Mộc Nhiên đi vào nhà, Mộc Vân lúc này mới ngủ dậy, cô ta đi từ phòng của Hàn Thiên Lãnh ra.
- "Còn về làm gì? Sao cô không đi luôn đi".
Mộc Nhiên nhìn cô ta, không nói gì rồi đi về phòng của mình.
- "Đứng lại". Diệp Mộc Vân quát:"Diệp Mộc Nhiên, cô đừng tưởng cứu anh ấy một lần thì anh ấy sẽ để mắt đến cô".
Mộc Nhiên cười nhạt:"Tôi không giúp anh ấy thì mắt anh ấy vẫn để ở tôi".
Nói rồi cô bước vào phòng.
Diệp Mộc Vân tức giận giậm chân, nắm chặt tay.
Ngày hôm sau, Mộc Nhiên cùng Diệp Mộc Vân đi xuống nhà ăn sáng.
- "Ọe...ọe..." Cô ta khi ngửi thấy mùi dầu mỡ liền chạy vào nhà vệ sinh non thốc nôn tháo.
Mộc Nhiên nhìn quản gia:"Cô ấy sao vậy ạ?".
Bà lắc đầu.
Cô tiếp tục ăn. Diệp Mộc Vân ngồi trong phòng vệ sinh, cô ta cau mày, phải làm sao đây?
Gần đây Hàn Thiên Lãnh không hề đυ.ng vào người cô ta, làm sao nói cái thai này là của anh được.
Chợt cô nhớ ra, lần mình mới trở lại, anh và cô cũng ân ái một lần, cái thai này đã được một tháng.
Thật trùng khớp, quá tốt đi.
"Tít" Lúc này điện thoại cô ta rung lên, Diệp Mộc Vân mở ra xem.
Một tin nhắn, nội dung bên trong chính là cô và Vương Hùng đang quấn quýt lăn lộn trên giường.
Tay cô ta run run, gọi lại cho số điện thoại này.
- "Alo, anh là ai, tại sao lại có clip này?".
Vương Hùng nghiến răng:"Mẹ kiếp, ông đây không tha cho mày đâu."
- "Anh...anh...?" Cô ta ngạc nhiên, không phải anh ta đã chết rồi sao?
- "Bất ngờ vì tao chưa chết sao?".
Hắn ta nói tiếp:"Loại đĩ điếm, nhanh chóng mang tiền đến cho tao, ngày mai nếu chưa thấy thì đừng trách tao".
Mộc Vân hoảng hốt, bây giờ phải làm thế nào đây?
Mộc Nhiên đi ra vườn, quản gia đi đến chỗ cô.
- "Mộc Nhiên, Lý tiên sinh đến tìm con".
Mộc Nhiên đứng dậy:"Vâng".
- "Mộc Nhiên, em thế nào rồi?".
Mộc Nhiên mỉm cười:"Cản ơn, tôi không sao nữa rồi".
Lý Thiên Vỹ đặt một chiếc điện thoại lên bàn, anh đẩy về phía cô:"Mộc Nhiên, anh sắp qua Pháp rồi, em đã quyết định được chưa?".
- "Tôi... " Cô ngập ngừng, thật ra từ lúc cô nằm viện thì cô chưa từng suy nghĩ gì về chuyện này.
Lý Thiên Vỹ nói:"Còn hai ngày nữa, bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi cho anh".
Mộc Nhiên gật đầu:"Tôi biết rồi".
Đến tối, tại biệt thự, xung quanh đều im lặng, Mộc Vân mặc một bộ váy ngủ màu trắng, cô ta rón rén đi vào thư phòng của anh.
Cô ta không dám bật đèn vì sợ mọi người phát hiện, và quan trọng nhất là cô ta sợ camera sẽ quay thấy mình.
Cô ta đi đến chiếc tủ lục lọi giấy tờ bên trong. Một số giấy tờ như hợp đồng cô ta lật ra, xem qua rồi gấp để lại chỗ cũ.
Tìm một lúc, cô ta cau mày, chẳng có gì ngoài mấy văn kiện.
Cô ta đi đến chiếc két sắt, hai mắt sáng rực lên.
Nhưng mật mã là cái gì cô ta làm sao biết cơ chứ.
Sinh nhật của cô ta, chắc chắn là không phải.
Ngày sinh nhật mẹ anh, cô ta làm sao biết được.
Ngày sinh nhật bố anh....
Sinh nhật của anh....
Các số có liên quan cô ta đều không nhớ, hoặc là không đúng.
Mộc Vân cau mày, hay là....
Cô ta nhập dãy số vào....
Thật như cô ta nghĩ, mật mã là ngày bố mẹ anh mất.
"Cạch" Tiếng cánh cửa mở ra.
Bên trong rất nhiều tiền, bên cạnh đó còn có cả thẻ ngân hàng.
Cô ta cầm lấy bốn sấp tiền và ba chiếc thẻ ngân hàng.
Thật không ngờ anh lại để tiền mặt nhiều như vậy ở trong nhà.
Sáng hôm sau.....
Diệp Mộc Vân đã ra ngoài từ sớm, Mộc Nhiên đi xuống nhà ăn sáng.
- "Mộc Nhiên, hôm qua cháu nói muốn ăn món gì chua chua một chút, nhưng ta sợ cháu bị đau dạ dày nên ta mua ít xoài, ăn sáng xong rồi ăn nhé!".
Mộc Nhiên gật đầu:"Vâng, cháu cảm ơn bác".
Cô ngồi xuống bàn ăn, buổi sáng không có gì cầu kì và nhiều chất lắm, nhưng lại khiến cô có cảm giác ngấy ngấy.
Trong bụng quặn lên từng cơn, cô gắp ít trứng lên.
- "Bác, trứng mày cho nhiều dầu quá sao?".
Quản gia nói:"Vậy sao, để ta sai người chuẩn bị cái khác".
Cô lắc đầu:"Không cần đâu ạ".
Quản gia đi vào bếp, cô nhìn miếng trứng.
- "Ọe...." Mộc Nhiên ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô làm sao vậy? Giống biểu hiện của chị Mộc Vân quá.
Mộc Nhiên cau mày, không lẽ...
Cô đi lên lầu, mặc áo khoác vào rồi cầm theo túi xách đi xuống nhà.
- "Bác, con đi ra ngoài một lát ạ".
Quản gia chạy theo nói:"Đi sớm về sớm nhé".
Cô bắt một chiếc taxi đến bệnh viện, mua phiếu xong liền ra ghế ngồi chờ.
- "Số 35, đến lượt". Một y tá nói.
Cô vội đứng dậy đi theo vào trong, Mộc Nhiên được kiểm tra một loạt.
Sau vài tiếng chờ đợi, cô cầm kết quả đi ra khỏi bệnh viện.
Trong đầu luôn văng vẳng lời của vị bác sĩ kia.
- "Chúc mừng tiểu thư, cô mang thai rồi".
- "Thai nhi đã được một tháng".
- "Nhưng sức khỏe của thai nhi không tốt lắm".
Cô đưa tay sờ lên bụng mình, cô mang thai rồi, là con của anh.
Nhưng anh có chấp nhận không, anh yêu chị cô như vậy, làm sao có thể để đứa trẻ này chào đời được.
Cô phải làm sao đây? Bây giờ trong lòng cô đang rối như tơ vò.