Ngạo Khí Ở Rể

Chương 10: Giang Nguyệt Đồng Khiếp Sợ

"Giang Thành Nghiệp?" Tần Phi kỳ quái ngẩng đầu, ánh mắt có chút quái dị.

"Cho anh ta cút!"

"Dạ." Hà Tinh gật đầu một cái, đi qua trước bàn, đặt tài liệu xuống: “Đây là tài liệu liên quan đến công ty điện ảnh Vạn Tường mà anh muốn."

"Ừ, dặn dò, hình ảnh hay tài liệu có liên quan tới tôi không cho phép nhân viên trong công ty truyền đi ra ngoài. Phải tuyệt đối giữ bí mật. Nếu không, cũng không cần đi làm nữa."

Thân phận bây giờ của anh, anh không muốn để cho Giang Nguyệt Đồng biết, mà lúc anh tới, phát hiện một ít nhân viên ở đại sảnh lầu dưới len lén chụp hình mình lại.

"Dạ, tôi lập tức đi làm."

. . .

Giang Nguyệt Đồng mấy ngày này tâm tình thật không tốt.

Chuyện công ty thiếu ba triệu vẫn chưa được giải quyết, vẫn đang trong tình trạng thiếu hụt. Tiếp tục như vậy, đến cuối tháng có khi tiền lương cũng phát không được. Mà ở nhà, mẹ Thẩm Hoa cũng đang một mực khuyên cô ly dị cùng Tần Phi.

Chuyện ly dị với Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng đã sớm nghĩ tới, cô cũng không muốn cả đời mình gả cho loại đàn ông nhu nhược như vậy.

Nhưng anh ta có điểm luôn làm người khác có cảm tình chính là, Tần Phi ở Giang gia nhẫn nhục chịu khó ba năm, mặc dù chẳng được tích sự gì, nhưng chuyện trong nhà chưa bao giờ để cho cô bận tâm, cũng chưa từng có câu oán hận.

Huống chi, Tần Phi còn là xung hỉ cho bố cô.

Hôm nay vừa qua ba năm, thì mình lại đá văng anh đi ngay? Chuyện này Giang Nguyệt Đồng quả thực khó mà làm được.

Giang Nguyệt Đồng chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, dứt khoát không nghĩ đến nữa, sau khi tan việc cô gọi hai người bạn tốt là Chu Lộ cùng Tôn Tiểu Khiết tới, ba người phụ nữ ở nhà nói chuyện phiếm.

Quả nhiên, sau khi bạn thân đến, tán gẫu một ít chuyện phụ nữ, tâm tình đã tốt hơn nhiều.

"Chị Đồng, tên phế vật nhà chị đâu rồi?" Chu Lộ ngồi ở trên ghế salon, khẽ nhấp một miếng rượu vang.

Phế vật trong miệng cô ta, Giang Nguyệt Đồng dĩ nhiên biết, cười nói: "Làm xong điểm tâm liền vội vàng đi ra ngoài, cũng không biết ở bên ngoài làm gì."

"Còn có thể làm gì? Cầm một trăm đồng tiền chị cho xài vặt đi ra ngoài vui chơi rồi." Tôn Tiểu Khiết lên tiếng nói.

Ba người phụ nữ đưa hai mắt nhìn nhau một cái, nhất thời cười phá ra.

"Chị Đồng, em thật là bội phục chị, sức nhẫn nại của chịthật được." Chu Lộ cố nín cười nói.

"Tần Phi cái thằng cha mang dáng vẻ vô dụng đó, ai mà thấy cũng không chịu nổi. Bây giờ vốn công ty chị thiếu hụt, nếu như là người chồng có năng lực, dù không thể lấy ra được ba triệu, thì chí ít cũng được một hai triệu giúp đỗ một chút. Tần Phi ngược lại thì tốt rồi, có khí một hai trăm cũng chẳng có.”

Đang nói Tần Phi đâu, liền nghe thấy có người mở cửa...

Tần Phi ở công ty bận bịu đến rất khuya, anh hoang phế ba năm, cảm giác rất nhiều tư tưởng của mình cũng không theo kịp thời đại nữa, dĩ nhiên là phải chăm chỉ bù lại một chút.

Đến chạng vạng tối, anh đi ngay ngân hàng lấy tiền.

Sau khi chạy xe về nhà, Tần Phi cũng sợ có người theo dõi anh, mang mấy cái túi lớn leo bộ mấy tầng lầu rảo nhanh bước về nhà, thiếu chút nữa là mệt chết!

Giang Nguyệt Đồng ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Phi mở cửa đi vào, sau lưng của anh còn đeo một cái túi lớn màu đen, căng phồng, rất nặng, cũng không biết bên trong đựng thứ gì.

"Làm sao bây giờ anh mới trở về? Trong túi đó là cái gì? Mau lấy ra đây!" Giang Nguyệt Đồng ngồi trên ghế salon liếc Tần Phi một cái, dùng sức cau mày.

