Đệ tam thập tứ chương: Lần đầu cùng trò chuyện
Dù cho có cố quên như thế nào đi nữa, cảm giác đó vẫn bồi hồi dưới đáy lòng Chu Nguyên, vừa trải qua trong lòng nàng đột nhiên có gì đó khác lạ, nhưng mà cũng may nàng khống chế tâm tình tốt, đợi cho đến khi trận đấu kết thúc, Chu Nguyên đã thoát khỏi cảm giác khác lạ kia, an tĩnh trở lại.
Tuy trận đấu này thực lực hai đội không tương đương, nhưng xét thấy đội cổ động lớp tiếng Đức quá mức nhiệt tình, các tiểu học muội vẫn thắng với tỷ số 22:19. Nhìn đoàn tiểu thịt tươi hoan hô, Chu Nguyên lắc đầu, lúc bọn họ cao giọng chúc mừng, nàng yên lặng rời đi.
Hai lão sư cùng chúc mừng bọn họ một hồi đều có việc riêng nên chia tay, Tô Mộc Nhiễm nói tạm biệt với Trần Lâm xong thì vô thức tìm kiếm bóng dáng Chu Nguyên, thấy nàng đã đi xa cách đó mười thước vì vậy vội vàng giẫm giày cao gót chạy theo.
“Chu Nguyên.” Rời xa sân thi đấu ầm ĩ, giọng người phụ nữ rất dễ dàng truyền đến tai nàng, Chu Nguyên nghe tiếng quay đầu lại thì thấy Tô Mộc Nhiễm đang vội vàng chạy về phía mình, nàng ngừng bước để đối phương bắt kịp, “Lão sư? Có việc sao?” Đợi Tô Mộc Nhiễm đến trước mặt mình, Chu Nguyên mới hỏi ra hai câu nghi vấn.
“Không có, em muốn theo cô về không, cô chở.” Tô Mộc Nhiễm đến bên cạnh nàng, nhẹ thở dốc, nói. Chu Nguyên vẫn luôn giúp nàng chăm sóc Lạc Lạc, hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, nàng đưa Chu Nguyên về cũng là nên làm.
Tóc của nàng có một sợi quét qua mặt rơi bên môi, dán vào cánh môi hồng nhạt trông có vẻ kiều mị dị thường, Chu Nguyên nhìn dáng vẻ ấy, ngẩn người một chút, vội vã xua tay, “À, không cần, em bắt xe bus là được rồi.”
Nàng lưng đeo balô, mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ xua tay sinh động đến giống như một học sinh trung học chưa trưởng thành, thập phần ngoan ngoãn, Tô Mộc Nhiễm cười cười, đưa tay nhẹ nhàng nắm tay áo nàng hơi xắn lên trên, “Đi thôi, có lão sư nào không biết xấu hổ để em phải bắt xe bus về như vậy.”
Chu Nguyên bị nàng nhẹ nhàng kéo theo, hai người liền sóng vai cùng nhau đi, “Nhưng mà. . .”
“Nhưng mà cái gì?” Tô Mộc Nhiễm giương mắt nhìn nàng, phụng phịu nhưng nghiêm túc hỏi ngược lại.
“Ặc. . .” Sợ chết khϊếp, tình tiết nắng ấm chớp mắt một cái biến thành mưa bão này là chuyện gì xảy ra, Tô lão sư ngài một khi nghiêm túc thì gương mặt đừng càng thêm dọa người như vậy có được không?! Từ trước đến giờ luôn tôn kính với thầy cô, Chu Nguyên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lòng còn sợ hãi không dám nói nữa.
Tô Mộc Nhiễm thấy nàng vυ't một cái sắc mặt liền biến trắng, cũng hiểu được vừa rồi mình hù nàng sợ, phì cười, giảm bớt bầu không khí đột nhiên gượng gạo vừa rồi, “Được rồi, cô đưa em về, đã trễ như vậy thân con gái đi về một mình không an toàn.”
