Ánh đèn mờ nhạt, bầu không khí lười biếng. Lăng Hạo chân sau chạm đất, ôm đàn ghi-ta trong lòng nhẹ nhàng đánh, những nốt nhạc trong trẻo như nước chảy theo ngón tay truyền ra, Lăng Hạo khẽ ngâm một ca khúc tiếng Anh:
Would you know my name if I saw you in heaven?
Will it be the same if I saw you in heaven?
I must be strong, and carry on
Cause I know I don't belong here in heaven
Would you hold my hand if I saw you in heaven?
Would you help me stand if I saw you in-heaven?
I'll find my way, through night and day
Cause I know I just can't stay here in heaven
Time can bring you down;time can bend your knee
Time can break your heart. Have-you begging-please?
Beyond the door there's peace I'm sure.
And I know there'll be nomore tears in heaven
Would you know my name if I saw you in heaven
Will it be the same if I saw you in heaven
I must be strong, and carry on
Cause I know I don't belong here in heaven? ? ? ?
Giai điệu hơi ưu thương quanh quẩn từng góc quán bar, tất cả mọi người đều bị thanh âm từ tính của Lăng Hạo hấp dẫn, yên lặng tập trung nghe tiếng ca của cậu. Giọng hát của Lăng Hạo khàn khàn có chút ám trầm, nhưng cũng không phá hư mỹ cảm thanh âm, ngược lại có vẻ phi thường từ tính. Giai điệu êm dịu giống như chocolate rất có lực xuyên thấu, cùng tiếng đàn ghi-ta trong trẻo, một tổ hợp vừa vặn khiến cho tiếng hát của cậu dễ dàng cảm động, đi vào lòng người.
"Chính là cậu ấy sao."
"Đúng vậy, lão đại."
"Một chút nữa làm cho cậu ấy tới gặp tôi."
"Vâng!"
Dưới đài, ở bàn gần sân khấu nhất, một nam nhân anh tuấn giống như điêu khắc ngồi trên ghế, cầm một điếu thuốc trong tay, cùng người bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau. Vẫn mang theo một tia mỉm cười, tầm mắt không chút nào dời khỏi người Lăng Hạo, mỗi lần tầm mắt Lăng Hạo chuyển tới chỗ hắn, hắn đều đang mỉm cười.
Người ông chủ nói không lẽ là hắn a? Lăng Hạo một bên ca hát, một bên tinh tế đánh giá, vừa rồi cậu đem cả tất cả người trong quán bar xem qua một lượt, trừ bỏ nam nhân này cũng không còn ai có khí thế đặc biệt a.
Tuy rằng hắn chỉ tùy tiện ngồi nơi đó, nhưng khí thế cả người lại phi thường cường đại, hơn nữa gương mặt anh tuấn kia của hắn, thật sự rất khó để người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn, bất luận kẻ nào đi vào quán bar, ánh mắt đầu tiên chú ý tới tuyệt đối là hắn.
Đàn ghi-ta trơn nhẵn hạ xuống một nốt cuối cùng, màn biểu diễn của Lăng Hạo đêm này đã xong. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không lớn không nhỏ, Lăng Hạo lễ phép nói một tiếng cám ơn, cầm lấy đàn ghi-ta lui về phía sau sân khấu.
"Đêm nay hát không tồi a!" Trình Long cười vỗ vỗ bả vai Lăng Hạo.
"Cảm ơn!" Lăng Hạo buông đàn ghi-ta, ngồi ở trước quầy bar: "Tôi muốn tăng buổi biểu diễn."
"Nga? Thiếu tiền ?" Trình Long quan tâm nhìn cậu.
"Ài? ? ? ? ?" Thở dài một hơi, Lăng Hạo vô lực chống đầu: "Mẹ tôi từ lúc trở về liền như phát bệnh, điên cuồng mua sắm, chỉ mua quần áo thôi cũng hết gần 7 vạn nhân dân tệ, lần trước xem TV thấy chương trình mạc danh kỳ diệu* gì đó, sau đó tùy tiện đem sổ tiết kiệm của tôi toàn bộ cúng ra ngoài, còn là quyên góp cho cơ quan bảo vệ quyền lợi cho người chuyển giới gì đó, càng kỳ quái hơn chính là lần trước đi siêu thị nhìn thấy giấy vệ sinh, cư nhiên liền một lúc mua một đống giấy mà chúng tôi xài ba năm cũng chẳng hết. Còn nói cái gì là mua nhiều được chiết khấu nhiều, cho nên bà ấy đem toàn bộ hàng tích trữ của siêu thị đều mua về rồi. Trong khoảng thời gian này nếu không có Quan Thế Kiệt chi tiền, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ chết đói đầu đường a."
*Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ
"? ? ? ? ? ?"
"Ha hả! Mẹ cậu thật đúng là thú vị a." Cười nhạt hai tiếng, Trình Long vỗ vỗ bả vai Lăng Hạo: "Như vậy đi, về sau từ ba buổi tăng thành sáu buổi đi."
"Cảm ơn."
"Đúng rồi, vừa nãy có một nam nhân khí thế bất phàm nói sau khi cậu hát xong thì qua gặp hắn, cậu có đi không?" Trình Long từ túi áo lấy ra danh thϊếp đưa cho cậu.
Lăng Hạo tiếp nhận danh thϊếp, khẽ nhìn nhìn: "Công ty quảng cáo H, tổng giám đốc Tần Phong. Người này có lai lịch gì?"
"Không biết, bất quá nhìn hắn như vậy, hẳn không chỉ là giám đốc công ty quảng cáo đơn giản như vậy, bối cảnh của hắn hẳn là rất lớn."
"Vậy ông chủ giúp tôi từ chối đi, tôi không muốn gặp người này." Lăng Hạo thu thập tốt đàn ghi-ta, chuẩn bị về nhà .
Trình Long nhìn nhìn cậu, vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là nói: "Được rồi, tôi giúp cậu từ chối, bất quá cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, tôi thấy hắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu."
Đối với thiện ý nhắc nhở của hắn, Lăng Hạo cảm kích cười cười: "Cảm ơn. Tôi mới không sợ những người này đâu. Toàn bộ đều là hổ giấy, nói không chừng hắn ngay cả hổ giấy cũng không bằng đâu."
Lăng Hạo đi ra cửa quán bar, ngoài cửa vẫn là ngọn đèn dầu huy hoàng như cũ, ban đêm thành phố có vẻ phồn hoa mà tịch mịch, Lăng Hạo đi đến trụ đèn đường chờ xe. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cậu, Lăng Hạo cảm giác cả người có chút hoảng hốt.
Một chiếc xe màu trắng bạc dừng trước mặt cậu, mấy tên to lớn từ bên trong lao ra, ở thời điểm Lăng Hạo còn chưa phản ứng kịp, một chiếc túi màu đen liền trực tiếp chụp lên người cậu. Lăng Hạo liều mạng chống cự, bỗng một cú đấm đánh lên gáy cậu, Lăng Hạo nhất thời ngất đi. Lăng Hạo mất đi sức chống cự bị bọn họ một mạch kéo lên xe. Ở một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, đầu óc Lăng Hạo nhanh chóng hiện lên một câu: "Mẹ nó! Lão tử cư nhiên bị bắt cóc! ! ! !"
PS: đệ tam con cầm thú sẽ lóe sáng gặt hái điểu ~~~~ nguyên bộ lời kịch: không trung một tiếng nổ, lão tử lóe sáng gặt hái! ! ! (tác giả)
Bài này trung đích ca là Mĩ Quốc quốc bảo cấp ca sĩ ericclapton đích 《tearsinheaven》, siêu cấp dễ nghe một thủ ca nga, long trọng đề cử!
Phụ ca từ tiếng Trung phiên dịch:
Lệ sái thiên đường
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi gặp mặt, ngươi còn có thể nhớ rõ tên của ta sao không?
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi gặp lại, chúng ta còn có thể giống như trước giống nhau sao không?
Ta phải học được kiên cường, dũng cảm duy trì đi xuống, bởi vì ta biết ta còn không thuộc loại thiên đường.
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi gặp nhau, ngươi nguyện ý cầm tay của ta sao không?
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi tái kiến, ngươi nguyện ý nâng ta đứng lên sao không?
Mới nhất nữ sinh tiểu thuyết, nữ sinh ngôn tình tiểu thuyết
Cho ... nữa ta một ít ngày, ta sẽ tìm được của ta phương hướng, bởi vì ta biết ta còn không thuộc loại thiên đường.
Thời gian có thể cho ngươi rồi ngã xuống, thời gian có thể cho ngươi quỳ gối, thời gian có thể bị thương lòng của ngươi,
Ngươi vẫn là hội vẫn hướng về phía trước thiên khẩn cầu vui sướиɠ.
Tại nơi phiến phía sau cửa, ta tin tưởng là khối hòa bình đích cõi yên vui,
Vì thế ta biết, ta đem không hề lệ sái thiên đường!
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi gặp mặt, ngươi còn có thể nhớ rõ tên của ta sao không?
Nếu ta ở thiên đường cùng ngươi gặp lại, chúng ta còn có thể giống như trước giống nhau sao không?
Ta phải học được kiên cường, dũng cảm duy trì đi xuống, bởi vì ta biết ta còn không thuộc loại thiên đường.