Ngạo Khí Ở Rể

Chương 6: Tâm Điểm Chú Ý Giang Nguyệt Đồng

Không khí trong xe vì tiếng mắng chửi ầm ĩ của Thẩm Hoa mà trở nên căng thẳng.

Tần Phi liếc nhìn bố vợ bên cạnh, lại vừa nhìn về phía Giang Nguyệt Đồng đang lái xe.

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận." Giang Phụng Vân còn chưa lên tiếng, Giang Nguyệt Đồng đã nhẹ giọng nói.

“Đúng, đây là chuyện của con gái. Ly hôn hay không để cho con quyết định.” Giang Phụng Vân cũng nói tiếp.

“Cái gì mà để con gái quyết định? Con gái không phải con ông à?” Thẩm Hoa tức giận trợn mắt nhìn Giang Phụng Vân một cái, lại chỉ Tần Phi nói: “Tần Phi tôi noi` cho cậu hay. Tối nay tham dự họp mặt gia tộc xong, cậu ngay lập tức đến tòa thị chính làm thủ tục ly hôn cho tôi. Cút nhanh khỏi nhà họ Giang chúng tôi, có nghe hay không?”

Tần Phi ngồi ở chỗ đó, không nói câu nào.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Giang lúc này đã có hơn năm mươi chiếc xe sang đậu ở đó.

Thẩm Hoa rõ ràng cũng đang giận Giang Phụng Vân, kéo con gái vào biệt thự trước.

Giang Phụng Vân xuống xe, nhìn cậu con rể của mình một cái, nhàn nhạt nói với Tần Phi: “Cậu làm đàn ông thì đừng nên giống thế này. Nếu cứ tiếp tục vậy nữa, tôi cũng đồng ý cho con gái mình ly hôn với cậu.”

Nói xong, Giang Phụng Vân cũng đi theo vào biệt thự.

Tần Phi nhấc khóe miệng cười khổ, không có nói gì.

Thật ra thì, trong đáy lòng anh không oán Thẩm Hoa, cũng không oán Giang Phụng Vân, lại càng không oán vợ mình. Thật sự thì không có một ông bố bà mẹ nào lại nguyện ý gả con gái mình cho tên phế vật giống như anh, nhất là Giang Nguyệt Đồng còn ưu tú như vậy.

Giang Nguyệt Đồng làm một người phụ nữ ưu tú càng không muốn cả đời phải gả cho loại đàn ông nhu nhược như anh.

Tần Phi sở dĩ không nói ra thân phận của mình, thật ra thì chính là muốn nhìn một chút xem Giang Nguyệt Đồng là hạng người gì.

Mà đây ba năm qua, anh thấy rõ rất nhiều.

Giang Nguyệt Đồng mặc dù xem thường anh, nhưng tối thiểu người người phụ nữ này rất thủ tiết. Cô không để cho anh đυ.ng, cũng tuyệt đối không có để cho đàn ông khác chạm vào, đây là nguyên nhân anh vẫn không rời khỏi cái nhà này.

Mà bây giờ, kỳ hạn ba năm vừa qua, anh muốn xem thái độ chân chính của Giang Nguyệt Đồng một chút.

Khi cả nhà Giang Nguyệt Đồng đến, trong phòng khách biệt thự đã đầy người ngồi, thấy Giang Nguyệt Đồng, không ít người lên chào hỏi một lượt trước.

Còn bố mẹ vợ của anh hẳn đã đi tìm bà cụ Giang rồi. Bây giờ nhà họ Giang là do bà cụ Giang làm chủ..

Tần Phi sớm đã thành quen. Quen việc phải làm một người tàng hình. Dĩ nhiên, cũng chẳng có ai thèm để ý đến anh làm gì.

Tần Phi cũng không thèm để ý, dù sao mình chính là tới tham gia náo nhiệt, một khi buổi họp mặt bắt đầu thì anh sẽ đi lấy mấy món ngon ngon mà ăn, no cái bụng quan trọng hơn.

Có điều, luôn có một số người, nhàn cư vi bất thiệt, ở không thích đi gây sự, dùng việc cười nhạo người khác để nâng cao thân phận của mình.

