Ngạo Khí Ở Rể

Chương 4: Đảm Nhiệm Chức Tổng Tài Công Ty Điện Ảnh Vạn Tường

“Chị Đồng, đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyển phát nhanh cả một hộp quà mạ vàng đấy!”

“Chị Đồng, nhất định là một cái nhà giàu đưa lễ vật cho ngươi, mở ra nhìn một chút mà Chị Đồng, để cho chúng tôi cũng phồng phồng kiến thức."

Giang Nguyệt Đồng bình thường tính cách có phần cao ngạo nhưng ở công ty quan hệ giữa cô và nhân viên cũng không tệ lắm. Lúc này cũng sắp tan ca, mọi người làm xong việc của mình đang chờ hết giờ. Trong lúc nhất thời, dường như nhân viên cả tầng đang vây lại đây.

“Dòng tiếng Anh này hình như là Valentino?” Một ôc gái đeo mắt kính nói.

Trong lòng Giang Nguyệt Đồng cũng rất khó hiểu, mình rất ít khi mua đồ trên mạng thì lấy đây ra hàng chuyển phát?

Kiểm tra thì thấy quả nhiên là ký hiệu của Valentino, trong lòng Giang Nguyệt Đồng cũng tò mò, lúc này thấy mọi người có hứng thú như vậy, khẽ mỉm cười, từ từ mở cái hộp này ra.

Mà trong nháy mắt mở ra, tất cả mọi người đều ngẩn người!

Ước chừng trầm mặc mười mấy giây, toàn bộ nhân viên công ty đều sôi trào!

"Đây… Trang phục này là sao? Đẹp quá vậy!"

"Hình như là The Charm of Heaven của Valentino, tôi có xem qua một đoạn video ra mắt trong buổi đấu giá!"

"Không thể nào! Đây chính là một trong 520 món số lượng hạn chế toàn cầu đấu giá được sáu mươi triệu Valention The Charm of Heaven đây sao?"

"Thật là đẹp! Cái này… Chị Đồng ơi chị hạnh phúc quá rồi!"

Từng tiếng bàn tán truyền tới, lúc này Giang Nguyệt Đồng cũng đã ngẩn người!

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Giang Nguyệt Đồng thích nhất chính là thời trang. Bởi vì như thế có thể lộ ra vóc dáng hoàn mỹ, dung nhan và khí chất của cô. Dĩ nhiên, cô cũng biết mấy món thời trang đắt giá này cô không mua nổi. Chẳng qua chỉ là thích mà thôi.

Thậm chí, hội đấu giá mà nhân viên mới nói khi nãy ở Thượng Hải cô cũng đã tới, vì chính là muốn nhìn thấy chiếc váy trong bộ sưu tập The Charm of Heaven này!

Ban đầu nghe nói chiếc váy đã được một ông chủ thần bí mua được, mà sau đó vẫn còn được trưng bày thêm một ngày ở chỗ đấu giá, cô đã ngắm nó qua lớp kính thủy tinh không biết bao nhiêu lần. Cho nên chỉ cần nhìn một cái thôi cô đã có thể kết luận được ngay, chiếc váy này chính là hàng thật!

Điều này sao mà có thể được?

Chẳng lẽ là… Là Chu Hướng Tiền đưa cho cô? Dùng công ty làm thế chấp vay tiền, mua chiếc váy này cho mình?

Cô nghĩ tới mấy người bạn của mình, nhất là những người vừa có tiền, vừa thích mình thì chỉ có Chu Hướng Tiền.

Nghĩ tới đây, Giang Nguyệt Đồng trong lòng tràn đầy cảm động. Buổi họp mặt gia tộc vào tối nay, mặc chiếc váy này vào nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Còn Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng không hề mảy may nghĩ ngợi liền gạch thẳng tên. Mặc dù trước đó Tần Phi nói sẽ mua cho cô một chiếc váy đẹp hơn, nhưng đây là Valentino The Charm of Heaven đấy.

Nhất là khi nãy, cô lại vừa cho Tần Phi một ngàn đồng để anh tự mà đi mua một bộ quần áo coi cho được.

….

Tần Phi cưỡi xe điện, vừa hát ông ổng vừa về nhà. Chuyện quần áo của vợ đã được giải quyết, còn như Chu Hướng Tiền, hừ hừ, dám cướp người phụ nữ của anh?

“Reng reng reng…”

Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Là anh em tốt thời đại học của mình, Vương Lượng.

Hai người trò chuyện mấy câu, Tần Phi lúc này mới biết hóa ra là lớp trưởng lớp đại học trưởng, tổ chức một buổi họp mặt vào tối nay.

Nói thật, Tần Phi cũng không muốn đi. Bạn học trước kia rất nhiều người đã sớm lấy vợ sinh con, hoặc không thì cũng có sự nghiệp thành công, cái gọi là họp mặt bạn bè căn bản là khoe khoang mình thành công đến mức nào, hay là mình gả cho nhân vật lớn nào, có tiền cỡ nào. Mấy kiểu khoe khoang ấy chẳng có chút ý nghĩa gì.

“Cậu chắc chắn lần này cũng không đi? Nghe nói lớp trưởng còn mời Thẩm Linh Nhi nữa." Vương Lượng ha ha nói.

"Thẩm Linh Nhi cũng đi?" Ánh mắt Tần Phi nhất thời sáng lên.

