"Bị cường hôn? ? ? ? ?"
"Cư nhiên bị cường hôn? ? ? ? ?"
"Cư nhiên ở trước cổng trường bị một nam nhân cường hôn? ? ? ? ?" Ngồi ở trong con "tuyết lang", đại não Lăng Hạo vận hành thong thả, cơ hồ muốn tìm khối đậu hũ đập đầu chết? ? ? ? ?
Lúc này Lăng Hạo còn không biết, chuyện cậu bị nam nhân cường hôn không chỉ lan truyền khắp trường học, nếu cậu biết hình ảnh bọn họ hôn nhau bị không ít sinh viên chụp lại rơi vào các trang đam mĩ và trên các diễn đàn, trở thành đối tượng yy* của phần đông hủ nữ và hủ nam, Lăng Hạo thuần khiết nhất định sẽ trực tiếp nhảy xuống sông Hoàng Phố*, về phần những tấm ảnh này, về sau cũng đem đến cho Lăng Hạo không ít phiền toái? ? ? ? ?
*tự sướиɠ =))))
*nằm ở nhánh hạ lưu Trường Giang, trong nội thành Thượng Hải
Trong quán cà phê.
Đại sảnh được trang trí như một khu rừng nhỏ, ở giữa là một cây giả khổng lồ, những cành cây được treo tinh tế chia đại sảnh thành những ngăn nhỏ, ngồi ở chỗ này có cảm giác giống như đang ở trong rừng, có chút thú vị khác biệt. Người phục vụ một thân trang phục xinh xắn giống như cái cây nhỏ. Tiếng đàn dương cầm tao nhã vang lên mọi góc trong quán, cùng hương vị cà phê mê người, quét qua thị giác thính giác cùng vị giác mỗi người, làm cho tâm người ta đều chìm đắm trong sự yên tĩnh này.
Tuy rằng bản thân đang ở trong hoàn cảnh tao nhã như thế, nhưng vẻ mặt Lăng Hạo đầy đề phòng nhìn Từ Khôn Đạt, đối phương tựa vào sô pha, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, tinh tế nhấm nháp một ly cà phê.
"Anh dẫn tôi đến nơi này là có chuyện gì sao?" Lăng Hạo sống chết không muốn nhắc tới sự kiện cường hôn vừa rồi, hơn nữa phi thường không muốn ở cùng hắn, vừa rồi người này không hề để ý đến sự phản đối của cậu mà dám đem cậu kéo vào quán cà phê này.
"Không có việc gì thì tôi không được gặp em sao? Tốt xấu gì em cũng cướp đi nụ hôn đầu của tôi, cho nên em phải đối tôi phụ trách a." Cố ý bày ra bộ dáng cô vợ nhỏ, Từ Khôn Đạt giữ chặt tay Lăng Hạo, làm ra vẻ bị chồng ruồng bỏ.
"? ? ? ? ?"
"Nếu không có việc gì, tôi đi trước đây? ? ? ?" Lăng Hạo đứng lên, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Chẳng lẽ em không muốn có một cơ hội tốt để kiếm tiền sao?" Từ Khôn Đạt dùng thìa nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, mặt nước màu đen bị cuốn thành một cái lốc xoáy. Ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo, trong mắt Từ Khôn Đạt lóe lóe tia sáng.
"Nga?" Lời nói của Từ Khôn Đạt đã thành công dừng lại bước chân Lăng Hạo, quay đầu, Lăng Hạo có chút hoài nghi nhìn hắn.
Nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy hứng thú, Từ Khôn Đạt vẻ mặt tự tin: "Là một cái quảng cáo, nếu em chấp nhận, nói không chừng có thể kiếm kha khá."
"Sẽ không là quảng cáo tìиɧ ɖu͙© đi?" Lăng Hạo có điểm chần chờ.
"Đương nhiên sẽ không, quảng cáo này là Nhật Bản hợp tác đầu tư chụp ảnh, tuyệt đối là quảng cáo đứng đắn, nhưng là chụp cùng tôi."
"Cùng anh chụp ảnh?"