“. . .” Lão sư, ngài có thể mở to mắt nói dối thêm một chút nữa được không, bây giờ còn chưa tới 6 giờ rưỡi, mặt trời còn chưa xuống núi, trường học kế bên trung tâm thành phố, nguy hiểm chỗ nào nguy hiểm chỗ nào!!
“Em sợ cái gì? Lão sư cũng không có đem em đi bán. . .” Tô Mộc Nhiễm thấy nàng không nói gì, thì nhoẻn miệng cười nhìn nàng, giọng điệu xem thường, “Hay đúng hơn, em sợ cô thu tiền xe? Yên tâm đi, lão sư không cần tiền xe của em.”
“. . .” Lão sư, ngài không cần trêu chọc em như thế đâu, thật đó!
Chu Nguyên nghĩ một hồi, cũng hiểu được không nên già mồm nữa, mẹ con Tô lão sư được cha mẹ nàng và cả gấu con đưa đi chơi, Dung Thanh thường hay nhìn Lạc Lạc rồi khen ngợi Tô lão sư, thoạt nhìn hai mẹ con đã được cha mẹ nàng liệt vào gia đình có thể tới lui làm bạn hoặc có thể thân thiết hơn nữa rồi, nàng tiếp tục từ chối thì có chút không nên. Sáng nay nàng ra ngoài không có đạp xe, ngồi xe hay không ngồi xe, hai đồng tiền xe bus cũng là tiền, còn đứng chen chúc với người khác, hà tất gì phải thế a, tiếp tục từ chối nữa sẽ không có lời! Vì vậy nàng gật đầu, “Phiền lão sư!”
Tô Mộc Nhiễm cười khẽ, hai người sóng vai đi ra sân tập. Tiểu Kiều bị người ta vây lấy, thật vất vả mới trốn ra được, đưa mắt nhìn bốn phía muốn tìm Chu Nguyên, lại nhìn thấy bóng dáng hai người sóng vai đi liền có chút mất mát. . .
Trên đường hai người bắt chuyện với nhau vài câu, con đường không tính là xa, trò chuyện trò chuyện liền đến bãi đậu.
Lúc Tô Mộc Nhiễm đi lấy xe, Chu Nguyên liền đứng dưới đường cây chờ nàng, dưới bóng râm dày đặc của tán cây, Tô Mộc Nhiễm lái xe nhìn xuyên qua cửa kính, chiếc áo sơ mi trắng của Chu Nguyên liền rõ ràng nổi bật như vậy. Nàng chạy về phía Chu Nguyên, dừng lại bên cạnh nàng, mở cửa xe, “Chu Nguyên, lên xe.”
Chu Nguyên cúi đầu nhìn nàng, bên trong cửa sổ xe từ từ hạ xuống nhìn thấy gương mặt tinh xảo của nàng, còn có nỗi dịu dàng vô cùng quen thuộc, vì vậy gật đầu, mở cửa xe cúi người đi vào. Ôm balô vừa mới ngồi xuống, một mùi hương không tính là quá quen thuộc vây quanh nàng, nháy mắt Chu Nguyên cứng đơ trên ghế. . .
“Lão sư. . .” Nàng nhìn người phụ nữ đột nhiên đến gần, gian nan mở miệng. Trong không gian nhỏ hẹp, Tô Mộc Nhiễm duỗi tay đến bên phải Chu Nguyên, giúp nàng gỡ dây an toàn. Mái tóc dài từ đầu vai rơi xuống, lướt qua chiếc xương quai xanh tinh xảo, buông lên hai gò má Chu Nguyên, theo động tác của nàng sợi tóc mềm mại cọ cọ lên má khiến Chu Nguyên thấy ngứa ngáy. Bóng người nàng che đi bầu trời của Chu Nguyên, nương theo mùi hương nhàn nhạt, khiến Chu Nguyên có một cảm giác mê man, nàng nhẹ ngửa đầu, chiếc kính mắc trên mũi hơi rơi xuống một chút, vì vậy trong tầm mắt lờ mờ, nàng không nhìn thấy gương mặt Tô Mộc Nhiễm.
