt, đồng thời hắn cũng nâng ánh mắt vô cùng tà mị lên nhìn Lăng Hạo. Bình thường Quan Thế Kiệt luôn biểu hiện rất lạnh lùng, mang theo một cặp mắt kính trông rất có cảm giác cấm dục. Chính là Quan Thế Kiệt của hiện tại lại như vị thiên sứ sa đọa Lucifer, khiêu gợi khiến người ta hít thở không thông.
Quan Thế Kiệt nhìn ánh mắt Lăng Hạo, ánh mắt không chút nào che dấu ái muội cùng câu dẫn, giống như bông hoa anh túc tuyệt đẹp, quỷ dị mà mê hoặc lòng người, tựa như một loại độc dược mặc dù biết dùng vào sẽ mất mạng nhưng lại không cách nào kháng cự được sức quyến rũ của nó, cuối cùng chỉ có thể sa đọa đến vạn kiếp bất phục.
Lăng Hạo nhìn hàng mi dài cong cùng khoang miệng đang chặt chẽ vây lấy hạ thể của mình, đột nhiên cảm thấy trái tim đập kịch liệt, mạnh mẽ đến mức cậu cũng không dám thừa nhận, hạ thể được ngậm lấy khiến cậu cảm thấy càng lúc càng tê dại, giống như có một dòng điện cao áp đang chạy dọc toàn thân!
Thân thể Lăng Hạo trở nên run rẩy, hô hấp dồn dập hơn, trong miệng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Quan Thê Kiệt biết Lăng Hạo sắp bắn, hạ thể đang không ngừng run rẩy trong miệng hắn là minh chứng rõ ràng nhất, Quan Thế Kiệt liền gia tăng tốc độ , dùng sức mυ'ŧ vào một cái~~~
"A ~~~~" Lăng Hạo cảm thấy da đầu tê dại một trận, trước mắt bỗng trở nên mờ mịt không rõ ràng. Lăng Hạo nâng mông lên, phân thân hoàn toàn đỉnh vào trong miệng Quan Thế Kiệt, tiến sâu tới tận cổ họng hắn mà phun ra tinh hoa ấm nóng.
Quan Thế Kiệt bị cậu đột nhiên đỉnh vào có chút buồn nôn, nhưng là vẫn cố gắng nhịn xuống, mặc cho cỗ dịch thể của Lăng Hạo từng chút từng chút một bắn trong miệng hắn.
Kɧoáı ©ảʍ qua đi khoảng mười giây sau, Lăng Hạo mới bắt đầu có chút tỉnh táo, nhớ lại chuyện tình vừa phát sinh khiến khuôn mặt nhất thời trắng bệt lại ngượng ngùng vô cùng.
Quan Thế Kiệt ưu nhã phun ra hạ thể của Lăng Hạo, mỉm cười nhìn cậu rồi một ngụm nuốt thứ trong miệng xuống.
Lăng Hạo khó tin nhìn hắn nuốt dịch thể của mình xuống, nghĩ thầm: hắn không cảm thấy khó chịu sao?? Một nam nhân, cư nhiên có thể dùng vẻ mặt tươi cười đó mà nuốt xuống dịch thể của nam nhân khác, hình ảnh này vào mắt Lăng Hạo xem thế nào cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Quan Thế Kiệt nhìn biểu tình chấn kinh của Lăng Hạo, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, còn lấy tay quét qua chút dịch thể còn lưu lại trên khóe miệng rồi mới đưa tới bên môi khẽ liếʍ một cái, liếʍ liếʍ dịch thể trên mu bàn tay, ánh mắt vô cùng mị hoặc nhìn Lăng Hạo.
"Thật ~~~~~ thật ~~ gợi cảm." Lăng Hạo nhìn Quan Thế Kiệt như vậy, trong não lập tức hiện lên suy nghĩ này, sau đó mới giật mình nhảy dựng lên: "Gợi cảm?" Rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì a! Mình sẽ không bị Quan Thế Kiệt lây thành biếи ŧɦái luôn đấy chứ?
Quan Thế Kiệt nhìn khuôn mặt Lăng Hạo lúc hồng lúc trắng, ưu nhã đứng lên, bắt đầu cởi thắt lưng ra.
Lăng Hạo nhìn thân thể trần trụi không hề có chút thịt thừa nào của hắn, làn da trắng nõn, đường nét cơ bắp khéo léo, hai điểm hồng hồng trước ngực nổi lên phi thường gợi cảm. Cơ bụng sáu múi đẹp đẽ, thắt lưng giống như được gọt dũa kỹ càng trông vô cùng hoàn mỹ, cánh tay thon dài mà hữu lực, thân thể của hắn khiến người ta có cảm giác tựa như một con sói, thon dài khóe léo nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Đôi chân của Quan Thế Kiệt rất dài, bên dưới cơ bụng bằng phẳng được che chắn bởi chiếc quần màu trắng, lúc này lại đang dựng lên thành một túp "lều" nhỏ khiến người ta mơ màng, xuống chút nữa chính là một đôi chân dài săn chắc.
Quan Thế Kiệt cười thập phần tà ác, ánh mắt vô cùng hấp dẫn nhìn Lăng Hạo, ngón tay mảnh khảnh đang chậm rãi tháo thắt lưng trên người ra.
Quan Thế Kiệt như vậy rất gợi cảm, rất hấp dẫn, nhưng cũng rất nguy hiểm. Lăng Hạo muốn dời tầm mắt, chỉ là ánh mắt như bị cái gì đó hấp dẫn, không cách nào có thể dời đi được, ngay cả nhắm mắt cũng không thể làm được.
Rốt cuộc Lăng Hạo cũng bị nam nhân tựa như độc dược trí mạng này hấp dẫn a ~~~~
Quan Thế Kiệt tháo thắt lưng trong nháy mắt, chiếc quần màu trắng cũng từ từ trượt xuống chân hắn, như một đóa tuyết trắng khiến Lăng Hạo có chút mê mang.
Ánh mắt Lăng Hạo không dời nhìn hạ thể nhô cao trong chiếc qυầи ɭóŧ trắng kia của Quan Thế Kiệt, hít vào một hơi thật sâu: ta trốn không thoát a ~~~