Vậy thì sự dịu dàng của Cố Tây Lương, có phải chính là giữ ở trong tim không?
Có lẽ do phân tâm hoặc là trong tiềm thức vẫn còn căng thẳng, khi xe chạy đến khúc rẽ, đầu óc Nguyễn Ân đột ngột trống rỗng, chân tay không nghe lời. Thầy giáo không ngừng nhắc nhở cô bẻ bánh lái bao nhiêu độ, nhưng dường như cô đều không nghe thấy. Mãi đến khi Nguyễn Ân định thần lại, xe vẫn đang chạy về phía trước, não bộ lập tức ngừng hoạt động. Người ta bảo cô rẽ trái thì cô rẽ phải, bảo cô thả chân ga thì cô lại giẫm hết cỡ, không hét còn đỡ, càng hét cô càng hoảng. Cố Tây Lương ngay từ đầu thấy xe chạy sai hướng đã cảm thấy không ổn, biết rõ cô sẽ không nghe lọt tai cái gì, nhưng vẫn chạy song song gào thét bảo cô rẽ. Đương nhiên, tất cả đều vô dụng.
Thầy giáo đờ đẫn, hình như trước giờ chưa từng gặp phải học sinh nào khó bảo đến thế. Có lẽ nể thân phận Cố Tây Lương nên hai người họ không dám nói nặng lời. Nhưng lúc này một chiếc xe đi hướng ngược lại cũng đang rẽ, hai chiếc xe sắp đυ.ng nhau, Nguyễn Ân luống cuống đến mức nhắm tịt mắt lại. Người hướng dẫn ngồi ở ghế phụ lái bấy giờ mới ý thức được mình đang khống chế phanh xe, lập tức giẫm mạnh một cái. Bánh xe trơn tuột ma sát với mặt đường vang lên một tiếng rít chói tai. Chiếc xe đối diện lại ngoài ý muốn chệch khỏi đường, đâm vào cột biển báo khá gần Nguyễn Ân, may mà chỉ bị tổn hại nhẹ, xem như đã ngăn chặn thành công một vụ tai nạn.
rõ ràng lúc này đã là cuối thu đầu đông, khí trời lạnh dần, Cố Tây Lương đuổi theo nãy giờ, không còn phong thái vững vàng như trước nữa, rõ ràng đã bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh. Mãi đến khi thấy xe kịp thời dừng lại trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh lập tức lao tới, vừa thở hồng hộc vừa giật mạnh cửa xe ra, sắc mặt tái nhợt.
“Xuống!”
Lần này thì đừng hòng học lái xe nữa!
Nguyễn Ân cũng sợ đến kinh hồn bạt vía, bình thường thấy Cố Tây Lương lái xe rất bình thản, rất hiên ngang, không hiểu sao đến lượt mình thì lại như con cá nắm trong lòng bàn tay, tóm đầu thì đuôi giãy.
Trải qua cú sốc kinh hoàng, đã vậy còn bị Cố Tây Lương gắt gỏng, Nguyễn Ân cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng chỉ có thể ngồi bất động.
Trấn tĩnh lại, Cố Tây Lương thấy cô vẫn ngồi im trên xe, mặt cúi gằm, bấy giờ anh mới hòa hoãn sắc mặt, lặp lại một lần nữa: “Xuống xe”.
Nguyễn Ân đột ngột òa khóc, nước mắt trào ra như nước lũ vỡ đê. cô vừa khóc vừa nói: “Em cũng muốn xuống lắm chứ, nhưng chân không nhấc lên được…”.
Sau đó, cô còn hùng hồn chỉ trích Cố Tây Lương không nói cho mình biết lái xe đáng sợ như vậy, kinh khủng như vậy.
Quên bẵng hai người hướng dẫn còn ngồi trên xe, Cố Tây Lương kéo Nguyễn Ân vào lòng theo bản năng, hai bàn tay vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ con, mái đầu nhỏ bé của cô tựa trước ngực trái của anh, có thể cảm nhận được nhịp tim hai người đồng điệu.
Cái ôm ấy hóa ra vẫn ấm áp như vậy, sống mũi Nguyễn Ân cay cay. Cố Tây Lương không dám nói thêm bất cứ lời trách móc nào nữa, chỉ sợ cô khóc mãi không ngừng. Hơn nữa, lúc này anh nghĩ, cảm giác được làm người cô cần tới thật tuyệt vời.
Từ trong chiếc xe đối diện, Ninh Lam Nhân bước ra, trên người mặc một bộ đồ màu trắng toát lên vẻ mặn mà, mái tóc cắt ngắn tôn thêm sự nhanh nhẹn, khéo léo. cô ta đi về phía Cố Tây Lương và Nguyễn Ân, cúi đầu hỏi: “Chị không sao chứ?”
Nguyễn Ân ngẩng đầu lên, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến khi nhìn thấy chiếc xe phía trước bị xước một ít, cô mới biết cô gái này là người lái xe. thật là xấu hổ, kỹ thuật lái xe của mình không tốt, suýt nữa làm liên lụy tới người khác, vậy mà đối phương còn nhã nhặn tới hỏi thăm mình.
Vì thế, Nguyễn Ân hít sâu vài cái, cố gắng ngừng khóc rồi liên tục lắc đầu, nói: “Tôi không sao, xin lỗi, suýt nữa hại chị.”
