Đệ cửu thập tứ chương: Hẹn ước ba năm
Những ngày một mình luôn trôi rất nhanh, vội vàng bận rộn đảo mắt lại đến mùa hè. Tối ngày 11 Chu Nguyên trở về, ngày hôm sau mở to đôi mắt ngáy ngủ xuất hiện trước cửa nhà Tô Mộc Nhiễm thật sự làm đối phương hết cả hồn. Nhìn người ngồi bên cạnh mình tựa lưng vào ghế liên tục gật gù, Tô Mộc Nhiễm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, quả thật thấy đau lòng.
Không có trang điểm cũng không có lễ phục, Chu Nguyên cứ như thế vô cùng đơn giản sạch sẽ sảng khoái xuất hiện ở hôn lễ của Cố Minh Nhan.
Hôm nay Cố Minh Nhan là người phụ nữ đẹp nhất, mặc áo cưới trắng tinh giẫm lên chiếc thảm đỏ quả thật không thể thêm mê người hơn nữa. Chu Nguyên đi theo Tô Mộc Nhiễm ngồi bên bàn tiệc bạn thân, lúc cô dâu và chú rể đến kính rượu Chu Nguyên đang dẻ xương cá cho Lạc Lạc, làm tay nàng đều là dầu mỡ.
Chị em tốt nhiều năm như vậy, Cố Minh Nhan nhất định phải uống một chén với Tô Mộc Nhiễm, nàng có từ chối cũng không được, hiếm khi hào sảng uống một hơi cạn sạch. Kính rượu một vòng, lúc này rể phụ đưa rượu đến trước mặt Chu Nguyên.
Ban đầu Cố Minh Nhan không có chú ý đến Chu Nguyên, chờ Chu Nguyên cầm ly rượu đứng lên nói hoa hảo nguyệt viên các loại chúc phúc, nàng mới phản ứng được, ấy, tiểu bằng hữu này vậy mà cũng đến.
Nhưng chờ Chu Nguyên kính xong rượu, chuyện xấu hổ đến rồi. Quy củ bên này là như vầy, lấy một ly rượu từ rể phụ để cạn cùng cô dâu chú rể là phải bỏ tiền lì xì lại, vấn đề là Chu Nguyên không có mang theo tiền, hôm nay ra ngoài cái gì cũng không có mang theo a. Trong lúc nàng ý thức được việc này, người bên cạnh đã vươn tay thả một bao lì xì đỏ lên mâm của rể phụ.
“Đây là phần của em ấy.” Sau khi Tô Mộc Nhiễm yên lặng nhìn Chu Nguyên cạn hết ly rượu, cho tiền lì xì, nhẹ giọng nói. Chu Nguyên quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ dịu dịu dàng dàng. Đương nhiên khi nàng làm việc này, Chu Nguyên nhìn nàng, cũng không ngăn được miệng mình nhoẻn lên.
Cố Minh Nhan nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, lại nhìn thoáng qua Chu Nguyên, chung quy vẫn cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị nàng ném ra sau đầu, dù sao thì hôm nay cũng là ngày nàng kết hôn, bận lắm ha.
Sau khi cô dâu chú rể kính rượu bàn của họ xong, Tô Mộc Nhiễm và Chu Nguyên liền ngồi xuống. Chu Nguyên ngồi giữa, bên phải là Tô Mộc Nhiễm, bên trái là Lạc Lạc, ở quá gần hai người, Chu Nguyên vươn đũa giúp Tô Mộc Nhiễm gắp đồ ăn, lúc đặt vào chén nàng thì hơi nghiêng người đến kề bên tai hỏi nhỏ, “Cô đã chuẩn bị từ trước à?”
“Ừm.” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, gắp đồ Chu Nguyên đưa lên ăn, sau đó ngẩng mắt hỏi, “Tửu lượng em tốt lắm à?”
“. . .” Chu Nguyên suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sau khi ăn một đũa mới châm chước hỏi, “Cô không thích người uống rượu?”
“Không có.” Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“. . .” Chu Nguyên bị nàng làm cho thấp thỏm không yên, một lát mới ấp úng trả lời một câu, “Ừm.”
