Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 42: Thuyết giáo

"Ba!" Thanh âm thanh thúy vang vọng trong nhà kho, má Lăng Hạo bị tát lệch sang một bên rất nhanh liền sưng lên, in một dấu tay đỏ ửng, khóe miệng chảy xuống một tia máu.

Lăng Hạo bị tát mạnh một cái liền hoang mang, trong lòng nhất thời kinh hoảng, đây không phải là Tần Phong cho người đùa giỡn cậu sao? Sao tên kia lại làm như vậy?

Lăng Hạo vốn tưởng lần này Tần Phong muốn chơi trò "Anh hùng cứu mỹ nhân" với cậu, cho nên mới làm ra chuyện nhàm chán như vậy, ban đầu muốn hùa theo hắn nên Lăng Hạo liền nghĩ nát óc ra lời thoại để chọc giận hắn, bất quá không nghĩ đến hắn đột nhiên lại tát cậu!

"Anh không phải là người của Tần Phong?" Lăng Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi vấn, bên má còn sưng to cùng với tia máu ở khóe miệng khiến cậu thoạt nhìn có chút chật vật.

Nam nhân tóc trắng thu tay lại bỏ vào túi quần, bộ dáng ưu nhã đứng trước mặt cậu, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, ánh mắt tựa như hàn băng, lạnh lùng lên tiếng: "Tần Phong? Cậu quá đề cao hắn rồi, tôi cũng không phải là con chó của hắn."

"Vậy anh bắt tôi có mục đích gì?" Nội tâm Lăng Hạo bắt đầu có chút hoảng loạn, nếu không phải Tần Phong làm, vậy người này rốt cuộc có mục đích gì? Sẽ không đem hắn thành con tin để tống tiền đấy chứ?! Lăng Hạo chảy một giọt mồ hôi lạnh, cố gắng trấn định lại nội tâm của mình, sắc mặt bình tĩnh nói: "Nếu anh muốn bắt tôi để tống tiền, vậy anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải là người có tiền đâu, cho dù anh có gϊếŧ tôi thì tôi cũng không lấy ra tiền được đâu."

Nam nhân tóc trắng không ngó ngàng gì tới cậu, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc,đưa lên khóe miệng vô cùng ưu nhã mà phun ra làn khói trắng.

Nam nhân một ngụm lại một ngụm phun ra khói mù mịt, tựa hồ cả người đều trở nên mờ ảo, ánh mắt nam nhân thản nhiên mà mờ mịt lại có chút mê ly, không thể phủ nhận rằng trên người nam nhân có loại cảm giác biếng nhác, khóe miệng nhếch lên một độ cong khiến cả người hắn như bất cần đời, lại kết hợp với mái tóc dài mềm mượt tùy ý xõa trên vai, thoạt nhìn gợi cảm lại mị hoặc. Ánh mắt Lăng Hạo vẫn không rời, có chút đăm chiêu nhìn hắn.

Nam nhân phun ra một làn khói, từ trong túi lấy ra một cái di động, thong thả nhấn một dãy số rồi đặt bên tai.

"Uy, tôi là Tần Phong." Thanh âm biếng nhác của Tần Phong vang lên trong điện thoại.

"Đã lâu không thấy, Tần Phong."

"Anh là ~~?"

"Không nhớ tao sao!? Thật khiến người ta thương tâm mà! Chúng ta chính là lão bằng hữu a~~" Nam nhân mỉm cười một cái nhưng ngữ khí lại có chút tức giận.

"Hàn Minh Hữu? Mày gọi điện cho tao làm gì?" Tần Phong nhất thời trở nên cảnh giác, thanh âm cũng không có biếng nhác như trước mà đã trở nên lạnh lùng.

"Tao chỉ là muốn nói, tiểu bảo bối của mày đang ở trong tay tao, nếu mày không muốn cậu ta gặp chuyện gì thì hãy một mình đến đây, nếu không, đừng trách tao làm đau tiểu bảo bối của mày a~."

