Sau phút sững người, ông Hạ Hồng Viễn phá lên cười, đưa tay vỗ lưng Nhiễm Nhiễm: - Con bé này! - Giọng ông ngập tràn sự cưng chiều và đắc ý.
Linh cảm
Nhiễm Nhiễm bỗng có linh cảm, dường như có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra mà cô không hề hay biết, giống như con quái thú ẩn mình dưới nước, tuy không nhìn thấy nhưng nó đang âm thầm tới gần cô, sau đó sẽ đột ngột xuất hiện vào lúc cô không ngờ đến.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã vào tháng Mười mùa thu. Đây là tháng ông Hạ Hồng Viễn gặt hái được nhiều niềm vui nhất. Đầu tiên là Tập đoàn Hồng Viễn đã giành được mấy dự án khu vực ngoại ô phía nam; sau đó là cô người tình hai mươi mốt tuổi của ông báo tin vui có thai. Thương trường và tình trường đều thuận lợi. Mặt ông Hạ Hồng Viễn rạng ngời như trẻ lại cả chục tuổi.
Tin vui người tình có thai tạm thời phải giấu kín, nhưng việc khen thưởng những người có thành tích trong công ty thì không thể chậm trễ. Vẫn theo kế hoạch trước đó, Trần Lạc được cử đến làm tổng giám đốc công ty chi nhánh ở thành phố bên cạnh. Những người tham gia vào nhóm dự thầu ít nhiều đều được thưởng. Trong quá trình đánh giá dự thầu, công ty Dịch Mỹ cũng có công sức không nhỏ giúp Tập đoàn Hồng Viễn giành được hợp đồng này.
Ông Hạ Hồng Viễn gọi Nhiễm Nhiễm đến văn phòng, tình ý sâu xa nói:
- Nhiễm Nhiễm, bố biết trước đây con đã phải chịu ấm ức, nhưng Hồng Viễn không phải là của người khác, nó là của Hạ gia chúng ta. Bố rồi cũng có ngày già đi, sẽ giao Hồng Viễn lại cho chị em các con. Thương trường như chiến trường, quan hệ giữa người với người thì không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Cho dù là Tô Mạch hay Lâm Hướng An, thì cũng đều phải nhìn về phía trước, không thể cứ bị quá khứ níu kéo. Thêm bạn thì đường sẽ rộng mở hơn. Đối với người làm ăn chúng ta, như vậy chỉ có lợi chứ không hại.
Quả nhiên là ông đã biết tất cả. Nhiễm Nhiễm bực bội trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáp:
- Con biết làm thế nào mà. Bố cứ yên tâm.
Ông Hạ Hồng Viễn gật đầu, lại nói:
- Nghe nói Thiệu gia muốn Thiệu Minh Trạch quản lý lĩnh vực bất động sản. Như vậy càng tốt, chúng ta hợp tác sẽ càng thuận tiện hơn. Con về nói với nó, bảo nó làm cho tốt, nếu gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm bố. Chúng ta là người một nhà mà.
Cách đây không lâu, nội bộ Tập đoàn Thiệu Thị đã tiến hành điều chỉnh nhân sự, điều Thiệu Minh Trạch phụ trách lĩnh vực bất động sản. Nhiễm Nhiễm đã biết được tin này từ anh. Giờ nghe bố nói thế, cô chỉ gật đầu:
- Vâng ạ. Con sẽ nói với anh ấy.
Ông Hạ Hồng Viễn rất hài lòng với thái độ của con gái, lại an ủi mấy câu rồi mới để cô đi.
Khi đi qua phòng làm việc của Trần Lạc, đúng lúc mấy đồng nghiệp đang giúp anh ta chuyển đồ, trông thấy Nhiễm Nhiễm họ liền cười, gọi:
- Trợ lý Trần thăng chức rồi, tối nay bắt anh ấy mời nhé. Chúng ta phải bóc lột anh ấy một trận tơi bời. Nhiễm Nhiễm, hết giờ làm cô đừng về vội nhé.
Từ khi chuyển khỏi phòng làm việc của Trần Lạc, Nhiễm Nhiễm luôn cố gắng tránh anh ta, cố gắng giảm bớt thời gian tiếp xúc giữa hai người. Nghe đồng nghiệp nói vậy, Nhiễm Nhiễm chỉ cười, đang định tìm cớ từ chối thì Trần Lạc đã quay lại nhìn cô:
- Tối nay mọi người cùng tụ tập. Cô đi cùng nhé.
Bên cạnh còn có đồng nghiệp huých vai Nhiễm Nhiễm:
- Nhiễm Nhiễm, đi cùng đi. Cùng nghĩ cách “hút máu” Tổng giám đốc Trần chứ.
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, bình thường làm việc với nhau cũng vui vẻ, hơn nữa Trần Lạc sắp rời khỏi tổng công ty nên Nhiễm Nhiễm không muốn tỏ ra quá xa cách với mọi người, đành mỉm cười đồng ý.
Hết giờ làm, các đồng nghiệp đến gọi Nhiễm Nhiễm cùng đi. Mọi người cười nói vui vẻ ngồi chật kín mấy chiếc taxi chạy thẳng đến địa điểm đã đặt trước. Vì buổi tiệc mang tính chất cá nhân, lại là để chúc mừng Trần Lạc thăng chức nên không khí bữa tiệc rất náo nhiệt, mọi người đã bàn trước là sẽ lần lượt thay phiên nhau chúc rượu Trần Lạc.