Tương tác nho nhỏ của hai người không bị ai phát hiện, Lạc Lạc bên cạnh ăn đến vui vẻ, mối bận tâm của nó chính là không ngừng nghĩ nếu Nguyên Đại cũng đến đây tại sao Đường Văn Nhuận không đến cùng a?
Tiệc rượu ăn đến 4 giờ chiều, sau 4 giờ cô dâu chú rể bị đuổi về tân phòng, một đám người hăng hái sôi nổi bắt đầu cản trở động phòng. Chu Nguyên thấy tập tục này quả thật da đầu ngứa ngáy, vừa nhìn cô dâu chú rể bị mọi người chọc ghẹo vừa thầm phỉ nhổ nếu đã bị giày vò như thế sao trước đó đi chọn hôn lễ Trung – Tây kết hợp làm chi vậy. Đợi đến khi tất cả sắp kết thúc đã là 10 giờ rưỡi, Lạc Lạc cũng đã mệt nằm ngủ gà ngủ gật trên sofa.
Rể phụ Lý Văn từng vài lần giao tiếp với Tô Mộc Nhiễm thấy họ phải về, đương nhiên đuổi theo rất lịch thiệp hỏi có muốn hắn đưa về hay không, tự mình lái xe đến đây đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm từ chối.
Ôm đứa trẻ ngủ mê mệt vào lòng, Chu Nguyên nhìn người đàn ông vẫn đang xum xoe với Tô Mộc Nhiễm hoàn toàn xem nhẹ nàng và Lạc Lạc, gương mặt quả thật đen như đáy nồi. Ngay lúc người đàn ông đó còn muốn đưa tay giúp bồng Lạc Lạc, rốt cuộc Chu Nguyên cũng nhịn không được nữa. Nghiêm mặt lạnh lùng nói một câu không cần, bồng Lạc Lạc bỏ đi trước.
Nhắm mắt làm ngơ! Nhìn không nổi thì nàng trốn không được sao, hừ hừ hừ!
Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng của nàng cũng hiểu nàng đang khó chịu, rất nhanh tìm lý do thoát khỏi quý ngài này, đuổi theo Chu Nguyên ra ngoài lấy xe.
Ôm đứa trẻ trong lòng, trên đường về nhà, Chu Nguyên vuốt tóc con bé, nhìn Tô Mộc Nhiễm đang lái xe ở phía trước có chút đăm chiêu nó một câu, “Em đang suy nghĩ, hè này có nên đi lấy bằng lái xe trước không.”
“Hả?” Vô thức Tô Mộc Nhiễm hỏi lại một câu, “Tại sao?”
“Chở cô về nhà a, dù em đã biết lái xe, cũng có thể chở cô, nhưng không có bằng lái thì tóm lại vẫn phiền phức a.” Nhìn đứa trẻ nằm trên đùi mình, Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
“Ừm hửm.” Tô Mộc Nhiễm nắm tay lái, bộ dạng tâm tình tốt, “Không phải em nói không bằng lái cũng rất an toàn, đáng tin cậy sao?”
“Nói thì nói vậy, nhưng chỉ trên phương diện an toàn thôi. Mà chuyện đó cũng lâu rồi, cô còn nhớ nhỉ?” Chu Nguyên thở dài một hơi, cười khẽ.
“Nhớ chứ. . . chẳng lẽ lại không nên.”
“Cũng không phải, có vài câu nói, nói xong liền nhớ, có vài câu nghe rồi lại bỏ ngoài tai mà. Dù sao trước đây em còn nhỏ, lời nói cũng có chút ấu trĩ a, những câu ấu trĩ đó cô đừng nhớ nha.”
“Hiện tại em cũng đâu có lớn. . .”
“Dù sao cũng lớn hơn một tuổi mà, lớn hơn một tuổi, rất nhiều thứ không giống xưa nữa.” Hai tay nàng vỗ về mái đầu đứa trẻ, Chu Nguyên nhìn con đường không ngừng thay đổi ở phía trước, đôi mắt nhu hòa.
“Đúng vậy.” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, hiểu được lời của nàng, “Quả thật nói vậy cũng không sai.”
“Nè, cô cũng hiểu phải không.” Chu Nguyên cười, “Mặc dù có vài thứ sau khi trưởng thành rồi sẽ thay đổi, thế nhưng có vài thứ vẫn không thay đổi.”
