Ngạo Khí Ở Rể

Chương 35: Anh Muốn Có Phần Thưởng!

Trên đường trở về công ty điện ảnh Vạn Tường, Tần Phi nhận được một cuộc gọi từ Giang Nguyệt Đồng.

Nhưng khi Tần Phi nhấc máy, Giang Nguyệt Đồng im lặng, không nói lời nào.

Nếu không phải có tiếng thở nhẹ của Giang Nguyệt Đồng, Tần Phi sẽ cho rằng cô lỡ ấn nhầm.

Tuy nhiên, Tần Phi đã biết công ty Kỳ Thái sắp thay đổi quyền sở hữu, và biết rằng bây giờ Giang Nguyệt Đồng chắc hẳn đang có tâm trạng không tốt.

Anh ấy cũng không nói.

Giang Nguyệt Đồng đứng ngoài tòa nhà thương mại Nguyệt Lam, lặng lẽ cầm điện thoại di động. Công ty Kỳ Thái đã thay đổi quyền sở hữu, cô ấy bị đuổi khỏi công ty!

Đang đứng ở quảng trường đông đúc, cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Tần Phi, nhưng sau khi anh ấy bắt máy, cô không biết phải nói gì.

Sau ba năm kết hôn, Giang Nguyệt Đồng đột nhiên phát hiện cô đối với Tần Phi dường như không quá quen thuộc, cô cũng không biết phải nói gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho anh.

“Anh đang ở đâu?” Sau một hồi im lặng, Giang Nguyệt Đồng đột nhiên nói.

“Ừm… Đường Tân Duệ, tôi vừa mới mang quà của bà nội đến.” Tần Phi nói, không biết cảm xúc của Giang Nguyệt Đồng lúc này, cũng không dám nói thêm.

“Đến đón tôi đi, tôi muốn đi hóng gió một chút, tôi muốn nhìn thấy biển.” Giang Nguyệt Đồng nói.

Tần Phi nắm điện thoại một hồi, ngắm biển sao? Tùng Hải này thì đào đâu ra biển? Giang Nguyệt Đồng có phải đang hồ đồ không?

Tuy rằng có phần không giải thích được, nhưng Tần Phi nhanh chóng đồng ý: "Em ở công ty chờ anh, anh sẽ đi đón."

“Được rồi.” Giang Nguyệt Đồng cúp điện thoại, nở nụ cười gượng gạo, cô không còn công ty nữa.

Suy nghĩ của Giang Nguyệt Đồng đảo qua, lúc này, cô đột nhiên nghĩ đến Chu Hướng Tiền, mấy ngày trước Chu Hướng Tiền cũng mất việc ở công ty ...

Sau khi do dự, cô bấm số của Chu Hướng Tiền.

“Xin chào? Nguyệt Đồng?” Điện thoại vang lên một hồi lâu trước khi được nhấc máy, giọng nói của Chu Hướng Tiền có chút kinh ngạc, hắn ta không ngờ Giang Nguyệt Đồng lại chủ động gọi cho mình.

“Ừm, cảm ơn tình yêu của anh nhiều năm như vậy, khi nào có thời gian, tôi sẽ trả lại chiếc váy đó cho anh.” Giang Nguyệt Đồng nói.

Cô không biết Chu Hướng Tiền lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua nó, nhưng cô cảm thấy cần phải trả lại cho hắn ta, ít nhất cũng có thể đổi một ít tiền. Còn chuyện giữa họ mà nói là hoàn toàn không thể, cho dù có ly hôn, Giang Nguyệt Đồng cũng sẽ không thể tiếp nhận Chu Hướng Tiền một lần nữa.

Vả lại, cô không có ý định ly hôn.

"Váy? Váy gì?" Giọng Chu Hướng Tiền có chút không thể giải thích được.

"Hả? Anh không đưa cho tôi cái váy Valentino đó sao?" Cô cau mày, giọng nói là lạ.