Tia sáng rọi vào từ cửa sổ xe, khiến Chu Nguyên cảm thấy tối tăm, giống như sau một đêm đi qua bóng đêm vĩnh hằng ánh bình minh ngày mới vừa lộ ra, lóe sáng giữa tối tăm, ánh sáng này giống như có vật gì đó muốn đột phá ra ngoài, Chu Nguyên cảm thấy có lẽ mình nên ngăn cản, nàng và Tô Mộc Nhiễm không quen thân, động tác mang dây an toàn này quá. . . quá cái kia rồi. Hơn nữa, nàng đã lớn như vậy, không cần người khác phải giúp nàng, mẹ nàng cũng chưa từng giúp nàng mang dây an toàn, cũng không biết nói sao, chỉ là nàng không thể mở miệng. Có lẽ do mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người Tô Mộc Nhiễm làm nàng cảm thấy quá mức thư thái, thoải mái đến làm nàng quên đi suy nghĩ, có lẽ do động tác này của Tô Mộc Nhiễm quá mức ôn nhu, ôn nhu đến như hòa làm một với cảnh tượng trong giấc mộng từ rất lâu rất lâu trước đây, nói chung, chờ Chu Nguyên khôi phục tinh thần Tô Mộc Nhiễm đã cài xong dây an toàn.
Lạch cạch, sau khi cài xong dây an toàn, Tô Mộc Nhiễm liền lui về, “Được rồi.”
“. . .” Chu Nguyên đẩy đẩy chiếc kính mắt trên mũi, hòng để mình bớt xấu hổ, “Cám ơn lão sư.” Nàng ôm balô, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.
Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng của nàng, phì cười, “Bộ dạng này của em, thật sự càng nhìn càng thấy giống Lạc Lạc.”
“Hả?” Chu Nguyên ôm balô, có chút không rõ.
Tô Mộc Nhiễm nắm tay lái, vừa giải thích vừa chạy xe ra ngoài, “Vừa rồi lúc em lên xe, động tác ôm balô giống với Lạc Lạc, con bé cũng như vậy, mỗi lần cô lái xe đưa nó ra ngoài, nó lên xe liền ôm balô ngoan ngoãn ngồi, bộ dạng dè dặt thận trọng. . .”
“. . .” Chu Nguyên siết chặt chiếc balô trong lòng mình, nhếch một nụ cười ngại ngùng, “Ha ha, vậy à.” Ý của lão sư là biểu tình của em rất giống con gái cô cho nên cô nhịn không được đeo dây an toàn cho em á?!
Xe tiến về phía trước, lui khỏi bóng râm dày đặc này, lá vàng dưới cây bạch quả lất phất bay. Tô Mộc Nhiễm lái xe, đôi mắt nhìn về phía trước, nắm chắc tay lái lưng ưỡn thẳng, “Phải, chỉ là bất quá mỗi lần đưa con bé ra ngoài con bé đều rất vui vẻ, em thì khác, bộ dạng không tình nguyện. Không bằng lòng đến vậy sao, lão sư cũng không đem em đi bán.”
“Không có. . . chỉ là cảm thấy quấy rầy lão sư thôi.” Làm gì có! Làm gì có! Biểu hiện của nàng rõ ràng đến vậy sao?! Có hả có hả?!
“Thật ra cô cảm thấy mình mới là người quấy rầy em a, Lạc Lạc vừa đến đây vẫn là em trông nom cho con bé.” Tô Mộc Nhiễm không có nhìn Chu Nguyên, ánh mắt của nàng vẫn đặt ở phía trước. Chu Nguyên nghe xong lời nàng thì nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên sườn gương mặt trắng nõn, thấy không rõ biểu tình lúc này của nàng. Quay đầu lại, giống như Tô Mộc Nhiễm đưa mắt nhìn về phía trước, “Lão sư lại nữa rồi, Lạc Lạc là một đứa bé ngoan a, hơn nữa em là lão sư dạy patin cho em ấy, vẫn là nên trông nom em ấy.”
