Đệ cửu thập lục chương: Hôn, ôm
Thế giới của người trưởng thành chính là siêu tốc như thế, Chu An và bạn gái thấy phụ huynh hai bên bày tỏ càng nhìn càng ưng mắt, liền bắt đầu thương lượng việc kết hôn. Tháng 4 định ngày, cuối tháng 12 kết hôn. Đầu tiên là ngày hợp, mà Chu Nguyên cũng có thể trở về tham dự hôn lễ của anh trai.
Chu Nguyên bày tỏ ở đất khách tháng 4 đã ấm còn mát, nghe được tin tức này thì vui vẻ tận đáy lòng. Rốt cuộc ca ca cũng được gả đi rồi, mỗi năm tết đến sẽ không cần nghe đại bá mẫu khóc thương, cuộc đời đừng quá hoàn hảo như vậy a!
Chu Nguyên suốt ngày bận rộn học, cuối cùng cũng chờ đến tháng 6.
Tháng 6 là mùa tốt nghiệp, Huyên Minh Thụy và Ôn Lương và cả Trình Dĩnh cũng đều nhận được bằng học sĩ, chuẩn bị ra sức học thành thạc sĩ. Trình Dĩnh vẫn ở nước ngoài như cũ, bạn trai không có bạn gái cũng không, người học bá này đừng quá liều mạng như vậy a. Sau khi Ôn Lương có được bằng bị cha già đá ra nước ngoài, định tháng 8 là có thể đoàn tụ đầy lãng mạn cùng Chu Nguyên. Về phần Huyên Minh Thụy. . .
Nói đến Huyên Minh Thụy đó chính là nhân sinh doanh gia*. Tết năm nay tên này còn video call oán giận kể với nàng rằng mẫu thân đại nhân lại ghét bỏ nàng quá nam tính quá trẻ con đến nay cũng chưa có bạn trai, nhưng vừa mới tốt nghiệp nhận được tờ giấy học sĩ ngày hôm sau tên này đã nói, “Tiểu Nguyên, tớ tìm được vợ rồi.”
*Chỉ những người không thích cuộc đời mình bị ai điều khiển, tự mình nắm giữ; dịch nghĩa là ‘người chiến thắng cuộc đời’
“. . .” Lúc Chu Nguyên thấy những lời này nàng đang gặm bánh bao làm bài tập, miếng bánh kẹt trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn chết.
【? ? ? ?】 Vội vội vàng vàng uống miếng nước, nuốt mạnh một hơi, Chu Nguyên đưa tay gõ liên tiếp dấu chấm hỏi, lúc này mới từ từ thở lại.
【Còn nhớ học đệ tớ từng nói với cậu trước đây chứ, không sai, chính hắn. Cái tên này nha hôm nay tỏ tình với tớ, nói cái gì thầm mến tớ ba năm hơn, bổn cô nương tâm tình tốt cho nên đồng ý.】
【. . .】 Học đệ kia. . . nàng từng nghe Huyên Minh Thụy nhắc đến. Một học sinh bên Văn viện, lùn hơn nàng một chút, lúc tụ hội ngẫu nhiên nhìn thấy. Dáng người nhã nhặn trắng trẻo sạch sẽ lịch thiệp, chiều cao chỉ có 1m75, tính khí vô cùng tốt, khả năng động thủ vô cùng mạnh! Dùng lời Huyên Minh Thụy mà nói cái tên này ngoại trừ không sinh con ra cái gì cũng biết! Huyên Minh Thụy không ít lần phỉ nhổ hắn với nàng, nhất là tháng 6 cuối năm ngoái, mỗi lần video call và này nọ chủ đề luôn có người này.
Hôm nay xem ra. . . đây là tiết tấu tình chàng ý thϊếp có chủ ý a!
【Vậy cung hỉ cung hỉ, chúc cậu sớm ngày tốt nghiệp dẫn vợ về!】 Chu Nguyên cười, quả thật rất vui, bạn thân có đối tượng, hẳn là chuyện nên chúc mừng, huống chi, từ trong miệng Huyên Minh Thụy thì người con trai này đúng là không tệ. Biết vào phòng bếp ra phòng khách, tính cách tuy cừu non một chút, thế nhưng cùng người thô lỗ cẩu thả như Huyên Minh Thụy thì thật sự quá hợp.