"Tôi không cho cô cái đó. Chiếc váy Daisy hàng giả kia không phải đã bị chồng tốt của cô vứt đi rồi hay sao?" Chu Hướng Tiền chua xót nói.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyệt Đồng nhíu mày, Chu Hướng Tiền không đưa cho cô cái váy Valentino đó sao?

Nhưng .., Ai đưa cho cô?

Giang Nguyệt Đồng có chút bối rối.

Khi Tần Phi đi xe đến tòa nhà thương mại Nguyệt Lam, từ xa đã nhìn thấy Giang Nguyệt Đồng đang đứng đợi ở quảng trường, cô ấy mặc một chiếc váy công sở màu đen và không có đi tất chân, đôi chân dài miên man vô cùng quyến rũ.

Tần Phi dừng xe vẫy tay chào, Giang Nguyệt Đồng nhíu mày khi đi về phía anh.

Trạng thái của Giang Nguyệt Đồng hiển nhiên không tốt lắm, cả người đều gầy đi trông thấy.

Thân hình của Giang Nguyệt Đồng chắc chắn rất nóng bỏng, cũng là gu yêu thích của Tần Phi. Giang Nguyệt Đồng dáng người không cao gầy, nhưng là loại người hơi đầy đặn gợi cảm, cô là người phụ nữ có da có thịt nhất, nhưng bây giờ Giang Nguyệt Đồng có vẻ gầy đi, cơn gió nhẹ thổi tới dường như có thể thổi bay cô ấy đi theo luôn.

Tần Phi nhanh chóng cởi bộ đồ của mình, lấy hết can đảm khoác lên người Giang Nguyệt Đồng.

Anh cứ nghĩ Giang Nguyệt Đồng sẽ từ chối, lại còn nghĩ anh ở bẩn, nhất là cô ấy bây giờ tâm trạng không tốt. Nhưng hiếm thấy Giang Nguyệt Đồng không nói gì, lặng lẽ để cho mình khoác áo khoác cho cô.

Giang Nguyệt Đồng liếc nhìn Tần Phi, nhưng cô không nói gì. Tần Phi cũng không nói chuyện, Giang Nguyệt Đồng cũng có chút thoải mái hơn.

Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn cài cúc áo vest, toàn thân quyến rũ thu vào trong bộ âu phục rộng lớn, ngẩng đầu nhìn Tần Phi: "Xuống xe."

“Hả?” Tần Phi kinh ngạc ngẩng đầu, tưởng rằng mình nghe lầm.

“Đi ra phía sau ngồi, tôi sẽ lái xe.” Giọng của Giang Nguyệt Đồng độc đoán.

Cô ấy chỉ muốn hứng gió.

"Cái này ... Em có thể chạy xe điện không ..." Tần Phi do dự một lúc, thấy Giang Nguyệt Đồng nhíu mày, thông minh lanh lẹ im miệng rồi ngoan ngoãn xuống xe.

Giang Nguyệt Đồng đi xe điện và đi đến hướng bờ biển.

Nhưng mà, cô rất nhanh liền thấy hối hận, bởi vì phía sau tên khốn Tần Phi kia lại ôm eo cô!

...

Bên biển, Giang Nguyệt Đồng lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế dài, bốn giờ chiều, mặt trời lặn, những đám mây đỏ phía chân trời khiến mặt sông lấp lánh phản chiếu một loại màu đỏ khác.

Giang Nguyệt Đồng đang xuất thần, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Giang Nguyệt Đồng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình.

Bà nội đang gọi?

Đương nhiên Giang Nguyệt Đồng rất ngạc nhiên, bà cụ Giang ngày nào cũng quá bận rộn, phải phụ trách chuyện lớn nhỏ của nhà họ Giang, những người thường xuyên liên lạc với bà nội chính là Giang Thành Nghiệp, người được bà yêu quý.

Đối với Giang Nguyệt Đồng, năm hết Tết đến cũng chưa chắc nhận được điện thoại từ bà nội mình gọi đến.

