Baba 17 Tuổi

Chương 11: Bỗng nhiên ngoảnh đầu

Đệ thập nhất chương: Bỗng nhiên ngoảnh đầu

Đêm đó bị Ôn Lương và mẹ kế nhà mình bắt gặp Lạc Lạc gọi nàng là baba, từ sau đó Chu Nguyên bị trêu chọc tròn ba ngày. Cũng may họ không biết Lạc Lạc chính là đứa trẻ đã gọi nàng là baba ở trạm xe lửa, chỉ nói là Tiểu Nguyên nhà chúng ta rốt cuộc cũng từ một cậu bé trở thành chàng trai rồi, có cả con nít gọi nó là baba, aiz thật đúng là năm tháng thoi đưa, nếu không Chu Nguyên cảm thấy bản thân sẽ càng chết tâm.

Cậu bé cái bíp a cậu bé, chàng trai cái bíp a chàng trai, ta gϊếŧ, mấy người có thấy qua thằng con trai nào thanh tú như nàng sao?! (╯‵□′)╯︵┻━┻ cho nên mỗi ngày khi mẹ kế và Ôn Lương phỉ nhổ nàng, nàng chỉ trưng bộ mặt than của mình ra, không có biểu tình gì tiếp tục làm việc, cái gì nên phớt lờ thì phớt lờ. Nàng chính là loại người lười phản kháng như thế, không có cách nào khác, nếu phản kháng, con dao của đối phương sẽ càng đâm thêm mãnh liệt a.

Có cái câu gì mà, cuộc sống thật giống như cái gì, cái gì đó, rồi bạn cũng thành thói quen.

Vì vậy sống giữa cuộc sống cái gì cái gì đó, Chu Nguyên bình tĩnh dạy Lạc Lạc trượt patin, bình tĩnh đánh bản thảo của mẹ kế vào máy tính, bình tĩnh nhìn các loli trong tiểu khu vì nàng mà tranh đoạt lẫn nhau, sau đó bình tĩnh nghênh đón cuộc sống năm 2 tuyệt không thể tả.

“Lại một năm hoa quế nở, một thời học muội giờ chuyển thành học tỷ a~ ” Dọc theo con đường cây từ phòng học thẳng đến thư viện, Ôn Lương đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đứng dưới băng biểu ngữ “Nơi báo danh tân học sinh khoa ngoại ngữ năm 2013”, nắm một chai nước khoáng, không quá thổn thức nói một câu.

Nắng sớm tháng 9 xuyên qua cành lá rậm rạp rọi xuống, làm bảng đăng ký trước mặt Chu Nguyên loang lổ nắng. Nàng cũng giống như Ôn Lương đầu đội mũ lưỡi trai, dưới vành nón là chiếc kính mắt đen vành, mắc trên mũi, thêm chiếc áo sơ mi trắng trên người thì tạo hình mười phần Quai Bảo Bảo, “Ừ.” Nàng gật đầu, đồng ý với lời của Ôn Lương.

Nhìn lướt qua những tên đã đánh dấu trên bảng, ừm, tân học sinh đã tới hơn 11 người. Sau đó giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, đã là lúc nên ăn trưa, nhưng mà. . .

Nàng ngẩng đầu, Ôn Lương vẫn đang híp mắt nhìn đám người sôi động bên bảng báo điểm, mở miệng hỏi, “Tô lão sư có nói lúc nào đến không?”

Chỗ báo danh tân học sinh, đều là chủ nhiệm của các lớp cùng trợ ban* đứng chào đón. Các cô chủ nhiệm đều đã đến rồi, chỉ là chủ nhiệm lớp tiếng Đức vẫn chưa thấy đâu. Chu Nguyên và Ôn Lương là hai trợ ban lớp tiếng Đức, bởi vì Chu Nguyên luôn kiệm lời, cho nên người lãnh đạo trực tiếp đem chuyện liên lạc giao cho Ôn Lương, vì thế Chu Nguyên chỉ biết chủ nhiệm lớp họ Tô, những cái khác đều không rõ ràng.