"Mày bắt cóc Lăng Hạo." Tần Phong khẳng định nói, trong nháy mặt ngữ khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Đúng, có muốn nghe tiếng của cậu ta một chút không?" Nam nhân tóc trắng ném một cái ánh mắt sang người bên cạnh, tên nam nhân to lớn kia gật đầu một cái liền dùng sức bóp chặt bả vai Lăng Hạo.

"A ~~!" Bả vai bị bóp mạnh khiến Lăng Hạo cảm thấy đau đớn, nhịn không được kêu lên.

"Thế nào, mày nghe được chứ?"

Bên kia điện thoại trầm mặc một lát: "Tao sẽ đến đó một mình, nếu mày dám làm gì cậu ấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Tần Phong thật bình tĩnh , nhưng lại khiến người ta cảm thấy sát khí dày đặc.

"Hừ, tốt nhất mày nên nhanh một chút, còn nữa, không được mang theo vũ khí hay bất luận kẻ nào khác, nếu không ~~~" Nam nhân uy hϊếp hắn rất tự nhiên, ngữ khí còn có ý cười thản nhiên, giống như nói chuyện phiếm với bạn bè vậy.

Đáp lại hắn chính là tiếng "Tút..... Tút" vang lên không ngừng ~~~

"Ha hả, thật là nóng vội a ~~~" nam nhân cất điện thoại đi, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lăng Hạo: "Cậu nói, nếu một lát nữa Tần Phong tới, nhìn thấy tiểu tình nhân của mình đang "thổi kèn" cho nam nhân khác, hắn sẽ thế nào a~ ?"

Cả người Lăng Hạo nhất thời một mảnh mồ hôi lạnh.

"Không phải là anh bị Tần Phong bỏ rơi, cho nên mới trả thù hắn đấy chứ?" Đại não Lăng Hạo xoay chuyển một hồi, suy nghĩ nửa ngày mới nghiêm túc nói với nam nhân tóc trắng kia. Ánh mắt đầy thương xót nhìn hắn: "Tên Tần Phong kia căn bản là một tên cầm thú, tốt nhất là anh nên quên hắn đi, nếu yêu hắn, nhất định sẽ thương tâm a."

Nghe thế, điêu thuốc trong tay nam nhân bỗng rơi xuống đất~~~

"Còn nữa, mặc dù vẻ ngoài của Tần Phong kia rất nam tính, lại có khí chất, nhìn soái, vóc dáng lại đẹp, vừa có tiền lại có địa vị, hơn nữa còn là lão đại hắc bang, có thể hô mưa gọi gió, nhưng kỳ thật hắn chính là một lão nam nhân biếи ŧɦái a, tâm lý cực kỳ vặn vẹo~." (-_-! , rốt cuộc là cậu đang khen hắn hay đang chửi hắn a ~~~) Ánh mắt Lăng Hạo nhìn nam nhân tóc trắng càng lúc càng thương xót, thậm chí muốn trở thành chúa Giê - Xu để cứu rỗi hắn luôn rồi @@ vô hạn đồng tình mà thao thao bất tuyệt nói: "Anh yêu hắn như vậy lại bị hắn đồng hóa thành một tên biếи ŧɦái như vậy, cũng quá đáng thương rồi ~~~~"