Đặc biệt hôm nay là sinh nhật của bà nội, mặc dù chưa tới giờ tổ chức tiệc, nhưng bà cụ Giang hẳn cũng nhiều việc.

“Bà nội?” Giang Nguyệt Đồng cầm máy lên mặc cho trong lòng nghi ngờ.

"Nguyệt Đồng?"

Bên kia điện thoại, giọng bà nội truyền đến.

Chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Đồng, bà cụ Giang thật ra có chút bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ không còn cách nào nữa, bọn họ chỉ có thể tin tưởng vào mình cô.

"Nguyệt Đồng, bà nội muốn cầu xin cháu một chuyện..." Bà cụ Giang nói với giọng điệu vô cùng chân thành.

Khi câu nói này thốt ra, Giang Nguyệt Đồng hơi sững sờ, bà cụ Giang phụ trách tổng thể nhiều năm như vậy vẫn luôn tỏ thái độ cứng rắn, nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy từ khi nào? Đặc biệt là Giang Nguyệt Đồng, địa vị của cô ấy trong nhà họ Giang rất thấp.

Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Giang Nguyệt Đồng hơi nhíu lại, không khỏi liếc nhìn Tần Phi đang tò mò nhìn bên cạnh mình, bật loa nói: "Bà nội, bà cứ nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra."

"Nguyệt Đồng..." Bà cụ Giang do dự một chút, vẫn nói: "Bà nội biết chuyện không thể trách cháu, nhưng bà nội cũng không thể nhịn được. Bà muốn cháu thương lượng với công ty điện ảnh Vạn Tường để chúng ta đầu tư."

Giang Nguyệt Đồng lại cau mày, trước đây bà nội đã giao việc này cho Giang Thành Nghiệp rồi, bây giờ làm sao có thể quay đầu lại để thương lượng lại?

Lúc này, Giang Nguyệt Đồng chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô bị Tần Phi nắm chặt, sau đó Tần Phi trầm giọng nói: "Em cứ nói tâm trạng không tốt nên không muốn làm gì cả! Từ chối bà ấy đi!"

Giang Nguyệt Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Phi, nhất thời không biết suy nghĩ cái gì, nói thẳng vào điện thoại: "Bà nội, bà đã giao nhiệm vụ cho Giang Thành Nghiệp rồi, để anh ta thương lượng đi, cháu mệt mỏi, không muốn đi."

“Cô!” Bà cụ Giang rất khó chịu: “Cô đang nói cái gì vậy? Cô đang trách tôi sao? Cô thật sự cho rằng nhà họ Giang không thể hợp tác với công ty điện ảnh Vạn Tường nếu không có cô?"

Giang Nguyệt Đồng cắn môi, trực tiếp nói: "Bà nội, cháu mệt, nhưng buổi tối cháu sẽ đi chúc mừng sinh nhật bà. Vì vậy, cháu cúp máy trước đây."

Nếu ở trước mặt, Giang Nguyệt Đồng sẽ không bao giờ dám nói chuyện với bà như thế này, nhưng bây giờ tâm trạng của cô ấy rất tệ. Bà cụ Giang thực sự đã yêu cầu Giang Thành Nghiệp phân phối với công ty Kỳ Thái của cô ấy.

Cộng lại hai phương diện này, lại thêm vừa rồi có lời nhắc nhở của Tần Phi, cô không thể không làm theo lời anh.

“Tại sao lại từ chối?” Giang Nguyệt Đồng ngẩng đầu nhìn Tần Phi sau khi cúp điện thoại.

“Bởi vì bà ấy vẫn sẽ cầu xin em, bà nội và Giang Thành Nghiệp rất thông minh, muốn để cho em làm những việc khó.” Tần Phi cười tự tin.

"Đừng lo lắng, công ty điện ảnh Vạn Tường sẽ không nhận ai ngoại trừ em, tin tưởng anh đi."

Lúc này, Giang Nguyệt Đồng thực sự kinh ngạc.

