Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 26: Chụp quảng cáo (thượng)

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng, chiếu lên người Lăng Hạo vẫn còn đang ngủ say. Thật vất vả mới được hai ngày nghỉ, Lăng Hạo đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, cho nên ngủ đến thiên hôn địa ám. Hơn nữa hôm qua tên cầm thú Quan Thế Kiệt kia đã nói , hôm nay sẽ có một vụ kiện lớn nên từ sáng sớm đã đi ra ngoài, còn Hứa Nguyệt Như thì luôn ngủ thẳng tới giữa trưa mới rời giường. Cho nên giờ phút này không ai quấy rầy, Lăng Hạo liền ngủ như một con lợn chết=)))).

Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lăng Hạo đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, cậu đang ôm ấp một cái bảo khố, nằm trên một đống tiền màu hồng phấn. Lăng Hạo trong mơ cảm thán một tiếng, thật tuyệt vời a, ta thật sự là rất hạnh phúc a! Cho nên khi cậu bị một loạt tiếng chuông điện thoại như muốn đòi mạng đánh thức, có chút xúc động muốn đập luôn điện thoại a.

Lau đi nước miếng bên khóe miệng, Lăng Hạo nổi giận đùng đùng cầm lấy điện thoại: "Tôi là Lăng Hạo. Ai vậy a? Có chuyện gì nói mau!"

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam khiến Lăng Hạo vô cùng đau đầu:"Ai, bảo bối a, em còn đang ngủ a! Nắng đều chiếu tới mông rồi ."

Nhẫn nại, nhẫn nại, điện thoại không thế đập được. Gân xanh trên trán Lăng Hạo bạo khởi, cực lực đè nén xúc động muốn ném điện thoại.

Lạnh lẽo nói: "Thật xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đang gặp sự cố hoặc ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau." Sau đó, phịch một tiếng, Lăng Hạo hung hăng ném điện thoại đi, ngã xuống giường kéo chăn chùm đầu ngủ tiếp.

"Đinh linh linh ~~~" Tiếng chuông điện thoại ồn ào lần thứ hai vang lên, Lăng Hạo đau khổ lấy gồi che tai lại. Cuối cùng tại thời điểm không thể chịu nổi nữa, cậu rốt cuộc cầm lấy điện thoại lên.

Không đợi Lăng Hạo mở miệng mắng to, đối phương đã nói trước: "Tôi nói này Tiểu Hạo! Em nhanh lên a! Cái quảng cáo kia em chụp hay không a ~~~"

"Tôi nói Từ Khôn Đạt." Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Mới sáng sớm anh gọi nhiều cuộc như vậy quấy rầy giấc ngủ người khác, không sợ bị sét đánh sao?"

"Ai, hiện tại đã hơn 11 giờ! Này còn sớm sao? Hơn nữa quảng cáo này 2 giờ chiều sẽ bắt đầu quay. Nếu em còn không đi sẽ không kịp a."

"Được rồi được rồi, tôi lập tức rời giường đến ngay đây, tên hỗn đản này."

"Ai, nhanh lên a, thời gian chính là không đợi người a!"

"Đã biết đã biết, địa điểm ở nơi nào?"

"Ai, bảo bối, em chỉ cần xuống dưới nhanh thôi, tôi phụ trách đưa em đi a!"

"Nga, biết ~~ A! Anh! Anh không phải ở dưới lầu chứ?!" Thanh âm Lăng Hạo bỗng nhiên cất cao tám độ, trực tiếp vọt tới phía trước cửa sổ.

"? ? ? ? ?" Lăng Hạo nhìn thấy nam nhân phong tao* đang làm tiêu điểm dưới lầu, nhất thời không nói gì.

*Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ

Dưới lầu, Từ Khôn Đạt đang cầm điện thoại hướng Lăng Hạo vẫy tay. Lúc này dường như hắn đang cố ý bày ra vóc dáng người mẫu của mình, ăn mặc vô cùng gợi cảm, nửa người trên là chiếc áo màu trắng bó sát ngực, nửa dưới là chiếc quần bò ôm sát lấy đôi chân dài của hắn, trên mặt đeo một cái kính râm, trước ngực còn đeo dây chuyền hình chữ thập sáng bóng, dựa vào con "tuyết lang" đầy phong cách bên cạnh, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, khiến nam nữ già trẻ đi ngang qua đều phải ghé mắt.

"Khụ, cảm động sao? Tiểu bảo bối? Được một người đẹp trai nổi tiếng như tôi đến đón có phải rất vui hay không!"

"? ? ? ? ?"

"Anh chờ một chút, tôi lập tức đi xuống, anh ngàn vạn lần không được đi lên. Còn nữa, vì sao anh lại biết nhà của tôi?!"

"Chính em nói cho tôi biết a."

"Nga." Lăng Hạo nhìn nhìn điện thoại.

"A, không đúng a? Ta hình như chỉ nói cho hắn số điện thoại thôi a?!!."

"? ? ? ? ?"

Vì thế ngay từ sáng sớm, Lăng Hạo đã vô cùng buồn bực, hoài nghi chính mình có phải lại bị một con cầm thú theo dõi hay không?!! ~~~~(-_-! Sớm đã theo dõi ~~~)

Trên xe.