Cô thích sạch sẽ, cái túi bẩn này, lại được tên khốn kia đặt thẳng lên mặt bàn.

"Nghe nói anh đi ra ngoài cả ngày không trở lại, không biết là đi ra ngoài thu mua đồ phế thải hay gì? Đây là rác lấy được từ nhà ai?" Chu Lộ buông lời châm chọc, cay nghiệt nói.

Nghe nói như vậy, Tôn Tiểu Khiết một bên cố nín cười.

Mặt Giang Nguyệt Đồng liền biến sắc, nhìn kỹ, đây chính là túi rác màu đen cỡ đại. Khuôn mặt tươi cười nhất thời lạnh xuống: "Tần Phi, bây giờ anh càng ngày càng không quy củ, anh vào nhà không cởi giày sao? Dây bẩn ra như vậy!"

Tần Phi buông túi xuống, lúc này mới thẳng người, thở dài một cái. Đúng là, trên người của anh không tính là sạch sẽ, trên túi cũng không phải sạch. Có điều, mấy năm này việc nhà, không phải đều là mình làm sao?

Tần Phi cũng không tức giận, lấy ly nước trên bàn uống ừng ực mấy hớp.

Ly kia là của Giang Nguyệt Đồng.

Đôi mắt đẹp của Giang Nguyệt Đồng thiếu chút nữa lọt tròng ra ngoài, trên mặt phủ đầy sương lạnh!

Chẳng lẽ Tần Phi đã biết, mẹ muốn mình ly dị với anh cho nên dứt khoát không thèm nể nang gì nữa rồi?

Tần Phi buông ly xuống, đi tới trước mặt Giang Nguyệt Đồng, cười đùa hí hửng nói: "Vợ, công ty em không phải cần ba triệu sao? Anh..."

"Ui!" Chu Lộ cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời Tần Phi, cười nhạo nhìn anh một cái: "Phế vật chính là phế vật, thứ duy nhất có thể cầm ra chính là da mặt dày. Thừa nhận mình là phế vật đi. Chị Đồng thiếu ba triệu, tên phế vật như anh này một chút việc cũng không giúp được, còn không biết xấu hổ nói chuyện này?"

"Dựa vào anh nhặt rác, cả đời cũng không kiếm được ba triệu!" Vừa nói, Chu Lộ liếc túi rác trước mặt .

Thấy Chu Lộ mắng khó nghe, Giang Nguyệt Đồng nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng nói nữa."

Tối hôm qua trong lúc họp mặt gia đình, Giang Thành Nghiệp giễu cợt cô, vẫn là Tần Phi đứng ra, giải vây cho cô, thậm chí còn để cho mẹ cô đánh một cái tát, trong lòng cô vốn cũng có chút áy náy.

"Chị Đồng, không phải em nói chị đâu, nhưng mà chị chính là quá nhẹ dạ rồi." Chu Lộ tức giận nói, đang bất bình dùm cho Giang Nguyệt Đồng: "Anh ta là đàn ông, nhưng cái việc gì cũng không giúp, ngay cả một công việc cũng không có, còn phải dựa vào chị nuôi. Chị muốn loại phế vật này làm gì. Hơn nữa, các người cũng không phải là vợ chồng thật. Nếu em là chị, em đã sớm ly dị rồi."

"Chu Lộ!" Lúc này, Tần Phi rốt cuộc không nhịn được, tiến lên một bước, con mắt nhìn chằm chằm cô ta.

"Vợ tôi thiếu ba triệu, làm sao cô biết tôi không giúp được gì?" Tần Phi cười híp mắt nhìn cô ta: "Tôi nhớ trước cô có nói, tôi có thể lấy ra ba triệu, cô sẽ làʍ t̠ìиɦ của tôi?"

"Đúng, tôi nói!" Chu Lộ ngẩng đầu đối mặt cùng Tần Phi, giọng khinh thường nói: "Vậy anh lấy ra đây coi. Không lấy ra được thì anh làm con trai tôi!"

"Xin lỗi, cái túi này cũng không phải đựng rác bên trong!" Tần Phi nhe răng cười một tiếng, thu người lại, nắm túi rác lớn trên bàn uống trà, “rào” một tiếng đổ hết thứ bên trong ra. Đồ trong túi rác đổ ập hết lên bàn trà nhỏ…

Một xấp xấp tiền, thật giống như vỏ sủi cảo vậy, chất đầy trên bàn, rơi cả xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, cả ngôi nhà yên tĩnh không tiếng động, kim rơi cũng có thể nghe!

"Anh… Anh lấy ở đâu bao nhiêu tiền như vậy..."

Giang Nguyệt Đồng không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn trước mắt, khϊếp sợ đến mức một câu nói cũng nói không hết!