“Vẫn nên cám ơn em, Lạc Lạc vừa đến đây, không có bạn bè, cũng may có em bên cạnh. Lúc trước cô còn sợ con bé sẽ không thích ứng được, may là gặp được em.” Tô Mộc Nhiễm nói rất chân thành, cách đối nhân xử thế của nàng luôn như vậy, tốt với nàng, nàng sẽ nhớ kỹ. Về cám ơn, kỳ thực nàng vẫn luôn muốn nói với Chu Nguyên, nhưng mà vẫn không có cơ hội, đây là lần đầu tiên nàng và Chu Nguyên trò chuyện với nhau, nhưng nói cũng là về Lạc Lạc.
“Sẽ không a, Lạc Lạc giỏi như vậy, dù không gặp được em cũng sẽ kết rất nhiều bạn.” Chu Nguyên cười cười, bắt đầu giống như Nhuận Nhuận xòe bàn tay ra đếm đếm, “Chẳng hạn như Mạch Nha a, Trứng Muối a, Tiểu Hoa a, Nguyên Đán cũng thích con bé, còn có, Trần Bân lão sư, Trương lão sư vân vân đều thích em ấy.” Nàng đếm ngón tay, híp mắt nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm, “Cho nên cô thấy a không có em Lạc Lạc vẫn có rất nhiều bạn.”
Tô Mộc Nhiễm nghe nàng nói qua những cái tên này, đa số đều là chưa nghe qua nhưng cũng hiểu được, nắm tay lái nhẹ cười, “Quả nhiên, em và con bé rất thân nhau, những người này con bé chưa từng kể với cô.”
“. . .” Ặc, nói nữa có thể vẫy gọi hận thù không a, tay Chu Nguyên nắm lấy nhau, hai ngón cái chạm chạm, nàng mím môi suy nghĩ một hồi, vẫn dè dặt nói, “Ừm, chỉ cần Tô lão sư nói chuyện nhiều với Lạc Lạc, con bé sẽ rất vui vẻ kể cho cô.”
Tô Mộc Nhiễm nghe vậy, nhìn thoáng qua Chu Nguyên, nở một nụ cười dịu dàng, “Khoảng thời gian này cô không bận rộn nữa, cô sẽ ở bên con bé nhiều hơn.”
“Vậy em ấy nhất định sẽ rất vui.” Chu Nguyên gật đầu, khẳng định.
“Ừm.” Tô Mộc Nhiễm gật đầu, “Được rồi, Chu Nguyên, em rất thích trẻ con hả? Cô thấy em và Lạc Lạc còn có những đứa trẻ trong tiểu khu ai cũng đùa rất vui vẻ, Dung lão sư nói em là một vua trẻ em.”
Vua trẻ em?! Thì ra mẹ coi nàng như thế! Chu Nguyên đẩy đẩy kính mắt, nhẹ giọng trả lời, “Thích a, rất thích. Nhưng mà em thích những đứa trẻ an tĩnh, giống như Lạc Lạc vậy. Cô cũng biết đó, con nít mà quấy lên thì vô cùng phiền não. Giống như tiểu quỷ nhà em a, quấy lên một cái, trời ơi. . .” Nàng khoa trương nói một câu, biểu tình như sụp đổ lắm.
“Phì, Nhuận Nhuận trông rất ngoan a, con bé cũng sẽ quấy sao?” Tô Mộc Nhiễm bị biểu tình của nàng chọc cười, bầu không khí xấu hổ trong xe theo câu chuyện hoàn toàn biến mất.
Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm cười, tâm lý đè nén cũng theo đó nhẹ đi không ít, lời nói cũng tự nhiên nhiều lên, “Sẽ a, nó ngoại trừ không ăn uống kén chọn, những thứ khác gì cũng kén chọn, đồ chơi a, quần áo a, nếu như không mua vừa ý nó thì nó liền quấy. Em nhớ có một lần nha, Trứng Muối ở nhà trẻ mặc tây trang đeo nơ các bạn học liền khen nó soái ca, con bé không cam tâm. . . người khác có nó không có, nó sẽ không vui, lúc em chở nó về nó liền làm nũng nói Trứng Muối không có soái, do bộ đồ đó bạn ấy mới soái hơn nó, bảo em mua cho. Cô nói xem, một đứa con nít mà bày đặt soái cái gì a, hơn nữa đó là đồ nam, nó mặc bảo đảm không dễ thương, em không chịu, nó liền quấy. . . lúc ăn cơm tối làm đủ vẻ mặt cho em nhìn, vứt chén đũa không ăn cơm. . . em mặc kệ, mới áp chế được nó. . .” Nàng vừa nói, biểu tình biến hóa theo ngữ cảnh, khá là phong phú. Thỉnh thoảng Tô Mộc Nhiễm nhìn sườn mặt nàng thì thấy vẻ mặt liên tiếp thay đổi của nàng, nhịn không được khẽ bật cười.
“Cô thấy đó, bảo đảm Lạc Lạc sẽ không quấy với cô như thế, con bé ngoan biết bao nhiêu a, Nhuận Nhuận bị ông bà nội nuông chiều, thành thói.” Chu Nguyên tổng kết, lại bôi đen bạn Đường Văn Nhuận thêm một câu.
“Con nít có thể quấy một chút không phải tốt sao, giống như Nhuận Nhuận vậy, biết mình muốn gì cũng rất tốt. Thật ra cô mong Lạc Lạc có thể quấy một chút.” Tô Mộc Nhiễm chưa từng cởi bỏ nụ cười xuống, bộ dạng ung dung tự tại.
“Bởi vì thứ Lạc Lạc muốn không nhiều lắm a, con bé rất dễ thỏa mãn.” Chu Nguyên cười khẽ, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần có thể ở bên cạnh con bé nhiều nhiều, con bé sẽ vui vẻ, cho nên em vô cùng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh đợi chờ cùng nó.”
Tô Mộc Nhiễm siết chặt tay lái, nàng hiểu ý Chu Nguyên, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Chu Nguyên vẫn chưa nói xong, lại tiếp tục, “Dù em nghe Lạc Lạc kể Tô lão sư bận rộn nhiều việc, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, có bận rộn vẫn nên ở bên cạnh con bé, em cũng biết em nói như vậy có điểm không thích hợp, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạc Lạc một mình ở dưới lầu chờ em, em đều nghĩ có nên nhắc nhở cô một chút hay không. Con bé còn nhỏ, luôn cần cha mẹ trông chừng, lúc vừa mới biết Lạc Lạc, chính là do nhìn thấy con bé đi học an tĩnh không giống như những đứa trẻ khác nên em mới chú ý, lúc đó em còn sợ con bé có mắc một chút chứng tự kỉ, mới mỗi ngày đều chơi cùng nó. Về sau lại thật sự thích con bé, vẫn luôn hi vọng em ấy có thể tốt hơn một chút, cho nên. . .”
Hoàn toàn bất chợt, nàng thốt ra những lời này với Tô Mộc Nhiễm, sau khi nói xong liền thấy luống cuống. Những lời này từ cái nhìn của người khác, có điểm phán xét, nàng và Tô Mộc Nhiễm không có liên hệ gì với nhau, cũng không phải thân thích hay bạn bè của nàng, hơn nữa nàng lại là học sinh của Tô Mộc Nhiễm, lời nói mang theo tính thuyết giáo này thật sự rất thất lễ. Nhưng mà nàng vẫn nói, không vì cái gì khác, chỉ vì đứa trẻ kia.