Một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Tần Phi, ánh mắt đẹp thay đổi, đột nhiên cô nhớ tới hôm nay đi tới công ty điện ảnh Vạn Tường, thư ký nói Phó chủ tịch không có chuyện gì với trợ lý Tần Phi.

"Anh, thân phận của anh ở công ty điện ảnh Vạn Tường là gì?"

Tần Phi trong lòng thở dài, lấy được một người vợ thông minh thật mệt mỏi.

Tần Phi không nhịn được vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Nguyệt Đồng, vẻ mặt nghiêm túc mà trìu mến nói: "Bà xã, anh là chủ tịch bí ẩn của công ty điện ảnh Vạn Tường. Chồng em, anh không chỉ có tiền mà còn có rất nhiều tiền!"

Khuôn mặt xinh xắn của Giang Nguyệt Đồng lạnh lùng, hất tay Tần Phi ra: "Anh cút đi, tôi không có tâm trạng nói đùa với anh."

Tần Phi trong nội tâm cười cười, trong lòng nói: Anh không phải nói dối em, mà là nói cho em nghe sự thật, em không tin anh, không trách anh được.

“Đừng lo lắng, công ty Kỳ Thái của em sẽ sớm trở lại, tin tưởng anh đi.” Tần Phi mỉm cười.

Nghe thấy bốn từ cuối cùng, Giang Nguyệt Đồng cảm thấy một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Cô chợt hiểu và hiểu ý của Tần Phi, anh ấy đang muốn ép bà cụ Giang, người đang định lấy lại công ty Kỳ Thái của cô.

Và điều mà Tần Phi vừa dạy cho bản thân không chỉ là nói nhảm, cô nói mệt không muốn đi, cô nói rõ ràng: Bà bán công ty của tôi, tôi không vui!

Nhưng cô nhận ra giải pháp duy nhất là làm cho bản thân hạnh phúc.

Nhưng khi quay lại, cô nghĩ Tần Phi làm sao vậy? Tại sao công ty điện ảnh Vạn Tường chỉ nhận đầu tư với chính cô?

"Tần Phi, anh làm như thế nào? Anh cùng phó tổng..." Giang Nguyệt Đồng cứng ngắc nhìn chằm chằm Tần Phi.

Vì Tần Phi không phải là chủ tịch bí ẩn, hẳn là anh ấy đã trả tiền, hoặc là có quan hệ đặc biệt nào đó với Phó chủ tịch, nếu không, Phó chủ tịch làm sao có thể chăm sóc anh ấy như thế này?

Nhìn thấy đôi mắt đẹp đang thay đổi của cô, Tần Phi lập tức hiểu ý của cô, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: "Vợ à, em đang nghĩ gì vậy? Em cho rằng chồng em có vẫn đề gì sao?"

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng khẽ cắn môi hiểu ra, Phó chủ tịch Thẩm là ai? Không chỉ giàu có xinh đẹp, nữ tính mà khí chất cô ta toát ra đến cả bản thân cô cũng ghen tị, chỉ cần cô ta vẫy gọi, không biết có bao nhiêu đàn ông nguyện ý tranh giành cô ta, làm sao có thể đi theo Tần Phi?

Sau khi nghĩ đến đây, Giang Nguyệt Đồng cũng cảm thấy vừa rồi suy nghĩ của mình rất ngốc, sắc mặt hơi đỏ lên, mở miệng nói: "Vậy tiếp theo phải làm sao?"

Bản thân Giang Nguyệt Đồng cũng không biết, vô tình, cô đã coi người đàn ông Tần Phi này, cô đã coi anh là xương sống của mình rồi.

“Hiện tại em nên nghĩ lại, nếu anh làm được chuyện này cho em, thì em sẽ báo đáp anh thế nào?” Tần Phi đắc thắng nói.

“Có kiểu đòi vợ mình báo đáp hay sao?” Giang Nguyệt Đồng tức giận nói, nhưng khi giọng thốt ra, cô cảm thấy không đúng, mặt cô ấy đột nhiên đỏ bừng.