Trần Lạc làm trợ lý cho ông Hạ Hồng Viễn mấy năm qua, tửu lượng không quá tệ nhưng chẳng thể chống đỡ nổi việc bị chuốc rượu như vậy. Thế là anh ta nhanh chóng lâng lâng. Nhưng mọi người đâu dễ dàng tha cho Trần Lạc như vậy. Sau bữa cơm, họ còn lôi anh ta đi hát karaoke. Nhiễm Nhiễm vốn muốn chuồn về nhưng không thành, cũng bị lôi đi. Cô đành phải đi theo mọi người.
Mọi người rời khỏi quán karaoke thì đã gần hai giờ đêm. Ngoài mấy người có tửu lượng tốt thần trí còn tỉnh táo ra thì phần lớn đều đã say đến mức đi chẳng vững. Nhiễm Nhiễm cũng bị gạ uống mấy cốc bia nên chỉ cảm thấy đầu hơi váng. Đang lo không biết về kiểu gì thì bị người ta hồ đồ đẩy vào một chiếc taxi.
- Một người tỉnh đi cùng hai người say. Nhiễm Nhiễm không uống rượu nên phụ trách đưa hai kẻ say này về. Yên tâm, tôi đã chụp lại biển số xe. Không sao đâu. - Đồng nghiệp cười nói rồi tiện tay đẩy một người vào xe. Chính là Trần Lạc đang say bí tỉ.
Ghế phụ lái phía trước cũng bị nhét một kẻ say vào. Đồng nghiệp đưa địa chỉ cho tài xế taxi rồi dặn dò:
- Bác tài, phiền bác chịu khó đưa họ về, bác đi chậm thôi nhé.
Nhiễm Nhiễm chưa kịp phản đối thì xe đã chuyển bánh. Khi rẽ vào khúc ngoặt, xe đi hơi nhanh, theo quán tính Trần Lạc ngồi bên cạnh đổ người lên cô. Cô bị đè mà không thốt nổi một câu, thầm rủa chuyện xui xẻo này. Tại sao lần nào cô cũng phải đưa Trần Lạc say xỉn về nhà chứ?
Trần Lạc tựa hẳn vào người cô, không nói lời nào, vô cùng yên tĩnh. Người đồng nghiệp ngồi phía trước chẳng chịu nghỉ ngơi, cũng không biết anh ta đang lẩm bẩm gì nữa. Bác tài nghe được hai câu thì phì cười nói với Nhiễm Nhiễm:
- Mấy anh chàng say khướt thế này mà vẫn không quên hối lỗi với vợ. Chắc thường ngày bị vợ quản chặt lắm đây.
Nhiễm Nhiễm cười, không biết nói gì.
Bác tài rất khéo nói. Trên đường đi, bác ấy nói chuyện suốt. Từ chuyện tình hình quốc tế đến tin tức phố phường. Khi đang nói tới ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế đến các doanh nghiệp xuất nhập khẩu Trung Quốc thì di động của đồng nghiệp ngồi phía trước đổ chuông. Anh ta đã say bí tỉ, chỉ biết “A lô! A lô! A lô!” mấy tiếng trong điện thoại mà chẳng nói được câu nào.
Bác tài đề nghị Nhiễm Nhiễm:
- Cô à, tôi nghĩ cô nên nghe điện thoại giúp cậu ta, tiện thể gọi người nhà cậu ta ra đón.
Nhiễm Nhiễm cũng có ý này. Thế là cô đẩy Trần Lạc vẫn dựa vào vai mình sang một bên, nhoài người giành lấy di động trên tay đồng nghiệp. Quả nhiên là vợ của anh ta gọi tới, giọng nói rất lo lắng. Nhiễm Nhiễm nói với cô ấy vài câu, hỏi địa chỉ cụ thể rồi nhét di động vào túi áo đồng nghiệp.
Khi đưa người đến nơi, vợ đồng nghiệp đã đứng đợi dưới lầu. Nhiễm Nhiễm xuống xe dìu người say vào thang máy rồi hổn hển quay lại xe. Bác tài minh mẫn nói:
- Hây! May mà trong xe còn có một người nữa. Cô có để ý không, vừa rồi vợ anh chàng đó còn thò đầu vào trong xe. Nếu không còn ai khác ngoài cô thì chắc chắn về nhà, cậu ta sẽ bị thẩm vấn ra trò đấy.
Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng cảm thấy rất tò mò. Lúc này sắp ba giờ sáng rồi mà sao đầu óc bác tài này còn đủ minh mẫn như vậy?
Tiếp theo là đưa Trần Lạc về nhà. Anh ta sống một mình nên không sợ có người hiểu lầm. Nhưng rắc rối lại đến, Trần Lạc cao hơn một mét tám. Tuy anh ta hơi gầy nhưng cũng không nhẹ. Nhiễm Nhiễm vóc người bé nhỏ như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô phải một mình dìu anh ta vào nhà. Bác tài thấy không ổn, liền xuống xe nói:
- Được rồi. Tôi đã làm việc tốt thì làm cho đến cùng vậy. Để tôi dìu anh ta giúp.
Nhiễm Nhiễm luôn miệng cảm ơn. Nhờ có sự giúp đỡ của bác tài, cuối cùng Trần Lạc đã được đưa vào nhà. Thấy Trần Lạc say chẳng biết gì nữa như vậy, bác tài lại nói:
- Cô à, đừng nghĩ tôi nhiều lời. Bạn cô say thế này, tốt nhất nên có người chăm sóc. Uống rượu say dễ xảy ra chuyện lắm.