Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 67: Trao

Ngô Cẩn Ngôn nói say thực ra cũng không phải say. Bởi vì cô lúc này vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận thức được việc mình bị đánh thuốc…

Tiêu Lục Ninh… ngươi như vậy lại dám cho ta uống thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Một trận khô nóng truyền tới khiến Ngô Cẩn Ngôn bất giác đẩy Tần Lam sang một bên: “Lam Lam… Lam Lam… chị về phòng đi, khóa cửa lại.”

Tần Lam nhìn dáng vẻ hung dữ dọa người của cô, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Cẩn Ngôn, em làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”

Ngô Cẩn Ngôn miễn cưỡng gào lên: “Đi ngay đi. Em không muốn thương tổn chị.”

Nói xong lập tức lảo đảo bước vào phòng tắm. Trời đã độ cuối thu, cho nên nửa đêm nhiệt độ xuống thấp. Ấy vậy mà Ngô Cẩn Ngôn đứng giữa vòi sen để mặc nước lạnh xả xuống, cố gắng níu lại chút lý trí cuối cùng.

Cô không thể làm thế với nàng, không thể làm thế với nàng.

Tần Lam không hiểu nguyên do vì sao Ngô Cẩn Ngôn trở nên như vậy. Cho nên nàng nhanh chóng theo cô vào phòng tắm: “Cẩn Ngôn, em chuyển nước nóng mau đi. Em muốn bị cảm chết sao?”

Ngô Cẩn Ngôn toàn thân càng lúc càng mất kiểm soát. Cô cố gắng hít sâu một hơi, Tiêu Lục Ninh, rốt cuộc ngươi đã cho bao nhiêu thế này?

“Em xin chị… tránh xa em ra được không? Em…” Ngô Cẩn Ngôn cắn chặt môi nhìn nàng.

Mà Tần Lam đối diện với cơ thể ướt sũng của cô, toàn thân khẽ run lên…

Nàng chưa từng… chưa từng gần ai như vậy…

Thấy Tần Lam vì bất ngờ mà ngây ra ở đó, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đem nàng kéo lại gần về phía mình. Sau đó hung hăng cúi đầu hôn…

“Em xong rồi, Lam Lam… em bị Tiêu Lục Ninh hạ thuốc…”

Tần Lam nghe được những lời này, hoảng sợ chất chồng hoảng sợ.

“Cẩn Ngôn… chị…”

“Em biết, cho nên chị mau đi đi. Trước khi em thực sự không làm chủ được du͙© vọиɠ.”

Luyến tiếc đẩy nàng tránh khỏi người mình, Ngô Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống, trực tiếp cầm vòi sen xối vào mặt.

Tỉnh táo lại, mày phải tỉnh táo lại.

Thật không ngờ vào khoảnh khắc này, Tần Lam trực tiếp kéo cô đứng dậy, sau đó áp môi mình lên môi cô.

“Dừng lại đi, đừng tự dằn vặt mình nữa.” Nàng hít sâu một hơi. “Chị trao thân cho em.”

Ngô Cẩn Ngôn cả kinh. Mà Tần Lam rốt cuộc cũng tắt nước, nàng vòng tay qua eo cô, đôi môi mềm mại chưa từng rời khỏi môi cô nửa tấc.

“Chị suy nghĩ kĩ chưa? Em…” Toàn thân nóng như thiếu đốt, Ngô Cẩn Ngôn run rẩy hỏi nàng.

Sức chịu đựng cũng thật phi thường…

Tần Lam không trả lời, nàng chỉ hít sâu một hơi. Coi như cuộc đời này vì em mà đánh đổi…

***

Hai cơ thể quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn… Ngô Cẩn Ngôn sau khi nhận được sự đồng ý của nàng, lập tức giống như con thú hoang đem nàng trở về phòng ngủ. Sau đó gặm nhấm từng tấc da thịt.