Vợ à? Đúng vậy, dựa theo tình huống này, quả là Huyên Minh Thụy tìm về một bạn trai so với vợ còn vợ hơn a. . .
Cuối tháng 8 Ôn Lương thật sự qua bên này đoàn tụ cùng Chu Nguyên, tuy hai người không học chung ngành nhưng chọn chung trường. Chu Nguyên ở nhà người quen, có đảm bảo an toàn, nhà này phòng rất lớn, vì vậy sau khi Ôn Lương đến Chu Nguyên đưa nàng đi hỏi người thân một chút, giúp nàng thuê một gian phòng, vì vậy hai người đoàn viên với nhau ở lầu ba.
Sau khi Ôn Lương vào ở Chu Nguyên không thể ra phòng khách video call với Tô Mộc Nhiễm. Không phải là sợ Ôn Lương biết, mà chỉ là cảm thấy có một số việc có thể tránh thì tránh là tốt nhất. Dù sao Tô Mộc Nhiễm không giống nàng, Tô Mộc Nhiễm là lão sư, lại là người lớn tuổi.
Nhưng có một số việc, lúc nên đến vẫn sẽ đến. Có một buổi trưa nghỉ ngơi Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm video call với nhau, Ôn Lương vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào, “Chu Nguyên Chu Nguyên, có kéo không, cho tôi mượn!!”
Đang nói chuyện với Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên khựng lại một chút, lúc này mới quay đầu hỏi, “Mượn kéo làm gì?”
“Cắt vài thứ a.” Ôn Lương trả lời dĩ nhiên là vậy rồi, nhìn Chu Nguyên đang mở máy tính làm cái gì, nàng ngó qua hiếu kỳ hỏi, “Đang làm gì vậy? Bài tập à?”
“Ừm, kéo nè.” Chu Nguyên cũng không để ý nàng, từ đống văn phòng phẩm chỉnh chỉnh tề tề nằm trên bàn rút ra một cây kéo, đưa cho Ôn Lương, nàng vui vẻ quay lại nhận chiếc kéo, đợi đến khi thấy người trong màn hình, nháy mắt liền sửng sốt.
“Tô lão sư?” Nàng sửng sốt vài giây, bật người chào hỏi, “Đã lâu không gặp.” Chào hỏi xong bắt đầu nghi ngờ, đêm hôm như vậy rồi Tô Mộc Nhiễm không ngủ còn video call với Chu Nguyên làm gì?!
“Đã lâu không gặp.” Lúc Tô Mộc Nhiễm nghe động tĩnh cũng hiểu được có người vào phòng, lập tức thu liễm dáng vẻ biếng nhác, ngồi thẳng người, dịu dàng bắt chuyện với đối phương.
“Cô còn chưa ngủ à?” Nếu như nhớ không lầm thì bên kia đã gần 0 giờ rồi! Vì quen thân với nhau từ trước Ôn Lương bắt đầu nói chuyện phiếm với Tô Mộc Nhiễm, hoàn toàn vứt chuyện cây kéo của mình ra sau đầu.
“Ừm, lát nữa mới ngủ.” Tô Mộc Nhiễm cười cười, trả lời như thế.
Chu Nguyên ở một bên mím môi, ngẩng đầu nhìn Ôn Lương gần như muốn ép cả người vào màn hình, ho nhẹ một tiếng, “Không phải cậu nói muốn cắt đồ sao? Còn không mau đi. Nếu như không cần xài thì đưa kéo đây.” Vẻ mặt nàng bình tĩnh, giống như không có chuyện gì.
Ôn Lương giật mình một cái, cầm lấy kéo nói đi đi đi đương nhiên đi, sau đó tạm biệt Tô Mộc Nhiễm, kiềm nén con tim bà tám đang xao động xuống, vui vẻ đi về phòng.
“Cần giải thích không nhỉ?” Tô Mộc Nhiễm nghe được tiếng động ở bên kia, lại khôi phục dáng vẻ vốn có, cả người nằm giữa sofa, chống đầu lười biếng hỏi.