*Trợ giúp lớp

Ôn Lương vừa nghe nàng hỏi thì thoáng nhíu mày, bất quá một lát sau liền mặt mày rạng rỡ vỗ vai nàng, “Yên tâm yên tâm, Tô lão sư có chút việc phải nán lại, lát nhất định sẽ đến lớp gặp tân học sinh.” Ôn Lương nhìn lướt qua, đoàn người đã giảm bớt, sau đó lại thấy có người cầm theo cơm hộp, liền gọi Chu Nguyên một tiếng, “Có đói không? Tỷ tỷ mua gì đó cho ăn.”

“Ừ.” Chu Nguyên gật đầu.

Ôn Lương đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, giống như đang giỡn với chó con, “Tới đây tới đây, nói cho tỷ tỷ biết, em muốn ăn cái gì nào?”

Chu Nguyên diện vô biểu tình liếc mắt nhìn nàng, sau đó cúi đầu, “Sườn chua ngọt, cám ơn.”

“. . .” Ôn Lương liếc cái xem thường, “Cô nói nhiều thêm hai chữ thì chết à! Được rồi được rồi, nhớ rồi.” Vừa nói vừa cầm bóp tiền đi ra ngoài, “Thủ ở đấy, lát tôi quay lại. Nếu có học muội xinh đẹp nào, nhớ để ý giúp nha.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.” Chu Nguyên nhìn theo bóng lưng nàng, gật đầu.

“Biết rồi.” Ôn Lương cầm bóp da, cao quý lãnh diễm xoay một vòng làm chiếc váy cũng xoay tròn theo, sau đó đi về phía căn tin.

Chu Nguyên nhìn nàng rời đi, sau đó lại nhìn bốn phía, ngoại trừ có vài lớp cá biệt và vài học sinh đến báo danh thì những nơi khác đều đã nghỉ trưa. Không có cách nào khác, đã 12 giờ rồi a, ánh mặt trời độc như vậy, chắc là không có học sinh nào sẽ đến đây báo danh đâu.

Vì vậy cúi đầu lấy di động ra, bắt đầu yên lặng chơi chém hoa quả. Trên màn hình các hoa quả xanh đỏ vàng đều bị nàng một đao cắt đứt, để lại các vết tích đủ màu trên phông nền tấm gỗ, tình hình chiến đấu có vẻ vô cùng thảm liệt a. Ngón tay Chu Nguyên quét quét lên màn hình, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy quả mìn lẫn vào đám hoa quả, chỉ chốc lát sau điểm tăng cao vun vυ't. Khi không có người quen ở bên cạnh, Chu Nguyên phi thường nhiệt tình chơi game mobi, dù sao có thời gian nàng cũng không biết nên làm gì.

Mà sẵn tiện, năm nay lãnh đạo khoa ngoại ngữ cũng thật quá hãm hại người. Những người trợ ban tiếp đón tân học sinh đều là năm 2, nói cái gì mà học sinh năm 2 xinh đẹp trắng trẻo đón tân học sinh sẽ không có khoảng cách tuổi tác. Chỗ đón tân học sinh cũng từ thư viện chuyển sang dưới bóng cây, nơi nguyên bản dùng để đỗ xe đạp, nói cái gì mà khá có nhân tính hơn. Có nhân tính cái bíp a, bởi vì một câu nói của ngài đây mà nhóm hơn mười người chúng tôi phải ở dưới bóng cây bật quạt gió ngài có biết không?! Điều hòa của tôi! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Chu Nguyên vừa vui vẻ chém hoa quả, vừa yên lặng phỉ nhổ cơ trí của lãnh đạo, hưởng thụ cảm giác man mát của cây quạt truyền đến từ phía sau. Đang thoải mái lại thích ý, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của nàng, “Em là Ôn Lương?”

Chu Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này, tay run lên, điện thoại di động cứ thế văng ra ngoài, bốp một cái rớt xuống đất, vô cùng oanh liệt. Chu Nguyên ngẩng đầu theo phản xạ, vì vậy cách chiếc kính cận, nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài nhẹ bay đứng trước mặt. Ánh mặt trời lau qua phiến lá xanh rọi xuống con đường cây, màu xanh u ám dưới bóng râm càng làm tia nắng trở nên rõ ràng, cũng làm cho người phụ nữ có giọng nói vô cùng ấn tượng này trông có vẻ như tiên nhân.

Là cô ấy. . .

Lúc này đây, Chu Nguyên có đeo theo kính cận cho nên thấy được rõ ràng gương mặt của nàng.