Ví như Giang Thành Nghiệp, thật giống như là Tần Phi ngủ với vợ anh ta vậy, mỗi lần thấy Tần Phi, Giang Thành Nghiệp chế giễu anh rất ác độc.

“Ui chu cha, đây không phải là Tần Phi sao?” Giang Thành Nghiệp đi lên trước, cố ý lớn tiếng nói: “Tần Phi à, bộ đồ trên người cậu sao tôi thấy quen thế này? Có phải mua ở bên vỉa hè không? Hình như là năm mươi đồng một cái thì phải nhỉ?”

Vừa dứt lời, Tần Phi nhất thời thành sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều mang thần sắc buồn cười, nhìn Tần Phi giống như đang xem hài kịch.

"Năm mươi đồng? Đó là không trả giá thôi, bộ quần áo này bị tôi trả còn hai mươi chín." Tần Phi nói lầm bầm.

"Ha ha ha!"

Người chung quanh cười ầm lên một trận, có mấy cô gái, vốn là muốn giữ vẻ thùy mị, nhưng là thật không nhịn được.

"Anh mau ngậm miệng đi!"

Giang Nguyệt Đồng đứng một bên thấp giọng nói, cô cảm giác gương mặt mình nóng hừng hực, thể diện sắp bị Tần Phi làm cho mất sạch. Nếu không phải gia tộc quy định, người trong gia đình phải đến dự đầy đủ buổi họp mặt thường niên thì chắc chắn cô sẽ không cho anh tới.

"Nguyệt Đồng à, không phải tôi xem thường nhà các người, chồng cô mặc bộ đồ hai mươi chín đồng thì cũng thôi đi. Nhưng dù gì cô cũng là người nhà họ Giang, cái váy trên người cô cũng không tệ. Thế mà nhìn một cái là hàng giả chất lượng cao, thế cũng chỉ tầm năm, ba trăm đồng thôi nhỉ?” Giang Thành Nghiệp cười ha ha một tiếng.

"Không mua được thì cũng đừng mua hàng giả? Bộ âu phục được đặt may từ Klein đây có biết giá bao nhiêu không?"

Giang Nguyệt Đồng không nói gì, Giang Thành Nghiệp cũng không thèm để ý, vừa nói đưa ra một ngón tay, quơ quơ ở trước mắt Tần Phi cùng Giang Nguyệt Đồng: "Vừa đúng một triệu!"

Vừa dứt lời, người chung quanh nhất thời ném tới ánh mắt hâm mộ, không ít cô gái thuộc dòng thứ gia tộc đều lộ ra thần sắc si mê, cánh nam giới cũng không ngừng hâm mộ.

Giang Nguyệt Đồng cắn chặt môi, đúng là bình thường tuy cô chú trọng quần áo ăn mặc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trên dưới một ngàn. Món đồ một triệu một cái, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Còn về bộ váy đang mặc trên người, mặc dù quý giá nhưng dù có nói ra cũng chưa chắc có người chịu tin mà sẽ chỉ càng khiến cho Giang Thành Nghiệp càng không kiêng kỵ gì mà nói đây là hàng giả.

Vả lại nói, cô cho rằng bộ váy này là Chu Hướng Tiền đưa cho mình, gia tộc Giang gia tập tục rất nghiêm, nhất là đối với người phụ nữ.

Cô cũng không muốn có người ở sau lưng đâm cô một dao, nói cô dụ dỗ đàn ông có tiền.

Mà sở dĩ cô mặc, là bởi vì cô thật rất thích chiếc váy Valentino này, thích đến u mê.

Giang Nguyệt Đồng không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận. Cô cảm giác tất cả mọi người đều đang nhìn mình cười nhạo, dung nhan tuyệt đẹp kia, lộ ra một vẻ xấu hổ.

Kết quả lúc này, Tần Phi đột nhiên đi tới, vỗ vỗ lên bả vai của Giang Thành Nghiệp.

"Anh điên à?" Giang Thành Nghiệp nhất thời sinh khí tức giận mắng: "Bộ âu phục này có thể để anh đυ.ng tay bẩn của mình lên chắc!"

"Ồ, tôi thấy bộ âu phục trên người anh mới là hàng nhái ấy chứ?" Tần Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, nắn vuốt ngón tay, giọng hết sức khẳng định.