Chỉ là cho tới cuối cùng, chính cô đối với nàng vẫn có đủ kiên nhẫn để cởi từng lớp áo.

Tần Lam chậm rãi khép mi.

Ngô Cẩn Ngôn mυ'ŧ nhẹ cánh môi nàng, sau đó đầu lưỡi uyển chuyển như rắn nhẹ nhàng lách vào trong. Đem đầu lưỡi nàng quấn quít một hồi.

Đôi tay cô tựa hồ mang theo hòn than nóng rực bắt đầu di chuyển khắp cơ thể nàng…

Tần Lam ban đầu hoảng hốt, theo bản năng muốn đẩy cô ra khỏi người mình. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn không dừng lại. Trực tiếp luồn tay ra sau lưng nàng, đem khuy áo ngực gỡ xuống.

Một mảnh kiều diễm xuất hiện trước mắt…

“Đến cả cơ thể cũng hoàn mĩ như vậy. Chị nói xem, em rốt cuộc phải làm sao đây?” Ngô Cẩn Ngôn giọng nói khàn khàn vang lên bên tai. Mang theo vài phần gợϊ ȶìиᏂ.

Tần Lam rùng mình một cái. Song rất nhanh, phần ngực liền bị một bàn tay lạnh buốt chạm tới, nhẹ nhàng xoa nắn không ngừng nghỉ.

“Đừng… Cẩn Ngôn…” Nàng âu cũng là lần đầu tiên trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như hiện tại. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, giọng nói mặc dù xin tha… thế nhưng nghe đi nghe lại lại giống như đang nỉ non khiêu gợi.

Ngô Cẩn Ngôn cười cười, dùng môi trượt xuống cái cổ trắng ngần, khẽ dùng sức mυ'ŧ một cái. Nơi đó lập tức xuất hiện hôn ngân màu hồng nhạt. Không chịu dừng lại, cô tiếp tục dời xuống phần ngực vì động tình mà trở nên căng cứng, hé miệng cắn một cái.

“Cẩn Ngôn, em…” Tần Lam nhịn đau, càng không tránh khỏi kinh ngạc đối với Ngô Cẩn Ngôn. (*Chị gái không cần kinh ngạc =)))) Bạn học Ngô có kinh nghiệm chơi les vài năm rồi =))))) )

Ngô Cẩn Ngôn đùa giỡn chán chê. Bàn tay giống như có ma lực nhẹ nhàng chà xát phần eo của nàng, sau đó dời xuống phần bụng dưới. Đem toàn bộ quần áo còn sót lại thoát y sạch sẽ.

Tần Lam ngay lúc này thực sự muốn đem cả người chôn xuống đất…

Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt nóng rực nhìn từng tấc da thịt của nàng. Đôi tay mò mẫm ở bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve thật cẩn thận. Thậm chí cô có thể cảm nhận được sự trơn trượt vì ngọc thủy tinh tế len lỏi làm ướt từng ngón tay.

Tần Lam bởi vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên dưới mà cơ thể mất kiểm soát, nàng dựa sát vào cô, nhịp thở dần trở nên co rút.

“Chị biết không… chị thực sự vô cùng nhạy cảm…” Ngô Cẩn Ngôn như lang như hổ, chậm rãi dùng lưỡi di chuyển xuống đùi non của nàng.

“Đừng…” Tần Lam theo bản năng muốn khép chân lại, thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn nhanh hơn một bước. Trực tiếp đưa tay chặn nàng. Sau đó đầu lưỡi men theo đùi non mà đi lên…

“Cẩn Ngôn… khoan đã…” Nàng thực sự ngượng sắp chết rồi, không phải cô muốn làm cái việc đó đấy chứ? “Bẩn…”

Từ cuối cùng vừa thốt ra, cũng là lúc Ngô Cẩn Ngôn dùng lưỡi mơn trớn lên thân thể nàng, đầu lưỡi động đậy vài cái, dịch thể cũng nhanh chóng trào ra.