“Chắc là cần.” Nàng quá hiểu Ôn Lương, cái thứ này nhất định sẽ hỏi tại sao trễ thế này rồi Tô Mộc Nhiễm vẫn chưa ngủ mà còn video call với cô. Nhưng mà nàng đối phó được, tùy tiện bịa một lý do, ví dụ như Tô Mộc Nhiễm mất ngủ đúng lúc nàng online vân vân, cứ như vậy vượt cửa ải là ổn.
“Giải thích thế nào?” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ừm, tùy tiện nói vài câu là được rồi.” Chu Nguyên nhún vai, trả lời.
“Không thể nói thật à?” Tô Mộc Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt nghiêm túc. Chu Nguyên ở bên đây nhìn bộ dạng này của nàng, nháy mắt giật mình. Một hồi lâu nàng mới phản ứng về, gật đầu, “Có thể.” Chỉ cần cô nói có thể, em có thể. Nàng cười, ánh mắt nhìn Tô Mộc Nhiễm cũng nghiêm túc như vậy.
“Vậy nói thật có được không?” Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, cong cong khóe mắt, bên trong cất giấu tình cảm sâu đậm khó nói nên lời.
Khóe môi nhoẻn lên, Chu Nguyên cười cong mắt, trả lời, “Được.”
Người này a, cái gì cũng nghĩ cho mình. Đã quen nhau cũng không chú ý việc không thể thường xuyên ở bên cạnh nhau, thậm chí trong một năm này hai người lén lút hẹn hò giống như bí mật yêu đương như vậy cũng không nói thêm gì, chỉ cần mình cảm thấy tốt, cô ấy liền tán thành. Nhưng mà làm người yêu, sao mình lại để cô ấy phải ủy khuất.
Tình cảm của họ không phải giữ kín không nói ra, lúc nên cho mọi người biết Chu Nguyên nhất định sẽ không trốn tránh. Tuy tình cảm là chuyện của hai người, thế nhưng còn có một cách nói chính là, yêu một người là muốn cho cả thế giới đều biết không phải sao?
Hai người họ không cần cả thế giới biết, chỉ cần người thân cận nhất tán thành là tốt rồi.
Quả nhiên, Ôn Lương bận rộn hết một tiếng liền vui vẻ trở lại, từ phía sau bóp cổ Chu Nguyên, bắt đầu hỏi. Nàng hỏi cái gì, Chu Nguyên đáp cái đó, thậm chí còn thành thật nói nàng và Tô Mộc Nhiễm đã yêu nhau một năm.
Nàng còn nhớ rõ dáng vẻ ngạc nhiên lúc đó của Ôn Lương, bóp cổ nàng hồi lâu, mới nói, “Giỏi cho Chu Nguyên!” Từ đó về sau, gia đình không có một ngày bình yên. . .
Sau khi Ôn Lương biết được, mỗi ngày đều phỉ nhổ nàng, mỗi lần đều dùng ‘ba năm nội chiến’ để trêu ghẹo Chu Nguyên. Chu Nguyên bày tỏ nghe một chút là được rồi. Có một ngày Ôn Lương cười nàng, “Sắp một năm rưỡi rồi còn chưa hôn người ta, nghĩ tới lúc trước tôi và chị dâu cô chưa tới một tuần đã bò lên giường rồi! Chu Nguyên cô không phải bất lực thì là gì. . .”
Chu Nguyên cũng không giận, mặt than đáp, “Cậu tìm vợ hay là tìm người lên giường miễn phí?”
“. . .” Ôn Lương câm nín, nhất thời sinh ra ý niệm muốn bóp chết nàng. Đứa trẻ hư hỏng này thật sự rất xấu xa rồi!! Từ đó về sau Chu Nguyên bị gọi là bất lực, mỗi ngày đều bị Ôn Lương phỉ nhổ. . . ờm, ngoại trừ bất lực, còn có tính lãnh đạm* nhãn hiệu của nàng.
*Ý là lãnh cảm đấy 😂
Chu Nguyên tỏ vẻ không có gì đáng kể, dù sao muốn làm gì về sau có rất nhiều thời gian để làm, nàng không vội cũng không bận tâm. Dù sao, nàng thích Tô Mộc Nhiễm, thích đến không chỉ vẻn vẹn là chuyện giường chiều.
Dường như dựa trên tuổi tác, thời gian càng lúc càng trôi qua nhanh, không bao lâu đã đến ngày kết hôn của anh cả Chu An.