"Đúng vậy, có thể cùng đại soái ca như tôi chụp ảnh là giấc mộng của rất nhiều nữ nhân a." Từ Khôn Đạt vẻ mặt đầy ý cười, hắc hắc nhìn cậu.
"? ? ? ? ?"
"Tôi không phải nữ nhân, hơn nữa đối với chụp ảnh quảng cáo không có hứng thú." Lăng Hạo xoay người bước đi.
"5 vạn nhân dân tệ nga."
"? ? ? ? ?" Thanh âm đầy hấp dẫn vang lên, Lăng Hạo gian nan dừng bước? ? ? ?
"Hơn nữa nếu hiệu quả tốt, còn có thể được trích phần trăm a."
"? ? ? ? ?"
"Tôi chụp ~~~" cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra 2 chữ này, Lăng Hạo bị tiền tài hấp dẫn xoay người vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm Từ Khôn Đạt, vẻ mặt đối phương vô tâm vô phế cười đến quang vinh.
"Vậy là tốt rồi , ngày mai tôi gọi điện cho em, nói cho tôi biết số điện thoại của em đi."
"Vì sao phải nói cho anh số của tôi a?" Lăng Hạo thật sự không muốn nói cho hắn, nhiều lần nhận giáo huấn làm cho cậu hiểu được đạo lý sâu sắc: tuyệt đối không được cùng tên mặt người dạ thú này thân cận, tốt nhất cách bọn họ càng xa càng tốt.
"Để tôi thông báo cho em a, bằng không làm sao em biết được thời gian cùng địa điểm chụp quảng cáo?" Từ Khôn Đạt vẻ mặt đương nhiên.
"? ? ? ? ?" Lăng Hạo xoay người bước đi.
"5 vạn nga ~~~" cố ý đem âm cuối kéo thật dài, Từ Khôn Đạt vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn theo bóng dáng Lăng Hạo.
B Thanh âm đầy hấp dẫn lại vang lên, Lăng Hạo rốt cục cũng vì tiền tài mà quay lại ~~~"145XXXXXXXX" Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi đọc ra một dãy số, sau đó tức giận tiêu sái đi ra ngoài.
Từ Khôn Đạt vẻ mặt bình tĩnh, lấy ra di động bấm một dãy số: "Uy, Terry a? Giúp tôi tìm tư liệu địa chỉ cùng người nhà của chủ nhân dãy số này một chút, ân, dãy số là 145XXXXXXXX, tốt nhất là tối nay tìm được, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."
Buông di động, Từ Khôn Đạt khuấy ly cà phê trong tay."Thật muốn gặp lại em sớm a, tiểu khả ái của tôi." Nhớ lại bộ dạng tức giận đầy đáng yêu của cậu, Từ Khôn Đạt đối với ly cà phê cười vô cùng sáng lạn? ? ? ? Người phục vụ đi qua xem đến ngây người, vẻ mặt ửng đỏ trộm nhìn hắn ~~~
Trước cửa quán cà phê ~~~
"Uy, tiểu đệ đệ ~~~"
Lăng Hạo quay đầu, xác định thanh âm này là hướng đến mình. Gọi cậu lại là một nam nhân trung niên có chút đáng khinh, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Có chuyện gì sao?" Đối với vẻ mặt không có ý tốt của hắn, Lăng Hạo cảnh giác nhìn.
"Vừa rồi kia nam nhân cho cậu bao nhiêu? Ta cho giá gấp đôi, cậu đi theo ta, thế nào?"
"A?" Lăng Hạo nghe có chút khó hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.
"Cậu ngại ít a, kia gấp ba tốt lắm, nhiều nhất chỉ có như vậy thôi, cậu cũng không phải trẻ, nhiều nhất chỉ đáng giá như vậy thôi." Nam nhân thấy cậu không có phản ứng, cho rằng cậu chê ít, liền bày ra một bộ dáng lão Phật gia, cò kè mặc cả. (Tiểu Hạo mới 19 mà chê không trẻ, còn chỉ đáng giá nhiêu đấy >____