Mà lúc này, Chu Lộ lại cảm giác hai chân như nhũn ra. Đừng thấy cô ta bình thường oang oang cái miệng, nhưng tiền lương cũng chẳng qua chỉ là bảy tám trăm ngàn thôi. Hình ảnh đập vào mắt đây khiến cho ta có chút nghẹt thở.

"Cái... Cái này e rằng không chỉ là ba triệu thôi đâu?" Tôn Tiểu Khiết cũng là mặt đầy vẻ giật mình, cô ta đi làm ở ngân hàng, bình thường thấy nhiều tiền, cũng không có biểu hiện kinh sợ như Chu Lộ, số lượng tiền mặt lại khiến cô ta liếc mắt một cái mà không dám tin.

"Ừ, đây là năm triệu." Tần Phi gật đầu một cái, quay đầu nhìn vợ nhà mình: "Ba triệu cầm bổ sung vào chỗ trống, hai triệu coi như quay vòng, hẳn đủ chứ?"

Giang Nguyệt Đồng không nói gì, rõ ràng còn đang khϊếp sợ.

"Ha ha, làm người tình của tôi cũng được, nhưng tôi có vợ rồi." Tần Phi nhìn Chu Lộ một cái, cười nói.

Lúc này Chu Lộ, cuối cùng khôi phục lại tinh thần. Cô ta nhìn Tần Phi, hừ lạnh nói: "Tần Phi, người nhà quê lên tỉnh như anh, bình thường không có công việc gì, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Số tiền này không phải là tiền bẩn đấy chứ?"

Nói xong, Giang Nguyệt Đồng một bên khẽ run rẩy cả người. Cô vội vàng đứng lên, bắt cánh tay của Tần Phi, kéo anh vào phòng ngủ của mình.

Đây là lần thứ ba Tần Phi vàophòng ngủ của Giang Nguyệt Đồng!

Tối ngày kết hôn đi vào, rồi mấy ngày trước tới lấy đồ cho cô.

Đây là lần thứ ba.

Bởi vì Giang Nguyệt Đồng không cho phép Tần Phi vào phòng ngủ của cô, bình thường quét dọn vệ sinh cũng là chính cô làm.

Giang Nguyệt Đồng lúc này lại không có suy nghĩ nhiều, đóng cửa phòng, giọng có chút nóng nảy thấp giọng nói: "Tần Phi, khoản tiền này anh lấy được từ đâu? Có phải không sạch hay không?"

"Sạch sẽ, yên tâm đi, đây là anh mượn của một người bạn." Tần Phi liếc nhìn dung nhan tinh xảo của vợ mình. Lúc này, chân mày cô nhíu lại, vẻ lo lắng.

Tần Phi trong lòng ấm áp.

Bởi vì từ lúc anh bắt đầu lấy tiền ra, biểu tình của Giang Nguyệt Đồng trừ khϊếp sợ ra, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ, mà là lo âu.

Đừng thấy Giang Nguyệt Đồng cả ngày vênh váo hung hăng, đối với anh cũng hô tới quát lui, thật ra thì tâm địa cô cũng không xấu.

Anh hiểu Giang Nguyệt Đồng.

Cho nên, bây giờ tuy nói anh là Tổng tài của công ty điện ảnh Vạn Tường, nhưng không hề muốn đem ra đánh bóng.

Bởi vì anh hiểu Giang Nguyệt Đồng, Giang Nguyệt Đồng cũng không phải là một người phụ nữ ham tiền tài. Nếu không, với sắc đẹp cùng gia thế của cô, tìm người có tiền gả về đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Kết hôn ba năm, bởi vì thân phận người chồng của Tần Phi lại là phế vật này, vẫn có rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai theo đuổi cô, nhưng Giang Nguyệt Đồng cũng không có đáp ứng.

Bởi vì với Giang Nguyệt Đồng, một cậu ấm nhà giàu còn không bằng một người tay trắng dựng nghiệp, tự mình khổ sở kiếm tiền.

Bây giờ Tần Phi lấy thân phận mình ra, với Giang Nguyệt Đồng mà nói, cũng chẳng qua là tốt số thôi. Ở trong lòng cô, vẫn xem thường mình như cũ.

"Bạn, bạn bè gì?" Giang Nguyệt Đồng gấp gáp dậm chân: "Kết hôn lâu như vậy, tôi làm sao không biết, anh còn có bạn bè gì?"

Tần Phi trong lòng đau xót. Quả thật, từ sau khi Tần gia suy thoái, bằng hữu bên cạnh cũng lẩn tránh xa.

Tần Phi không có giải thích thêm, xoay người rời phòng, vừa nói: "Là một người bạn học trước kia của anh, quan hệ rất tốt, lúc đi học anh thường xuyên chiếu cố anh ta, bây giờ gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, liền cho anh mượn."

Tần Phi nói xong đưa tay mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Chu Lộ cùng Tôn Tiểu Khiết hai người bạn thân kia, đã rời đi.