Ca ca kết hôn, nhất định Chu Nguyên phải làm phù dâu. Xét thấy vấn đề chiều cao, lễ phục của nàng đúng là không thể quá đẹp. Chu Ninh vẫn luôn rất hăng hái, dậy thật sớm, cứ thế đè Chu Nguyên ra đeo một đống đồ trang sức. Chu Nguyên vốn không có tệ, váy dài hay tây trang đều mặc được, kết quả hôm hôn lễ đó, nàng cứ như thế vứt rể phụ qua kia đầu gió, rước một đám tiểu phù dâu trẻ tuổi nhìn nàng hai mắt lóe sáng.
Không có cách nào khác, chiều cao quá áp bức rể phụ, dáng người lại tốt, Chu Nguyên như vậy, vừa đẹp vừa soái.
Bữa tiệc rất lớn, chú rể đi kính rượu một vòng thiếu chút nữa làm mình ói chết. Cũng may bên cạnh còn có một anh họ gánh giùm, nửa buổi sau mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Uống đến lúc không chịu được nữa, Chu An chạy vào WC, đúng lúc gặp Chu Nguyên bên trong, hai người cho nhau một ánh mắt, hê, thì ra đều tới đây lánh nạn. Chu Nguyên trốn một đám tiểu nữ sinh chít chít meo meo bên tai, Chu An trốn vào tè.
“. . .” Giương mắt nhìn muội muội hồi lâu, Chu An ho khan một tiếng hỏi, “Không phải em nói hôm nay đến cùng cô ấy sao? Cô ấy đâu?” Cô ấy này đương nhiên là chỉ Tô Mộc Nhiễm. Lúc trước Chu An bày tỏ muốn gặp em dâu, Chu Nguyên nói dù sao hôm hôn lễ Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ đến, nên lén cho ca ca biết nàng là người nào.
Đương nhiên Chu Nguyên không biết từ lúc nàng thừa nhận, đại ca Chu gia lo lắng đã lén đi điều tra Tô Mộc Nhiễm, dáng vẻ đối phương ra sao làm ca ca đương nhiên biết rõ.
Chu Nguyên nhíu mày, hôm nay Tô Mộc Nhiễm ngồi bên bàn thân thích cùng với Dung Thanh, nàng bận rộn cả ngày còn chưa nhìn thấy người, lập tức sinh tâm tư, định len lén chạy đi tìm nàng.
Chu An cũng muốn muội muội dẫn mình đường hoàng gặp người ta, lập tức ăn khớp cùng đi tìm nàng. Ai mà biết đi được nửa đường đã bị các rể phụ lôi đi mất, hờ, lại được uống rượu.
Chu Nguyên nhìn một vòng, không tìm được người cho nên trở về.
Sau đó nàng mới được biết thì ra Tô Mộc Nhiễm bị mẹ nàng lôi đi, mang theo Lạc Lạc và Đường Văn Nhuận còn có tỷ tỷ của nàng bla bla, tìm chị dâu nói chuyện phiếm.
Bận rộn cả một ngày, Chu Nguyên về đến nhà liền đập đầu xuống giường ngủ mất, hôm sau thức dậy liền thấy một tin nhắn gửi đến điện thoại.
【Váy dài, rất đẹp nha.】
Ngoại trừ Tô Mộc Nhiễm còn ai khác sẽ nói như vậy sao? Nhìn tin nhắn Chu Nguyên xoa xoa mái tóc rối bù, ánh mắt nhu hòa, cười như tên ngốc.
Lúc nguyên đán Chu Nguyên và Chu An tìm một cái cớ đi ra ngoài, 10 giờ hơn đi đón Tô Mộc Nhiễm, ba người cùng nhau ăn cơm.
Lúc ăn cơm Chu An không nói gì nhiều, tỏ đủ dáng vẻ một người anh trai, chờ Chu Nguyên cầm lấy bóp tiền của hắn đi thanh toán, hắn mới hỏi một câu, “Tô Mộc Nhiễm, cô sẽ chăm sóc em ấy tốt đúng không.”
“Ừm.” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, trả lời một câu duy nhất.
Chu An cũng không nói nhiều, làm đàn ông, trường hợp này nghe được câu trả lời như thế, là đủ rồi.