“Ví dụ như ngoan cố?”
“Cô đang nói em ngoan cố?”
“Ừm, đứa trẻ ngoan cố.”
“Vâng thưa người lớn không ngoan cố.” Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu, “Em hỏi một câu, cô sẽ kết hôn chứ?”
“. . .” Câu hỏi nửa năm trước gõ vào lòng lại một lần nữa được nghe, bàn tay nắm vô lăng của Tô Mộc Nhiễm vẫn căng thẳng, con đường phía trước rất thông thoáng, không có gặp đèn đỏ, Tô Mộc Nhiễm nhìn những tòa nhà trùng trùng điệp điệp lau qua cửa sổ xe, suy nghĩ hồi lâu mới đáp, “Không biết.” Câu trả lời vẫn như trước đây, trong lòng của nàng vẫn tràn đầy bất định.
“Ừm.” Chu Nguyên gật đầu, đôi mắt nhu hòa nhìn đứa trẻ trong lòng, “Nếu như vậy liệu có thể, trong lúc cô chưa xác định được, có thể, ở bên cạnh em, cùng em trưởng thành không. . .”
“Em vẫn còn học ở nước ngoài, một năm cũng chỉ có thể gặp cô hai lần, nếu như bên cạnh cô vẫn chưa có ai. . .”
Trong lòng nàng đắn đo từng câu, lặp đi lặp lại một lần rồi một lần, nhưng khi nàng thật sự gặp Tô Mộc Nhiễm, nàng mới phát hiện những gì nàng luyện tập trước đây không có tác dụng. Trong lòng thấp thỏm đồng thời lời nói cũng không trôi, nói một hồi lâu, cuối cùng cũng biểu đạt được những gì trong trái tim ra ngoài.
Nàng nói, em quanh năm ở ngoài nước không thể ở bên cạnh cô, không thể bóp vai đấm lưng cho cô lúc cô mệt mỏi, mãi mãi chỉ có thể nhắn tin hoặc là video call dỗ dành an ủi cô. . .
Nàng nói, tuổi em còn nhỏ, không hiểu được nên nói yêu thương hay dỗ ngọt cho cô vui vẻ, nhưng cô có việc gì cũng có thể kể với em, mặc kệ là lúc nào em cũng nguyện ý nghe. . .
Nàng nói. . .
Nàng nhẹ giọng, nói rất nhiều, lặp đi lặp lại ý nàng muốn giãi bày là cô có đồng ý làm người yêu của em hay không, hoặc em làm người yêu của cô. So sánh với sự tự tin nói em yêu cô và sự vững chắc có thể quấn quýt si mê nàng cả đời, Chu Nguyên của hiện tại quá mức thực tế và bình thường.
Nàng không biết khi mình được chấp nhận sẽ mừng rỡ như điên hay lo lắng sợ hãi ra sao, vì vậy hai tháng trước nàng không ngừng suy nghĩ sau đó mới cho ra một lựa chọn như thế.
Nàng nguyện ý mãi ở bên Tô Mộc Nhiễm, nếu như, nếu như có một ngày. . .
Nghe lời nàng gián đoạn nói ra, Tô Mộc Nhiễm siết chặt tay lái, mím môi trầm mặc không nói gì. Một đường nghe nàng nói, rốt cuộc Tô Mộc Nhiễm cũng lái xe về dưới lầu, sau khi ngừng xe lại nàng cắn môi đột nhiên mở miệng, “Chu Nguyên?”
Bị cắt lời, từ sớm Chu Nguyên đã nói năng lộn xộn, hết một hồi mới nhẹ giọng trả lời, “Vâng?”
“Em tin số mệnh chứ?”
“Hả?” Nghe một câu như thế, nàng là Trượng Nhị hòa thượng tìm không được tư duy*.
*Thành ngữ, chỉ không rõ chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.
“Cô khắc phu.” Tô Mộc Nhiễm cắn môi, lại nhẹ giọng nói một câu như thế.
“. . .” Chu Nguyên ngồi ở ghế sau, nghe câu nàng nói đột nhiên cảm thấy nỗi khẩn trương trước đó cứ như thế vỡ tan. Nàng cười khẽ, có chút tự giễu nói, “Em đâu có làm chồng cô, huống chi, em cũng không tin số mệnh a.”
