Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 22



“Em sẽ nghe lời anh, sẽ chăm sóc anh, sẽ trưởng thành hơn, thế nên anh đừng rời bỏ em…”

Hòa Tuyết lúc này cần lắm một cái ôm ấm áp, và Mạc Bắc chính là vòng tay mà cô muốn, là cảng tránh bão của cô, là tất cả của cô. Những câu nói này một khi đã thốt ra, thì toàn bộ lòng kiêu ngạo của cô đã mất hết.

Bỗng nhiên, một giọng nữ lảnh lót vang lên.

“Merle.”

Nơi này không hề trống trải, nhưng tiếng gọi ấy lại vang vọng, tựa như ảo giác. Mạc Bắc cảm nhận được cơ thể Hòa Tuyết trong lòng mình khựng lại, anh muốn ôm lấy nhưng cô đã đẩy ra.

Cô thật khờ, tự cho mình là thông minh, vậy mà không nhận ra trên người anh có mùi nước hoa lạ.

“Có chuyện gì thế?” Mạc Bắc lo lắng hỏi.

Hòa Tuyết nhìn cô gái vóc dáng đầy đặn quyến rũ kia, sau đó nghiêng đầu, mỉm cười với Mạc Bắc. Giọng nói của cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi.

“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, bà ngoại em qua đời. Bố mẹ em vội vã trở về nhà, nửa đường gặp tai nạn, chết rồi.”

Hòa Tuyết hờ hững nói, từ đầu tới cuối nhìn thẳng vào đôi mắt Mạc Bắc, giống như muốn khắc sâu hình ảnh anh lúc này trong tim. Một lúc sau, cô mới nói tiếp.

“Không sao, em biết ai rồi cũng có ngày này, thế nên em không sao, em rất ổn.”



“Dù sao đi nữa, em cũng là Hòa Tuyết mạnh mẽ kiên cường không gì đấu nổi.”

Mạc Bắc hoảng sợ, bất giác cầm lấy tay Hòa Tuyết nhưng cô chậm chạp lùi về sau.

“Mạc Bắc, em từng nói với anh, giữa chúng ta chỉ có hai kết cục, một là hạnh phúc ở bên nhau, hai là cùng bị hủy diệt. Nhưng bây giờ, chúng ta không được ở bên nhau, em cũng không muốn cùng anh hủy diệt.”



“Trước giờ anh đều chê em xốc nổi, thiếu chín chắn, không dịu dàng đấy thôi? Vậy nên, em buông tay, đây chính là sự dịu dàng lớn nhất em có thể cho anh.”

Hòa Tuyết quay lưng, nghe thấy tiếng cô gái kia hờn dỗi: “Muộn thế này chạy tới làm cái trò quỷ gì không biết…”

Tiếp theo đó là một tiếng động mạnh và tiếng thét chói tai.

Hòa Tuyết không biết đó là tiếng gì, có thể là thứ gì rơi, hoặc là tiếng đóng cửa,…cô đã không còn tâm tư để suy đoán nữa rồi.

Thanh âm có phần lo lắng của Mạc Bắc truyền tới tai cô ngay sau đó.

“Tiếu Tuyết, anh…đưa em về.”

Hòa Tuyết dừng chân, không ngoảnh lại, rất lâu mới vung tay lên, nói với giọng đầy kiên định.

“Đường về nhà, một mình em cũng có thể đi. Bởi vì có anh ở bên, lòng em càng lạnh…”

Mạc Bắc chợt cảm thấy l*иg ngực có hàng ngàn con kiến đang bò lổm ngổm, trái tim bị gặm nhấm đau nhức.

Gió lạnh lùng thổi đến.

Những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.

Anh có dự cảm, dự cảm mãnh liệt, mình đã thật sự đánh mất cô…

Phật đã dạy: Xin đừng đánh thức tình yêu của tôi, hãy để cô ấy tự tỉnh dậy.

Ba người đàn ông ngồi trong Bách Liên. Trong mắt những người quen biết họ, cảnh tượng này có lẽ rất kỳ lạ. Rõ ràng bình thường chẳng bao giờ nói cười vô tư, nhưng hiện giờ ba người họ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.

Hàn Duệ và Cố Tây Lương ngồi song song, nâng ly rượu lên với người đàn ông ngồi đối diện.

Hàn Duệ nói: “Giám đốc Tần, về phần Đại Lục, cả em và anh Cố đều không với tới, đành nhờ cậy cả vào anh rồi.”

Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những người này đều là “hàng cao cấp” hiếm có.

Vẻ đẹp trai của Cố Tây Lương mang nét lạnh lùng, sắc sảo, Hàn Duệ lại có gương mặt giảu cảm xúc và ánh mắt biết nói. Còn người đàn ông mà họ gọi là giám đốc Tần kia, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao, mỗi hành động, cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ nổi bật thu hút ánh mắt người khác.

Những người hay tính toán luôn cảm thấy mưu kế là một thứ gì đó rất thú vị, hơn nữa, “đồng loại” gặp nhau lại càng phấn khích vì được đấu trí ngang sức ngang tài. Thế nên ba người đàn ông này đều biết ý mà ngầm kéo chiếc mặt nạ của mình xuống.