"Mẹ, anh thì biết cái gì?" Giang Thành Nghiệp trợn mắt nói.

"Tôi dĩ nhiên biết. Bộ âu phục này, chính xác là do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở châu u Klein thiết kế, cũng là tuyệt phẩm cuối cùng của Klein, hết sức qu1y giá!"

Giang Thành Nghiệp mặt đầy ngạo nghễ gật đầu, Tần Phi nói không sai.

Tần Phi khẽ mỉm cười, lời nói lại quay ngoắt: "Có điều, bởi vì chỉ có một cái cho nên được cất giữ trong viện bảo tàng ở Italy. Cho nên, bộ đồ trên ngườ anh nhất định là hàng nhái. Thuốc nhuộm vải của bộ đồ này được gọi là Black Knight, là do lúc vô tỉnh Klein điều chế ra. Klein cũng vì thế mà đặt tên cho nó như vậy. Cho nên, bộ đồ này của anh không những là hàng nhái mà còn là hàng nhái lởm. Đại khái đoán chắc chỉ khoảng hai trăm đồng là đắt lắm rồi."

Tần Phi cười híp mắt vừa nói, vừa đưa ra hai ngón tay, thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được!

Im ắng, lặng yên như chết vậy!

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, rất khó tưởng tượng, mấy lời lẽ này lại thốt ra từ miệng tên phế vật Tần Phi!

"Bộ đồ trên người anh mới là hàng giả. Valentino trên người vợ tôi mới là hàng thật." Tần Phi từng chữ từng câu nói: "Vốn anh cũng không biết gì về thời giang. The Charm of Heaven của Valentino có thể anh cũng chưa từng nghe qua. Có điều, anh có thể lên mạng tra xem.”

Dứt lời, mọi người lại xôn xao một trận.

“The Charm of Heaven? Là The Charm of Heaven thật á? Đẹp thật đó…”

Trong lúc nhất thời toàn trường sôi trào, dường như ánh mắt của tất cả phụ nữ đều nhìn về Giang Nguyệt Đồng, khó trách các cô nhìn chiếc váy trên người Giang Nguyệt Đồng có chút quen mắt.

Rất nhanh, các cô từ nghi ngờ biến thành khϊếp sợ, lại từ khϊếp sợ nhanh chóng biến thành hâm mộ và ghen tị!

Mặc dù ở đây có không ít cô gái đến từ dòng thứ trong gia tộc nhưng trong số này cũng không ít người có tiền, làm sao mà lại chưa từng nghe qua danh The Carm of Heaven của Valentino?

Bởi vì từ sau khi The Charm of Heaven ra mắt, rất nhiều hàng nhái được tạo ra, nhưng chiếc váy trên người Giang Nguyệt Đồng giống hàng thật như đúc, không có bất kỳ dấu vết hàng giả nào, hệt như Tần Phi nói.

Đây là The Charm of Heaven! Hàng thật!

Đây chính là The Charm of Heaven đó! Vậy cần tốn tới sáu mươi triệu! Hơn nữa bây giờ đã không mua được rồi, hỏi có người người phụ nữ nào không thích?

Trong lúc nhất thời, Giang Nguyệt Đồng thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Giang Nguyệt Đồng cau mày nhìn Tần Phi một cái, kết hôn ba năm, cô lại lần đầu tiên cảm thấy, tên chồng phế vật này của mình có một chút ra dáng đàn ông!

"Anh đừng có mà nói bậy bạ. Ông đây sao có thể mặc quần áo nhái cho được?" Giang Thành Nghiệp thẹn quá thành giận, chỉ Tần Phi tức giận mắng.

"Chát!"

Cùng lúc đó, một bạt tai không có dấu hiệu báo trước tát thẳng vào trên mặt của Tần Phi.

Một tát này rất đột nhiên, cũng rất nặng, sau một cái tát vang dội, toàn bộ phòng khách nhất thời không có chút thanh âm nào.

Đánh anh không phải là Giang Thành Nghiệp, là mẹ vợ Thẩm Hoa!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bà ta.

Thẩm Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Phi: "Tần Phi, cậu không muốn ở đây thì cút ra ngoài cho tôi, ở đó mà nói năng linh tinh cái gì?"