Ninh Lam Nhân gật đầu: “không sao”. Sau đó, cô ta đảo ánh mắt qua Cố Tây Lương rồi quay đầu nhấc chân đi thẳng.
trên đường về nhà, Nguyễn Ân không hề nhắc tới chuyện học lái xe nữa, cũng không dám ngồi trên xe nửa phút, cho dù là Cố Tây Lương lái xe, cô vẫn cảm thấy chưa hết bàng hoàng. Biết cô sợ hãi, Cố Tây Lương liền chủ động đề nghị đi bộ về nhà, lập tức nhận được cái gật đầu như giã tỏi của cô. Cũng may chỗ này cách nhà không quá xa, đi bộ chỉ mất chừng hai mươi phút.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, tới nửa đường, Nguyễn Ân bỗng thấy bụng dưới đau âm ỉ, gắng chịu đựng đi thêm được một đoạn thì không thể chống cự nổi nữa, cơn đau càng lúc càng rõ ràng, có lẽ do mấy ngày nay ăn đồ lạnh và cay. cô co ro người lại, kéo tay người bên cạnh. Cố Tây Lương hoảng sợ, tưởng vừa rồi cô bị thương, đang định gọi điện cho người tới đưa cô đi bệnh viện thì lại thấy cô ngẩng đầu, cố gắng lắm mới thốt lên được một câu: “không phải bị thương”.
Cố Tây Lương sững người, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lập tức hiểu ra vấn đề.
Nguyễn Ân than thầm, vì sao cứ liên tục mất mặt trước mặt anh ấy?
Cố Tây Lương nhanh nhẹn cởϊ áσ vest, khoác lên người cô, sau đó anh ngồi xổm trước mặt cô, thấp giọng nói: “Lên đi”.
Nguyễn Ân nhăn mặt, lúng túng một hồi, sau thấy Cố Tây Lương không có ý định đứng dậy, đành phải leo lên, hai tay ôm lấy cổ anh, sắc mặt càng thêm đỏ.
Đoạn đường ngắn ngủi bỗng trở nên xa xôi, người đi đường ai nấy cũng phải ngoái lại nhìn họ, thậm chí còn chạm mặt với một vài người từng hợp tác làm ăn với Cố Tây Lương. Đối phương đã lái xe chạy qua, nghĩ sao lại quay lại, hạ cửa kính mà kinh ngạc kêu to: “Giám đốc Cố”.
Cố Tây Lương nãy giờ vẫn duy trì vẻ mặt ngọt ngào vui vẻ, lúc này thấy có người hỏi thăm liền ngẩng đầu lên, khẩu khí cũng “công việc hóa”.
“Chào anh.”
Giống như một con đà điểu, Nguyễn Ân vùi mặt sâu vào lưng Cố Tây Lương. Nếu trên lưng anh có kẽ hở, nhất định cô sẽ chui xuống.
Nhận ra cô xẩu hổ, Cố Tây Lương không bận tâm tới những ánh mắt tò mò của người qua đường nữa, anh dùng sức đẩy cơ thể cô lên một chút, rồi sải bước dài đi tiếp.
Chóp mũi kề sát tấm lưng Cố Tây Lương, Nguyễn Ân mới nhận ra trên người anh thoang thoảng một mùi nước hoa lạ, hoàn toàn không phải hương bạc hà như trước đây.
Hoàng hôn, ánh chiều tà, bóng cây ngô đồng. Thời gian tĩnh lặng, cô đang ở trên lưng anh.
Nguyễn Ân bỗng có cảm giác, người đàn ông này chỉ khi ở trước mặt mình mới mềm mỏng, dịu dàng. Người đàn ông khiến cô biết làm nũng này, liệu có luôn đứng bên cạnh cô dù xảy ra bất cứ chuyện gì không? Nếu tương lai là vô số cảnh tượng tàn khốc, liệu anh có đứng ra che chở cho cô hay không? Nếu bầu trời sập xuống, liệu anh có chống lên giúp cô hay không? Có hay không?
Trong khi đó, Cố Tây Lương luôn quan niệm, tình yêu giống như cốc nước, nóng hay lạnh chỉ người uống mới biết. Bạn yêu hay không yêu, hận hay không hận, một mình cảm nhận được là tốt rồi, người khác hiểu hay không cũng không quan trọng, dẫu sao thì, tình yêu có đôi khi chỉ là chuyện của một người, thậm chí Cố Tây Lương còn rất vụng về khi muốn nói ba chữ đơn giản kia. Anh đối xử với em thật tốt, đó chẳng phải đã là cách biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất rồi ư? Em cũng không cần suy đoán anh đang nghĩ gì, bước tiếp theo anh sẽ làm gì.
Chỉ cần em hiểu, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến em tổn thương.
Trời đã sang đông, công việc của Nguyễn Ân vẫn bặt vô âm tín. cô quyết định từ bỏ, quay lại cuộc sống như quãng thời gian ở Mỹ, ở nhà viết tiểu thuyết.
Cố Tây Lương đi làm về, thấy trong phòng đèn bật sáng trưng, cô ngồi co chân trên sofa, chăm chú gõ bàn phím. Có lẽ do tóc mái vướng vào mắt nên cô đã buộc gọn lại phía sau, mái tóc xoăn sắp chạm đến thắt lưng cũng được búi gọn lên bằng một sợi dây màu đen đơn giản, gọng kính màu da cam gác lên sống mũi. Lò sưởi đã mở nhưng cô vẫn mặc áo khoác len bên ngoải, dường như rất sợ lạnh.
Dáng vẻ này của cô, Cố Tây Lương chưa từng bắt gặp.