Hàn Duệ bâng quơ gật đầu, khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng và sự tán thưởng.

“Tôi lần này tới đây, thu hoạch lớn nhất chính là hai vị.”

Vấn đề công việc được hạ màn, Hàn Duệ vừa quay sang bên cạnh đã thấy Cố Tây Lương ngồi thất thần, anh ta lên tiếng trêu chọc: “Nghe nói gần đây anh Cố gặp vận đào hoa, xem ra là thật rồi!”

Cố Tây Lương không phản bác, qua quá trình tiếp xúc, bản thân cũng đã rõ ai là bạn ai là thù. Anh bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu cũng vui đùa không kém: “Thiếu sót lớn nhất của Thượng Đế khi tạo ra con người, chính là lúc nhổ đi chiếc xương sườn của người đàn ông lại không khắc lên đó một cái tên. Thế nên người ta cứ đi lòng vòng mãi vẫn không nhận ra rốt cuộc ai mới là mục tiêu đã định trước của mình. Cô ấy, hay là cô ấy? Có lẽ đều không phải.”

Hàn Duệ nghe xong, nụ cười lại vụt tắt: “May quá, hồi xưa Thượng Đế bận quá quên không nhổ xương sườn của tôi đi.”

Cố Tây Lương nhướng mày.

“Thế à, thế thì tốt nhất đừng cho tôi cơ hội tận mắt thấy ngày đó, thú vui tao nhã của tôi là giậu đổ bìm leo đấy.”

Tần Sở ngồi vắt chân phía đối diện, không có ý định tham gia vào vấn đề nhạy cảm kia nhưng lại bị lập luận của Cố Tây Lương về chiếc xương sườn gợi lên liên tưởng. Hình bóng mà anh ta vốn định quên đi đột nhiên hiện lên trước mắt.

Gương mặt thanh xuân phơi phới trong hồi ức sống động lạ thường.

“Hay là tôi không đi nữa nhỉ? Công tử Tần Sở thuận tay kéo một cái chẳng phải liền kiếm được người đẹp sao?”

“Đêm nay chuyển sang phụ nữ xấu. Tôi kéo một người đẹp đi không thích hợp lắm với tình hình chung, hơn nữa, tôi cũng không phải người mối lái.”

“Tần Sở, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh từng đi Tứ Xuyên học kịch “biến mặt”[*] không hả?”

[*] Kịch biến mặt là một loại hình nghệ thuật dân gian của vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Ngày đêm nghĩ lung tung cái gì thế hả? Còn nữa, vừa nãy có phải em mắng tôi là lão già không? Sao, có cần tôi chứng mình cho em thấy tôi chưa già không? Hử?”

“Anh chỉ hô một tiếng là bắt tôi quay về, nhưng anh lại không nói gì cả! Tôi không phải đồ chơi! Hóa ra, Tần công tử anh lúc tâm tình u ám thì muốn bỡn cợt tôi, lúc tâm tình vui vẻ thì đá tôi sang một bên. Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nói đi! Nói! Nói mau!”

“Em đúng là không phải thứ hấp dẫn người khác!”



Giữa chừng, Cố Tây Lương nhận được điện thoại của Nguyễn Ân, nghe có vẻ rất gấp, anh bèn nói một tiếng xin lỗi với hai người còn lại rồi về trước. Chỉ còn lại Hàn Duệ và Tần Sở vừa bước ra khỏi hồi ức, chẳng bao lâu sau thì họ cũng ra khỏi Bách Liên.

Cái lạnh đã bỏ đi từ lâu, đêm Đài Bắc chỉ còn lại những cơn gió dịu dàng ôm lấy khuôn mặt người ta. Hàn Duệ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.

“Anh Tần có hứng thú đua xe không?”

“Hẳn là chúng ta có chung suy nghĩ?”

Hai người nhìn nhau cười phá lên.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hòa Tuyết lê bước không biết đi về đâu.

Cô cảm thấy mình chẳng khác nào cái xác không hồn. Rõ ràng thứ hai tuần trước cả nhà còn ngồi ăn cơm cùng nhau, bàn luận xem khi nào đi Maldives du lịch, vậy mà chớp mắt một cái vui hay buồn chỉ còn lại mình cô.

Phía trước có đèn xe yếu ớt chiếu tới, Hòa Tuyết vô thức nhắm mắt lại. Lúc ấy, trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ tà ác.

“Đi lên đi, giải thoát tất cả đi. Tốt hay xấu gì cũng vô tư mà cáo biệt…”

Hành động đã chiếm chỗ của lý trí, Hòa Tuyết lao ra giữa lòng đường, thật sự có ảo giác được giải thoát.

Một cú xoay vô lăng ngoạn mục, xe Hàn Duệ súyt nữa đυ.ng phải xe của Tần Sở vừa mới vượt lên. Cũng may, hai người tuy không phải dân đua chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật lái xe rất nhuần nhuyễn.