Đúng vậy, nàng là con gái, thế nào lại làm chồng Tô Mộc Nhiễm. Cho nên, nàng cũng không sợ.
Tô Mộc Nhiễm cười một chút, lúc này mới nói, “Ba năm, ba năm có được không. Nếu như sau ba năm em vẫn cố chấp như thế, cô bằng lòng có được không?” Nói xong lời này, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình thở phào một hơi.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, đầu ngón tay nắm vô lăng cũng trở nên trắng toát.
Tình yêu của thiếu niên có thể kiên trì bao lâu, Tô Mộc Nhiễm không biết. Nhưng nàng biết, bản thân mình đã động lòng đến nỗi không thể chối từ. . . ba năm, chỉ ba năm là tốt rồi. Nếu như Chu Nguyên có thể kiên trì ba năm, nàng sẽ bằng lòng, trong mối tình không nhìn thấy tương lai này cần phải luôn cố gắng kiên trì.
Nàng đã sớm qua độ tuổi phóng túng, nhưng mà gặp được một người như thế, nàng vẫn không kiềm được muốn phóng túng một lần.
Chu Nguyên ở ghế sau bàn tay siết chặt, cả người không thể kiềm run rẩy. Đôi môi run run, nhưng một từ cũng không nói ra được. . .
Thật lâu không nghe được câu trả lời, Tô Mộc Nhiễm lại nói thêm, “Trong ba năm này cô sẽ không kết hôn, cũng sẽ không đi coi mắt, nghiêm túc với em. . .”
Nắm chặt hai tay, một hồi lâu Chu Nguyên mới hít sâu một hơi, đáp, “Được!”
Trong chiếc xe mờ tối không có một tia sáng, sau khi Tô Mộc Nhiễm nghe được câu trả lời của Chu Nguyên, nàng cởi dây an toàn, cười khẽ, “Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên về nhà.” Nói xong nàng mở cửa xe, bước xuống.
Nàng đi đến ghế sau, định giúp Chu Nguyên mở cửa thì thấy cửa xe bị đẩy ra, mà người bên trong vọt ra như với sức lực chạy nước rút 500 mét, sau đó như là ôm lấy vật nàng không thể bị đánh mất, gắt gao ôm lấy nàng.
Chu Nguyên gắt gao siết chặt nàng, dường như muốn ôm gãy khung xương nàng, rất chặt, nhưng lại một chút cũng không đau. Nàng kề bên tai Tô Mộc Nhiễm, như phát điên một lần lại một lần cúi đầu gọi.
“Tô Mộc Nhiễm. . . Tô Mộc Nhiễm. . . Tô Mộc Nhiễm. . .”
Chu Nguyên nàng, thật sự vô cùng yêu người phụ nữ trong lòng mình. . .
Nàng gọi tên nàng, như là muốn lấy lại những thiếu xót trước đây. Nàng ôm nàng, cả người run rẩy. . . nghe được nàng như điên dại gọi tên mình, Tô Mộc Nhiễm cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vòng qua cơ thể run rẩy như đang đứng giữa trời gió lạnh, sau đó, chậm rãi vỗ vỗ tấm lưng nàng, đem đầu, gác lên bờ vai yếu ớt gầy gò của nàng.
Dưới ngọn đèn đường u mờ, cơ thể hai người khãm vào nhau, chiếc bóng của cái ôm này được kéo ra thật dài, thật dài. . .
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình, nhất định là điên rồi. . . nếu không, sao nàng lại làm ra lời hứa như vậy.
===
Hahahahahhahahahahaháhá 😂
“Cô khắc phu.” Trời ơi, chết cười 😂 đừng nghĩ Tô lão sư ăn nói đơn giản ngây thơ, ý của câu này là “Nếu như em không muốn chết thì làm vợ cô đi” đó hahahahahaha 😂 😂 😂 😂
Lão sư không ra uy các bạn tưởng lão sư là hello kitty à! Khoanh tay xin lỗi hết đi! 😂
Sau 90 chương, 2 chương qua nay quả thật thỏa mãn quá 😂 Ha ha há há hé hé