Bảo Hộ Hôn Thê [Lam Ngôn]

Chương 41: Trò Chơi

Nghĩ một lúc, Ngô Cẩn Ngôn xoay người, bổ sung thêm với hai kẻ áo đen: "Đừng vội nghĩ rằng nếu người đầu tiên nhận tội rồi thì người thứ hai có thể chết cùng ngay lập tức. Nếu người thứ nhất khai ra, vậy thì việc tử vong của người thứ hai sẽ được kéo dài tới ngày hôm sau. Tôi là một người có kinh nghiệm. Cho nên tôi có cách khiến các anh sống không bằng chết, lê lết thêm được hai mươi tư giờ đồng hồ nữa. Tin tôi đi, tôi có thể làm được điều này."

Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa tóm lấy tay trái đang được trói chặt vào khung sắt của tên mặt sẹo, sau đó dùng con dao găm đâm thẳng qua lòng bàn tay hắn, nói: "Trò chơi bắt đầu."

"A… a…" Mười ngón tay đi liền với tim, vì vậy mà tay đứt ruột đau.

Tay của tên mặt sẹo bị đâm vào như vậy, đau đến toàn thân run rẩy liên hồi.

Trán hắn vã mồ hôi hột, hai mắt trợn ngược lên, tượng trưng cho cái cảm giác đau đớn này đã được lan truyền ra toàn thân và đạt tới cực điểm.

"Anh có chắc là sẽ không nói cho tôi biết… ai đã sai các anh, phải không?" Ngô Cẩn Ngôn sau khi đâm vào tay tên mặt sẹo thì quay mặt sang một bên hỏi.

"Con mẹ nhà mày!" Mặt sẹo lớn tiếng chửi.

"Không muốn nói thì thôi. Giờ đến người thứ hai." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên nói.

Cô bước đến trước mặt tên đầu trọc, hỏi: "Anh có nhìn thấy việc tôi vừa làm không? Nếu bây giờ anh nói, tôi bảo đảm sẽ cho anh ra đi một cách thanh thản. Làm cho anh không có bất kỳ cảm giác thống khổ nào. Không những thế, tôi còn cho anh chọn lựa phương thức chết cho riêng mình. Cho dù anh có muốn đảm bảo thân hình được hoàn thiện mà chọn cách uống thuốc tự sát, tôi cũng chấp nhận."

"Cút mẹ mày đi!" Đầu trọc lại một lần nữa nhổ bãi nước bọt vào mặt Ngô Cẩn Ngôn. "Con đàn bà độc ác."

Ngô Cẩn Ngôn nhướn mi, đầu hơi nghiêng sang một bên, khiến cho cái vũ khí buồn nôn kia phải thất bại.

"Ồ! Thế có nghĩa là anh đã từ chối lòng tốt của tôi rồi đấy." Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt cười. "Chính vì độc ác, nên đồng đội mới gọi tôi là Lão Đại."

Ngô Cẩn Ngôn dùng sức dí sát tay của đầu trọc lên cột đá, sau đó giơ cao con dao trong tay mình lên, đâm thẳng vào giữa bàn tay của hắn.

"A……" Đầu trọc kêu gào thảm thiết.

Sự đau đớn như vậy… không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

"Tao đ…"

"Anh nói cái gì?" Ngô Cẩn Ngôn nghi ngờ hỏi.

"Tao đ** con mẹ mày…" Mất một lúc hít thở, đầu trọc mới bổ sung tiếp mấy chữ sau.

"Thế mới phải chứ." Ngô Cẩn Ngôn cười cười. "Anh mới nói có hai từ trước, khiến tôi lại tưởng anh bị tôi đâm nên thích quá cơ." Trong lúc nói, Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên khẽ xoay xoay con dao găm vẫn đang được đâm trong lòng bàn tay đầu trọc. Dùng sức xoay cả nửa vòng tròn trong lòng bàn tay hắn một cách trắng trợn.

Vốn dĩ Ngô Cẩn Ngôn muốn quay cả một vòng tròn, nhưng vì lưỡi dao đυ.ng phải xương nên bị mắc kẹt không xoay được nữa.

"Con mẹ mày… a…" Đầu trọc kêu lên thất thanh từng hồi.

"Có biết vì sao tôi lại xoay vòng như vậy không?" Ngô Cẩn Ngôn biếи ŧɦái cười hỏi.

Đầu trọc há hốc miệng, muốn chửi thì lại bị Ngô Cẩn Ngôn làm cho phải thu những lời nói đó về.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô. Thầm phỉ nhổ con đàn bà khốn nạn…

Ngược lại, Ngô Cẩn Ngôn có vẻ rất thảnh thơi: "Bởi vì tôi đã biểu diễn cảnh kinh dị này ở người bạn đồng hành của anh, cho nên trong đầu anh sẽ mô phỏng theo phản ứng của mình khi phải chịu nỗi khổ như vậy. Sau đó lại nghĩ, khi sự đau khổ này được thể hiện trên người anh, anh sẽ không cảm thấy quá kinh hoàng, ngược lại còn có thể chấp nhận được."

Dừng một chút, cô nói tiếp: "Đây là kiến thức về tâm lý học, anh không hiểu đâu. Tóm lại, tôi sẽ cho anh một chút thay đổi."

Ngô Cẩn Ngôn rút con dao trong lòng bàn tay hắn ra, lại một tiếng á to đến rợn người…

"Mỗi một lần tôi thể hiện thủ pháp trên người đồng bọn của anh. Thì cũng thể hiện y như vậy trên người anh. Có điều, làm xong rồi thì sẽ có một chút thay đổi so với trước. Anh sau khi thấy đồng bọn của mình phải chịu khổ như vậy mà vẫn không muốn phối hợp với tôi, thì tất nhiên anh phải bị trừng phạt thêm nữa."