Thẩm Linh Nhi năm đó là hoa khôi học đường. Trong lớp họ, có rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai theo đuổi cô. Anh cũng không biết đã bao lần giúp các bạn học viết thư tình rồi. Hàng năm đến lễ tình nhân, ở dưới lầu nhà trọ của Thẩm Linh Nhi nam sinh bày tỏ cũng có thể xếp thành một hàng dài.

Tần Phi cũng đi qua đó một lần, có điều chẳng qua là đi xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng không thể không nói, Thẩm Linh Nhi người cũng như tên, địa linh nhân kiệt, xinh đẹp không thể tả.

Mấy năm không gặp, cũng không biết bây giờ trông như thế nào.

"Đi, dĩ nhiên đi!" Tần Phi đồng ý một tiếng .

Tần Phi tâm tình rất tốt, huýt sáo về nhà. Kết quả anh mới vừa mở cửa nhà ra, liền thấy mẹ vợ Thẩm Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, biểu tình khinh bỉ nhìn anh, cười lạnh nói: "Làm sao? Có phải trên đường nhặt được một trăm đồng hay không? Cho nên mới cao hứng như thế?"

"Không có, con đi thay quần áo." Tần Phi tâm tình tốt hiếm thấy, không muốn dây dưa, lại không dám phản bác.

Ở rể ba năm, đối với Thẩm Hoa Tần Phi thật sự là sợ tới cực điểm.

"Anh tới đây cho tôi, tôi có lời muốn nói cùng với anh." Thẩm Hoa cười lạnh một tiếng: "Tần Phi, anh cũng không cần thay quần áo làm gì. Anh dọn đồ đi. Ngày mai anh với Nguyệt Đồng đi ly hôn, cút đi cho tôi."

"Dì, con… Con không muốn ly dị cùng Nguyệt Đồng, tôi thật lòng thích Nguyệt Đồng..." Tần Phi ngẩn người một chút, cúi đầu nói.

Ba năm sớm chiều chung sống, anh thật sự thích Giang Nguyệt Đồng.

Nghe nói như vậy, Thẩm Hoa cười lạnh, đứng lên đi tới bên người Tần Phi, khóe miệng nhấc lên, thật giống như nghe được cái chuyện gì buồn cười: "Cậu thích con gái tôi? Tôi xin hỏi cậu, cậu có tư cách gì thích con gái tôi? Tôi nhịn cậu ba năm, cái loại phế vật như cậu giữ ở nhà thì có ích lợi gì? Mỗi ngày ngoài việc làm việc nhà ra thì cậu còn biết làm gì? Cậu còn là một người đàn ông hay không? Cậu xứng với con gái tôi à?"

Chuyện ly dị, Thẩm Hoa đã đề cập tới nhiều lần, nhất là tháng trước Tần Phi cùng Giang Nguyệt Đồng kỷ niệm ba năm kết hôn.

Thật ra thì Thẩm Hoa đã sớm muốn cho Tần Phi cùng Giang Nguyệt Đồng ly dị, chỉ là bởi vì xung hỉ cũng có kiêng kỵ, cũng không phải là sau khi kết hôn xung hỉ thì có thể ly dị ngay. Dù cho ly dị thì cũng phải ở tới ba năm.

Sức khỏe của chồng bà ta, Giang Phụng Vân, đang càng ngày càng khỏe lại, cũng không cần Tần Phi nữa.

Với Thẩm Hoa mà nói, hai người bọn họ ly dị đó là chuyện tất nhiên. Mà con gái năm nay cũng hai mươi tám rồi. Tuổi đẹp nhất đời người phụ nữ cũng sắp qua, Nguyệt Đồng nếu không ly dị với cái thằng phế vật Tần Phi này thì nhất định sẽ trễ nải việc cô tìm chồng sau này.

"Cậu có biết đàn ông thành đạt theo đuổi con gái tôi nhiều cỡ nào hay không? Vừa vặn, Chu Hướng Tiền mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi. Cậu ấy không quan tâm chuyện con gái tôi đã đã kết hôn, chỉ cần Nguyệt Đồng cùng cậu ấy kết hôn, cậu ấy lập tức đưa ra mười triệu coi như sính lễ."

Mười triệu làm sính lễ? Số tiền này cũng lớn thật!

Tần Phi lộ ra vẻ tươi cười, Chu Hướng Tiền là dòng thứ trong gia tộc nhà họ Tô, cũng chỉ là cháu vợ Ba của nhà họ Tô, quan hệ không xa, nhưng cũng không gần. Nói trắng ra thì là dựa hơi mà thôi.

Người này thật có chút đầu óc buôn bán, mà vốn của hắn ta tất thảy đều được nhà họ Tô tài trợ. Có điều, Trương Trung Diệp đã nói, đoán chừng chưa đến một ngày, Chu Hướng Thiên sẽ chẳng còn gì. Nếu thế, hắn ta kiếm đâu ra mười triệu?

"Dì, ly dị cũng không phải là không thể, nhưng cần Giang Nguyệt Đồng chính miệng nói với con. Nếu không, con cũng sẽ không đi." Tần Phi bỏ lại một câu rồi rời đi, tâm trạng vốn đang vui vẻ thoắt cái bay biến đi hết.

"Nguyệt Đồng là con gái tôi, chuyện của con bé tôi định đoạt. Tôi nói hai người ly dị thì ly dị. Cậu quay lại đây cho tôi!" Thẩm Hoa tức giận giậm chân, vội vàng đuổi theo, nhưng Tần Phi đã rời đi.