Từ năm 15 đến 17 tuổi, vào Nam ra Bắc nhìn thấy qua nhiều người như vậy, Chu Nguyên dám thề, đây là người đầu tiên có thể khiến nàng biết cái gì là ‘người giống như giọng’. Cảm giác này, cả đời Chu Nguyên cũng không thể quên được.

Chu Nguyên ngây ngốc, khi người phụ nữ kia nhìn thấy gương mặt của nàng, cũng giật mình một chút. Lại một lần nữa mở miệng, như muốn xác nhận gì đó, cho nên giọng nói bớt đi vài phần xa cách, “Em là Ôn Lương?”

Chu Nguyên nghe được lời nàng, mặc dù phản ứng không được tốt lắm, nhưng chí ít còn biết trả lời, “À, ừm, không phải, em là Chu Nguyên.” Nàng nhìn lướt qua quần áo của người kia, rất ngự tỷ, lại nhìn nhìn nét mặt nàng như ẩn như hiện một chút phấn hồng, trầm tư một chút dè dặt hỏi, “Ngài là Tô lão sư?”

“Vâng.” Người nọ mím môi đáp, “Rất xin lỗi, đã đến muộn, sáng hôm nay khổ cực cho hai em.”

“Không không không.” Chu Nguyên vội vã xua tay, sau đó kéo ghế ngồi kế bên, “Lão sư ngồi đi, vừa chạy tới nhất định đang rất mệt đúng không.”

“Ừm, được.” Nàng cũng không khách khí, bước vào bên trong, buông chiếc túi xách trên tay, sau đó ngồi bên cạnh Chu Nguyên. Chu Nguyên lấy túi xách của nàng đặt lên trên cặp mình, sau đó xoay người nhặt chiếc điện thoại rơi cả pin kia, gắn pin về cố sức khởi động lại điện thoại. Ừ, mở nguồn được rồi! Không thể không cảm thán, chiếc điện thoại này không phải Nokia, thế nhưng năng lực chống va đập cũng giống nhau a.

Người kia ngồi bên cạnh Chu Nguyên, quạt gió phía sau mở số quá cao sức gió khiến nàng có hơi khó chịu, cơ thể vô thức run một chút. Nàng đưa tay, lấy bảng đăng ký trên bàn Chu Nguyên lên nhìn, đại khái lướt qua nhân số, rồi đem tầm nhìn chuyển đến người Chu Nguyên đang hết sức chuyên tâm vào chiếc điện thoại, “Chu Nguyên, Ôn Lương đâu?”

Chu Nguyên nghe vậy ngẩng đầu, “Ôn Lương đi lấy cơm trưa cho em.”

Đối phương nghe xong, hơi ngẩn ra, lại nhìn thoáng qua vài học sinh đang ăn cơm xung quanh, trong mắt ngầm hiện một ít áy náy, “Em cũng đi ăn đi, cô ở đây được rồi.”

Chu Nguyên buông điện thoại xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Cô đã ăn chưa? Giờ này hẳn là vẫn chưa đúng không, để em bảo Ôn Lương mang thêm một phần về, cô cũng ăn cùng đi. À, cô thích ăn gì?” Chu Nguyên thừa nhận, bệnh cũ của nàng lại tái phát. Trước đây chỉ cần biết được mẹ kế Dung Thanh vẫn chưa ăn, nàng đều cường thế tự quyết định như vậy. Thế nhưng ngày hôm nay, khi nói xong những lời này, chính nàng cũng sửng sốt một chút. Sau đó vô thức nhìn phản ứng của người bên cạnh. Cho mài lanh miệng cho mài lanh miệng, người kế bên là cô giáo của mài chứ không phải mẹ mài a! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Nàng không nghĩ tới, cô học trò thoạt nhìn rất tĩnh lặng này sẽ hỏi nàng như vậy, đột nhiên thấy thật tương phản, nghe giọng điệu cảm giác như Chu Nguyên có thói quen làm bà mẹ già, hơn nữa, còn có điểm cường thế. Cho nên không có từ chối, liền gật đầu trả lời, “Ừ, sườn chua ngọt là được rồi, phiền em.”