Lăng Hạo: "Mỗi lần anh đi ra ngoài, đều ăn mặc phong tao như vậy sao?"

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Lăng Hạo: "Chẳng lẽ anh không thể ăn mặc đơn giản hơn, như T-shirt, sơ mi...?"

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Lăng Hạo: "Anh mỗi lần đều lộ nhiều như vậy, hay là có sở thích kỳ lạ?"=)))

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Lăng Hạo: "Còn có, ánh mắt mua quần áo của anh quá kém, lần nào cũng mua đồ bó như vậy, không bao giờ rộng được một chút. Khó coi chết đi được."

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Từ Khôn Đạt: "Cái này gọi là mốt."

Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"

Phiến tràng*~~~~~

*mình nghĩ là cái nơi quay quảng cáo, trường quay ý

Thợ chụp ảnh A: "Ai nha, vật nhỏ thật đáng yêu a? Là sủng vật mới của ngươi sao?"

Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"

Thợ chụp ảnh B: "Ai nha, thật khá a, ánh mắt của ngươi thật tốt a!" ( vỗ vỗ bả vai Từ Khôn Đạt, vẻ mặt cười xấu xa đến bên cạnh hắn thấp giọng nói ~~): "Thế nào? Tới tay không?"

Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"

Từ Khôn Đạt: "Đây là tiểu bảo bối của tôi, hiện tại là người tôi yêu nhất, cậu ấy đáng yêu như vậy, tôi sao có thể làm thế với cậu ấy a, chỉ là lâu lâu tùy tiện ôm một cái, hôn nhẹ một cái thôi, tuyệt đối không có làm chuyện gì mờ ám cả, đúng hay không a, vật nhỏ?"

Lăng Hạo ( mặt không chút thay đổi ): "Anh đi chết đi."

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

Thợ chụp ảnh A: "? ? ? ? ?"

Thợ chụp ảnh B( ngượng ngùng nở nụ cười): "Xem ra vật nhỏ của ngươi rất có cá tính a."

Phòng hóa trang ~~~~~~~

Lăng Hạo: "Vì sao phải vẽ mắt?"

Thợ trang điểm A: "Diễn viên đều phải như vậy a."

Lăng Hạo: "Nga. Vậy vẽ tiếp đi@.@"

Một lát sau ~~~~~~~

Lăng Hạo: "Vì sao phải đánh phấn?"

Thợ trang điểm B: "Các ngôi sao đều là như vậy a."

Lăng Hạo ( thanh âm phát run ): "Nga. Đánh tiếp đi @.@"

Lại một lát sau ~~~

Lăng Hạo: "Vì sao phải tô son môi?"

Thợ trang điểm C: "Người mẫu đều phải như vậy a."

Lăng Hạo ( thanh âm phát run ): "Nga, vậy tô đi."

Phòng trang phục ~~~~

Trợ lý trang phục A: "Bộ này thế nào? Tôi cảm thấy rất hợp với dáng người mảnh khảnh tuyệt đẹp của cậu."

Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"

Trợ lý trang phục B: "Tôi cảm thấy bộ này cũng rất được, có thể bộc lộ được khí chất trong trẻo xen lẫn quyến rũ của cậu."

Lăng Hạo: "? ? ? ? ?"

Trợ lý trang phục C: "Tôi cảm thấy cậu không mặc gì là mê người nhất." =))))))

Trợ lý trang phục A: "? ? ? ? ?"

Trợ lý trang phục B: "? ? ? ? ?"

Lăng Hạo: "Tôi không quay nữa."

Nhìn thấy Lăng Hạo vẻ mặt không chút thay đổi, trực tiếp đi đến của lớn, Từ Khôn Đạt đi tới giữ chặt cậu: "Em làm gì thế? Đi đâu a?"

Lăng Hạo quay đầu: "Tôi không quay nữa."

"Vì sao a? Chẳng lẽ thù lao quá ít? Giá cả của em đã hơn rất nhiều so với người mẫu bình thường a." Từ Khôn Đạt vẻ mặt nghi hoặc.

Trán Lăng Hạo gân xanh bạo khởi, chỉ vào cửa phòng trang phục: "Vì sao chụp quảng cáo, tôi lại phải mặc mấy thứ kia a?"

Từ Khôn Đạt quay đầu, chỉ thấy ba trợ lý trang phục đứng ở cửa phòng, mỗi người cầm trong tay một bộ nữ trang hoa lệ, đáng thương hề hề nhìn bọn họ.

Từ Khôn Đạt: "? ? ? ? ?"

PS: ai, mấy ngày nay hảo phiền, càng văn không có linh cảm, đánh chữ cũng luôn đánh sai, tân hãm hại lại không có rõ ràng, liên thành hệ thống lại trừu đích phải chết, Mĩ Quốc đại binh lại ở Iraq gϊếŧ chết người (-_-||| ra vẻ này mặc kệ ngươi chuyện gì đi )

~~~ mỗ cầm thú xám xịt đích đi đến, lén lút càng một chương, lại xám xịt đích đi đi rồi ~~~ (tác giả)