Miệng nam nhân tóc trắng há to thành hình chữ O, vẻ mặt ngốc trệ nhìn cậu ~~~~

"Còn có." Lăng Hạo thấy hắn không phản ứng, quyết tâm phải khuyên can nam nhân vì "Yêu một người không đáng" mà dẫn đến tâm lý vặn vẹo này "quay đầu là bờ", liền tiếp tục sắm vai Đường Tăng, miệng thao thao bất tuyệt: "Tôi nói này, anh tội gì phải như vậy a, nếu Tần Phong không yêu anh, anh cũng không cần phải lãng phí thời gian lên người hắn a, anh lớn lên xinh đẹp thế này, người theo đuổi nhất định là một bó to a, chắc chắn sẽ có người thật lòng yêu anh, Tần Phong không được thì anh nhất định sẽ có một người khác tốt hơn yêu anh a. Cho dù một ngày nào đó bỗng Tần Phong phát điên quay lại yêu anh, anh cũng có thể không để ý đến hắn, như vậy hắn sẽ càng ngày càng yêu anh hơn, chứ như bây giờ hắn không yêu anh thì cho dù anh dùng trăm phương ngàn kế bắt ép hắn thì hắn cũng không yêu anh đâu, cho dù hắn yêu anh thì cũng không được lâu dài, đến lúc đó anh lại phải nghĩ biện pháp để hắn yêu anh một lần nữa a~ Các người cứ lặp đi lặp lại như vậy không mệt sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy lãng phí sinh mệnh lãng phí thời gian nhất là loại chuyện này sao? Chẳng lẽ anh coi tình yêu là sinh mệnh của mình a? Anh như vậy không chỉ nguy hại đến cộng đồng cua đồng, mà còn cản trở tiến trình chủ nghĩa xã hội hiện đại hóa, ảnh hưởng đến đóa hoa của Tổ quốc, anh chính là một người khong cao thượng, một người không trong sạch, không có đạo đức, một người dân không có ích cho xã hội, một người chưa có thoát khỏi tầng lớp thấp kém a~~~ (Đã lược bớt n chữ thuyết giáo của Đường Tăng)

Lăng Hạo thuyết giáo thật sự có thể so với Đường Tăng luôn rồi @@ Lời lẽ đầy đủ luận cứ, luận điểm vô cùng rõ ràng, trong đó ẩn chứa rất nhiều hàm ý, vận dụng sự phong phú đa dạng của triết học, chính trị, văn học , cùng với tri thức Phật học, còn có một loạt thủ pháp tu từ tình cảm đầy phong phú, sử dụng phương pháp biện luận chủ nghĩa duy vật, tình cảm phong phú, ngôn từ tế nhị, cẩn thận, kết cấu hoàn mỹ khiến người nghe cảm thấy vô cùng tội lỗi! Thật sự có thể xưng là "Mô hình giáo dục" của thế giới a (~~~ ta cũng biến thành Đường Tăng ~~o(s□t)o~~~)

Ánh mắt Lăng Hạo đầy "Từ bi", lời nói như thánh mẫu đại từ đại bi khiến mọi người ở đây đều hóa đá, vì thế, mọi người đều cúi đầu xuống đất, tiếng khịt mũi không ngừng vang lên.

Thái dương của nam nhân tóc trắng nổi đầy gân xanh,một phen nắm lấy cằm của cậu, ngăn cản cậu tiếp tục nói lời thuyết giáo. Ánh mắt Lăng Hạo lại cực kỳ vô tội mà nhìn hắn, hệt như một con sơn dương nhỏ đáng thương.

Ánh mắt nam nhân dần trở nên nguy hiểm, đáy mắt lóe lên một tia sáng, giống như một con mèo vừa tóm được chuột vậy: "Cậu là đang kéo dài thời gian, đúng không ~~~~ " Thanh âm trầm thấp mà u ám, không còn vẻ đùa giỡn như ban đùa, lại có chút hoa lệ.

Ánh mắt Lăng Hạo nhất thời trở nên ảm đạm, rồi lại dần trở nên bình tĩnh. Nếu đã bị nhìn thấu, vậy cậu cũng không cần phải giả vờ nữa, đành trực tiếp đối mặt với hắn thôi, hy vọng tên hỗn đản Tần Phong kia có thể kịp thời tới đây cứu cậu. Ánh mắt Lăng Hạo nhất thời trở nên lạnh lùng, không còn chút sợ hãi nào mà nhìn chằm chằm hắn.

"Cậu đã không muốn giả vờ nữa, vậy đến lượt tôi chơi đi ~~~ ha hả ~~~" tới gần hai má Lăng Hạo, nam nhân lộ ra một cái tươi cười tà mị, con ngươi Lăng Hạo chợt co rút ~~~~~

PS︰ Tết đoan ngọ vui vẻ ~~~~O(∩_∩)O ha ha ~~~