Đối với Chu Nguyên mà nói, có thể nàng không thể nào quen thuộc Tô Mộc Nhiễm, nhưng mà đối với Tô Mộc Nhiễm mà nói, phân lượng của Chu Nguyên trong lòng nàng thật ra rất nặng, dù sao mỗi ngày đều nghe Lạc Lạc nhắc đến nàng, cũng nhìn ra nàng đối xử tốt với Lạc Lạc, cho nên đối với người bạn cách tuổi này của Lạc Lạc vẫn rất để ý. Nói thật ra, Chu Nguyên để tâm đến Lạc Lạc như thế khiến nàng thấy rất vui, với một người mẹ, không có gì quan trọng hơn con mình, đây là thiên tính, một người quan tâm con của nàng như thế, sao nàng có thể không để ý đây, làm một người trưởng thành nàng có thể lý giải suy nghĩ của Chu Nguyên, nàng không đáp lại câu nào, chỉ một lần nữa nói tiếng cám ơn, “Cám ơn em, Chu Nguyên.”
Nghe ra lời Tô Mộc Nhiễm không có tức giận, Chu Nguyên cũng an tâm. Sau khi nói ra những lời đó nàng liền cảm thấy không được tự nhiên, “Cô không trách em nhiều lời là tốt rồi.”
“Sao lại trách, em quan tâm Lạc Lạc như thế đương nhiên cô rất vui.” Tô Mộc Nhiễm cười đáp lại, trấn an tâm tình thấp thỏm của Chu Nguyên.
“Vâng.” Bầu không khí vừa rồi đã triệt để biến mất, Chu Nguyên ảo não muốn chết với cách ăn nói kém cỏi của mình. Cho ngươi không giả mặt than a không giả mặt than, không giả mặt than còn nói nhiều, đánh chết ngươi nha!
Cũng may cách nhà không còn xa nữa, Tô Mộc Nhiễm chọn vài đề tài lặt vặt nói một hồi cùng Chu Nguyên, liền tới cửa tiểu khu, nàng dừng xe lại để cho Chu Nguyên xuống.
Mặt trời sắp khuất núi, ánh nắng không còn mang theo màu sắc khô nóng nữa đem chiếc bóng của Chu Nguyên kéo thật dài, Tô Mộc Nhiễm ngồi trong xe, nắm tay lái, nhìn bóng người cao gầy dần dần xa, quay đầu đi, nhấn ga chạy về phía trước. Minh Nhan và Lạc Lạc ở ngoài chờ nàng lâu lắm rồi, muộn nữa không tốt. . .
——-——-——-——-——-——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình(Chương trước): Bạn Tiểu Kiều thật đáng thương a, ta quên tên họ của nàng ấy rồi, ai nhớ thì nhắc với!
Ai da, Chu Nguyên mỗi ngày ngươi quen biết nhiều người như vậy làm chi! Ta viết đến đau cả đầu a!!!
(Vì một lòng muốn PR cho Tiểu Thần nên mình dời lời tác giả qua đây :”> Mặc dù cũng không quan trọng nhưng mình thích thì mình edit vậy thôi)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói cho ta biết! Tại sao ta càng viết càng có cảm giác vợ chồng già a!
Lần đầu tiên trò chuyện đã nghiêm túc như thế thật sự không sao chứ hả! Chu Nguyên ngươi a cái giọng điệu gia trưởng này làm sao cưa vợ a! Sau này lão sư còn phải lo lắng coi ngươi có thể dụ dỗ con gái người ta không thì làm sao bây giờ! Ngươi a cái tên lolicon chết tiệt!
Được rồi, địa vị của Chu Tiểu Nguyên ở nhà Lạc Lạc đã được định rồi. . . vợ cũng đã gặp qua mẹ chồng rồi 【Con rể gặp qua nhạc phụ nhạc mẫu rồi】, thân thiết đến gia đình hai bên tán thành hai người rồi, còn lại là hai người bồi dưỡng tình cảm thôi!
【Không sai, đây là hình thức hai bên thân thiết đó!】
Cho nên. . .
Yêu đương sao đây?