Ngô Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống, dùng dao găm rạch luôn chiếc quần ở đầu gối của mặt sẹo ra. Sau đó, toàn bộ đầu gối của hắn đã được phơi bày trước mắt cô.

Ngô Cẩn Ngôn lại một lần nữa dùng dao men theo xương bánh chè ở đầu gối của hắn mà vẽ ra một vòng hình e líp.

"A.a..a.a……gϊếŧ tao đi…. để tao được chết…" Mặt sẹo rõ ràng không thể chịu đựng được thêm nỗi dày vò này nữa, hắn ta gào thét đến khản giọng.

Sự đau đớn này làm cho hắn không thể thốt ra thành lời.

***

Nhĩ Tình ở một bên chứng kiến tất thảy. Rốt cuộc nàng không nhịn nổi nữa mà gào to: "Ngô Cẩn Ngôn, dừng lại. Tôi nói, tôi nói là được phải không…?"

"Nhĩ Tình, cô điên rồi." Mặt sẹo và đầu trọc không hẹn cùng thốt lên.

"Ổh…" Ngô Cẩn Ngôn vứt con dao dính đầy máu lên bàn, khoanh tay trước ngực. "Cô nói thử xem."

"Là… là Bạch Tử Hạo…" Nhĩ Tình hít sâu một hơi, cúi đầu nói.

"Dựa vào đâu cô có thể chứng minh điều đó?" Ngô Cẩn Ngôn híp mắt.

"Con mẹ mày, rõ ràng mày nói chỉ cần chúng tao khai nhận. Mày sẽ để chúng tao chết cơ mà?" Đầu trọc nén đau gằn lên.

"Đấy là tôi cứ nói thế."

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ chết được người. Thì Ngô Cẩn Ngôn hiện tại đã bị chết cả trăm nghìn lần rồi cũng nên.

Vờ như không để ý đến những ánh mắt kia. Ngô Cẩn Ngôn một lần nữa cầm dao lên, bước lại gần mặt sẹo.

"Nói cho tôi biết, Bạch Tử Hạo liên lạc với các anh và Nhĩ Tình kiểu gì? Lần này chắc chắn sẽ là câu hỏi cuối cùng. Nếu không trả lời thì những việc lúc nãy tôi làm trên người đồng bọn của anh… cũng sẽ được lặp lại trên người anh một lần nữa".

Ngô Cẩn Ngôn dùng chuôi dao gõ gõ vào đầu gối của mặt sẹo, phát ra những âm thanh giòn tan.

***

Mang Nhĩ Tình còn đang đờ đẫn ra khỏi mật thất. Ngô Cẩn Ngôn toàn thân dính đầy máu tươi.

Mà ở bên trong, toàn bộ sớm đã bị bom nhỏ phá nát.

"Tại sao cô không gϊếŧ tôi?" Nhĩ Tình mờ mịt hỏi.

"Gϊếŧ cô? Vì sao tôi phải gϊếŧ cô?" Ngô Cẩn Ngôn trái lại vô cùng lãnh đạm.

"…"

"Cô dù sao cũng là người của Tần Lam. Tạm thời tôi giữ cho cô mạng sống, chờ nàng tỉnh dậy sẽ tự mình tính sổ cô."

Nói xong, Ngô Cẩn Ngôn nhếch môi cười: "Bây giờ tôi cần tẩy sạch máu tươi."

***

Thời điểm trở về Tần gia, Ngô Cẩn Ngôn sớm đã cởi trói cho Nhĩ Tình.

"Cô nên giữ chừng mực. Đừng cố gắng đi loạn, cô biết tôi luôn có cách khiến đối phương sống không bằng chết."

Cảnh cáo xong, hai người một trước một sau lên phòng của Tần Lam. Hiện tại đã là 7 giờ sáng. Xa Thi Mạn và Vương Viện Khả ở trong phòng đang trừng mắt nhìn nhau, phỏng chừng lại gây gổ về việc chữa bệnh.

"Nha đầu thối, ngươi đã đi đâu?"

Vừa thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện, Vương Viện Khả lập tức lao tới.

"Có việc." Ngô Cẩn Ngôn hờ hững đáp. "Tần Lam thế nào rồi?"

"Ta vừa bắt mạch cho nàng. Đã ổn hơn rất nhiều." Vương Viện Khả vui vẻ trả lời.

Một đêm không ngủ khiến tinh thần dễ sinh khí. Ngô Cẩn Ngôn khom người chào Tần lão gia tử, sau đó chậm rãi nói: "Gia gia, cháu có vài lời muốn nói với ông."

"Việc gì?" Tần lão gia tử miễn cưỡng nở nụ cười. "Cẩn Ngôn, mặc dù cháu từng đến nhà chúng ta để từ hôn, nhưng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ coi cháu là người ngoài cả. Cháu có gì cứ nói thẳng ra."

Ngô Cẩn Ngôn gật đầu: "Hay là chúng ta đến thư phòng đi ông."

***

Sau khi xuống lầu, đi vào bên trong thư phòng của Tần lão gia tử, tiếp đó ông đóng cửa lại rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bây giờ đã có thể nói được chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn nhìn vào khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt đỏ au vì lo lắng cho cháu gái của Tần lão gia tử, nói: "Dạ, hung thủ quả nhiên là Bạch Tử Hạo."