Tần Lam cắn chặt môi dưới. Loại cảm giác này nàng sống chết chưa từng ngờ tới… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ… cùng với một chút sung sướиɠ mê loạn…

Tần lão sư, ngươi rốt cuộc cũng có một ngày bị người ta đùa giỡn thành cái dạng này.

Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng dừng lại, chậm rãi hôn lên phần bụng bằng phẳng, sau đó lại hôn lên bờ ngực vừa vặn căng đầy, trong mắt cô hiện tại chỉ còn du͙© vọиɠ…

“Em… vào nhé…” Thì thầm bên tai nàng một câu.

Thế nhưng… chút lý trí cuối cùng không cho phép cô làm điều đấy.

Vẫn là ngập ngừng…

Tần Lam nhìn cánh tay đang khựng lại dưới thân mình. Rốt cuộc nàng cũng cắn chặt môi cầm lấy tay cô, trực tiếp đâm sâu vào cơ thể…

“A…” Cảm nhận được bên trong tựa hồ như bị xé rách, nàng không ngăn được mà kêu thành tiếng… Nước mắt chảy xuống tóc mai, đem cả những phần tóc hỗn loạn dính chặt lên khuôn mặt lúc này đang chìm trong hoan ái, khiến dung nhan thường ngày xinh đẹp nay càng trở nên quyến rũ kiều mị.

Ngô Cẩn Ngôn bị hành động của nàng làm cho bất ngờ. Kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, quả nhiên thấy đầu ngón tay mình lấm tấm vài giọt máu đỏ.

“Lam Lam…”

Tần Lam rốt cuộc cũng bật khóc thành tiếng: “Cẩn Ngôn… hứa với chị, sau này em nhất định không được vứt bỏ chị…”

Cái gì mà danh tiết của một người phụ nữ? Cái gì mà thứ mọi đàn ông trên đời đều muốn. Cẩn Ngôn, giờ khắc này chị đều đem nó trao hết cho em…

Ngô Cẩn Ngôn luồn tay ra sau gáy nàng, tiếp tục một lần hôn sâu…

Ngón tay bên dưới linh hoạt chuyển động vài lần. Tần Lam ôm chặt lưng cô, theo bản năng hơi cong người đón nhận từng đợt ra vào.

Rốt cuộc cơ thể cũng đến lúc đạt tới cao trào, nàng nắm chặt lấy ga giường kêu lên một tiếng. Ngô Cẩn Ngôn động tác dừng lại, cảm nhận từng đợt ấm nóng tràn ra từng kẽ ngón tay…

Một màn ẩm ướt.

***

Ngô Cẩn Ngôn để nàng dựa sát vào người mình. Vuốt ve phần lưng thon gầy mềm mại, nhỏ giọng nỉ non: “Em yêu chị.”

Cảm giác chiếm được cơ thể nàng thì ra không vui sướиɠ giống như cô vẫn nghĩ. Bởi vì hiện tại chính cô cũng cơ hồ cảm nhận được mình đang phải mang theo hai từ ‘trách nhiệm’. Vì nàng… vì nàng đã nguyện ý trao cho cô cả đời.

Nàng không giống như cô – phóng túng tự do. Nàng là Tần Lam – đứa trẻ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục theo lối phong kiến. Vậy mà hôm nay nàng nguyện ý từ bỏ tất cả để hòa vào với cô, mang cho cô sự trong sạch của mình.

Tần Lam trải qua trầm luân của du͙© vọиɠ hoan ái, mệt mỏi cùng đau nhức khiến nàng chỉ muốn nghỉ ngơi. Bởi vậy cũng chỉ ôm chặt lấy cô, khẽ đáp: “Nếu đánh đổi thứ này để được ở bên em, coi như một trăm hay một nghìn lần nữa. Chị cũng không hề hối hận.”