Sau bữa cơm Chu An lái xe đi đón vợ mới cưới của mình, hôm nay hắn có hẹn với bà xã, không rảnh chơi đùa với muội muội và em dâu nhiều a. Chu Nguyên cũng vui vẻ có không gian hai người với Tô Mộc Nhiễm, lập tức vẫy tay nói bái bai với mông xe của ca ca.
Hôm nguyên đán ngoài đường rất náo nhiệt, Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm dạo phố, từ sáng dạo tới tối. Lúc đi ngang qua quảng trường Chu Nguyên nhìn thấy có người bán hồ lô ngào đường, nhất thời sinh tính trẻ con, mua một xâu bắt đầu gặm.
Tô Mộc Nhiễm thấy nàng như vậy cũng không ghét bỏ, chỉ bảo nàng đừng ăn nhiều. Đi đến dưới màn hình lớn ở quảng trường, Tô Mộc Nhiễm đưa tay kéo kéo Chu Nguyên, nhận thấy động tác của nàng Chu Nguyên quay đầu lại vẻ mặt nghi hoặc, “Hả?”
“Cúi đầu xuống, cô giúp em lau khóe miệng.” Tô Mộc Nhiễm chỉ vào mặt nàng, dịu dàng cười. Giống như một đứa con nít, khóe miệng của nàng dính đầy đường, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Ờ.” Nàng nghe lời, ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dạng tùy ý người bài bố. Tô Mộc Nhiễm lấy khăn tay ra từ trong túi, sửng sốt một chút, nhìn gương mặt trẻ tuổi của đối phương, chậm chạp không nhúc nhích.
“Không phải nói lau giúp em sao?” Hồi lâu không thấy đối phương nhúc nhích, Chu Nguyên nghi hoặc hỏi.
Một khắc sau, hai tay bị người nắm lấy, đôi môi mang theo hơi lành lạnh liền nhẹ nhàng khẽ chạm lên đôi môi nàng. Có chút lạnh, mềm mại, ngọt thanh, trong đầu óc ngoại trừ những cảm giác này ra, hầu như là trống rỗng.
Vô thức Chu Nguyên đưa tay, kéo Tô Mộc Nhiễm ôm vào lòng, đảo khách thành chủ kéo dài nụ hôn này. Tô Mộc Nhiễm vẫn thuận theo, nàng đưa tay ôm lấy cổ Chu Nguyên, nhắm mắt lại, nối tiếp nụ hôn của cô gái trẻ ngây ngô.
Từng chút từng chút, từ môi thấu vào tim. . .
Trên quảng trường người đến người đi, có lẽ trong một góc tối nào đó rất nhiều rất nhiều cặp đôi đang ôm, hôn nhau, mỗi một người ai nấy trông đều hạnh phúc như vậy, mỹ mãn như vậy. Bóng hình một người quá quạnh quẽ, hai người ôm nhau, vừa đủ. . . đêm trước năm 2017, Chu Nguyên cảm thấy cuộc đời mình hoàn chỉnh, vừa đủ. . .
——-——-——-——-——-——-——-——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (lược)
(lược)
(lược)
Ba tháng đuổi theo bộ này, chắc chắn mọi người đều hiểu được 17 là một người cuồng đọc bình luận rồi! Mỗi một bình luận của mọi người 17 đều nghiêm túc xem qua, đồng thời cũng trả lời. Ngoại trừ mấy lúc như không thể online vân vân mới không trả lời. Cho nên hôm nay, mọi người! Minna-chan(Tiếng Nhật; mọi người), các ngươi có thể đem tất cả những bình luận ở dưới, tặng hết cho ta làm quà đầu xuân 2015 không!! Cám ơn!!
Thêm một câu nữa, đêm 30 vui vẻ. Cám ơn các ngươi đã làm bạn với ta ba tháng này, yêu các ngươi chụt chụt chụt!!
===
Một câu có liên quan trước: Ôi trời ơi là Tô lão sư chủ động! Là Tô lão sư chủ động mấy đứa ơi (*&Y^T%$
Không liên quan: Có ai đọc bộ “tỷ tỷ, xin ngươi” của mình không? Trùng hợp chương mới nhất mình làm bên đó cũng ăn hồ lô ngào đường, cũng hôn rồi 😂 Ây~ trùng hợp 2 lần rồi XD