Chu Nguyên nghe vậy, tay không hiểu sao run rẩy hết một chút. Cô ấy, cũng thích sườn chua ngọt?! Sau đó cúi đầu, ngón tay nhanh chóng ấn bàn phím, gọi điện cho Ôn Lương, nhắn mua thêm một phần sườn chua ngọt. Khi nghe điện thoại, tầm nhìn lơ đãng rơi xuống người ngồi cạnh, dưới sức gió mạnh tóc của đối phương có chút mất trật tự, Chu Nguyên thấy nàng nhích người né luồng gió thổi đến, còn hơi cau mày. Lập tức sáng tỏ.

Vì vậy thu điện thoại về, im lặng đi đến chỉnh quạt từ số ba xuống còn số một. Sức gió khác biệt rõ ràng khiến cho đối phương ngoảnh đầu lại nhìn, đối mặt với ánh mắt ôn hòa của Chu Nguyên, lại giật mình thêm một lần, môi nhẹ nhàng nhoẻn một nụ cười, nàng nhìn Chu Nguyên, đáy mắt nhuộm thêm vài phần tiếu ý, “Cám ơn.”

Chu Nguyên đột nhiên cảm thấy trong cổ họng như có cái gì đó kẹt lại, cúi đầu, “Như vậy có nóng không?”

Nàng lắc đầu, “Ừm, không có.”

“Ừm, vậy tốt rồi.” Chu Nguyên gật đầu, đi trở về.

“Em thì sao? Em có thấy nóng không?” Đối phương kéo ghế lại gần, hỏi ngược lại. Chu Nguyên ngồi trên ghế, nhìn bóng cây che không hết sức nóng hừng hực ở bên trên, mím môi đáp lời, “Không sao.” Mới lạ! (ToT)

Cái nồi, có trời biết nàng sợ nhất là nóng! Nhưng mà, nhưng mà. . . bộ dạng trông dịu dàng yếu đuối của lão sư này trông như y mẹ của nàng, cái loại không thể chịu nổi gió lạnh thổi a! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Gió tháng chín hiu hiu khiến người lười biếng, bởi vì mới chạy đến cho nên lão sư và Chu Nguyên trò chuyện một hồi thì không ai nói nữa, chỉ dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Chu Nguyên nhìn nàng, ánh nắng loang lổ rọi lên cơ thể nàng, càng lộ rõ nét đẹp mê người. Các học sinh xung quanh đều thấp giọng nói chuyện với nhau, nơi ồn ào nhất là KTX giành cho tân học sinh cách đường cây rất xa rất xa, cho nên người phụ nữ đang khép hờ mắt này khiến nàng cảm thấy vô cùng an tĩnh.

Gương mặt tinh xảo, vóc người xinh đẹp, da trắng nõn, người phụ nữ này thoạt nhìn tối đa cũng chỉ 22 tuổi, nhìn thế nào cũng không giống mẹ một con.

Có lẽ do ánh mắt của đối phương quá nóng, hàng mi dài của lão sư chợt run nhè nhẹ, giống như sẽ mở mắt ra, Chu Nguyên vội chuyển tầm nhìn đi nơi khác, nghiêm túc nhìn bảng danh sách trên mặt bàn.

Có gió thổi đến, lá trên cành cây bạch quả đung đưa rơi xuống, rơi lên trang giấy trước mặt Chu Nguyên, thuận theo chiếc lá màu xanh ngả vàng, Chu Nguyên lại một lần nữa nhìn thấy cái tên mà trước đó luôn bị bản thân quên đi. Trên tờ giấy rõ ràng viết ——

Danh sách học sinh lớp tiếng Đức

Chủ nhiệm: Tô Mộc Nhiễm

Thì ra tên của Tô lão sư, gọi là Mộc Nhiễm.

Mộc Nhiễm, Bỗng Nhiên. Dường như không có liên quan gì đến nhau, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tên nàng, đầu óc của Chu Nguyên đầy ấp một câu thơ ——

Mạch nhiên hồi thủ

Na nhân khước tại

Đăng hỏa lan san xử.

*Đây là bài thơ Thanh Ngọc Án, mình thích cả câu trước đó nữa nên thêm luôn cho (vừa ý mình) đủ.

Tìm người trăm nghìn lượt

Bỗng nhiên ngoảnh đầu

Người ở nơi đó

Dưới ngọn đèn tàn

===

Klq nhưng mà tác giả cố ý không gọi mẹ kế Dung Thanh là “Dung mama”, trong khi baba Chu Hoàn thì được gọi là Chu baba  😂