Chương 24
Ngồi trên chiếc taxi Trương Ngữ Cách khẽ thở dài rồi bỏ lại chiếc điện thoại vào trong túi xách. Lâm Tư Ý thật sự đã giận nàng thật rồi, vừa nãy nàng gọi cho Tư Ý để hỏi xem vì sao Từ Tử Hiên lại biết chuyện nhưng vừa gọi đến thì nàng chỉ nghe được đầu dây bên kia liên tục mắng nàng xối xả, sau khi mắng xong người kia liền tắt máy mà không cho nàng nói lấy một lời giải thích, mặc cho nàng gọi lại bao nhiêu cuộc Tư Ý vẫn nhất quyết không chịu nhấc máy.Chiếc xe dừng lại trước cổng một khách sạn cao cấp, Trương Ngữ Cách liền trả tiền rồi ảo não rời khỏi xe.
"Ngữ Cách!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia nàng liền một bước hai bước muốn chạy đi nhưng có vẻ Từ Tử Hiên đã nhanh chân hơn, cô tiến tới nắm lấy tay nàng, nói "em lại định chạy?"
"Ai chạy chứ, chỉ là mình không muốn gặp cậu" Trương Ngữ Cách vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Từ Tử Hiên.
Cô đột nhột xoay người nàng lại, mắt cả hai lúc này đã trực tiếp nhìn nhau.
"Tôi đợi em ở đây từ rất lâu rồi. Không phải em muốn không gặp là không gặp đâu" dù lời nói của cô lúc này rất bình thường nhưng trong ánh mắt của cô lại mang sự đau khổ cùng thương nhớ.
Điều này Trương Ngữ Cách cũng nhìn ra được, tim nàng lúc này lại nhói lên, đau lòng đến xót xa nhưng giọng nói nàng vẫn rất lạnh lùng "chuyện giữa chúng ta đã kết thúc lâu rồi. Cậu bây giờ có đợi ở đây bao lâu nữa cũng bằng thừa"
"Có bằng thừa hay không chỉ có em hiểu rõ, vả lại chúng ta vẫn chưa chia tay thì làm sao có thể gọi là kết thúc chứ"
"Được, giờ chúng ta chia tay" nàng dứt khoát nói.
"Cho tôi lí do nhưng em không được nói là không còn yêu tôi nữa"
"Tại sao chứ?"
Khóe môi cong lên, Từ Tử Hiên chỉ tay về phía chiếc lắc bạc mà nàng đeo dưới chân "Có lẽ không một ai muốn xử dụng lại đồ của người mà mình không yêu tặng đâu đúng không"
Chết thật sao nàng có thể quên việc này chứ, lần này biết nói làm sao đây. Nôi tâm nàng lúc này không ngừng mắng mình ngu ngốc.
Suy nghĩ một lúc Ngữ Cách liền nói "Tôi thật sự đã hết yêu cậu rồi, trước đó tôi phải lòng cậu vì cậu chính là hình mẫu lí tưởng của tôi nhưng bây giờ thì cậu hoàn toàn khác rồi. Còn về việc tôi đeo chiếc lắc này chỉ là tôi thấy nó đắt tiền nên không nỡ bỏ thôi"
Bật cười trước lời nói dối trắng trợn của Trương Ngữ Cách, Từ Tử Hiên khóm người gần nàng hơn và nói "Hình mẫu lí tưởng chẳng qua là thứ để tôi gần hơn với em chứ nó có hay không thì thật sự không quan trọng vì nếu em yêu thích một người chỉ vì người đó chính là hình mẫu lí tưởng của mình thì lúc đó em đã không hẹn hò với một mình tôi rồi. Nhưng tôi cam đoan thứ tôi đã chinh phúc trước đây không phải chỉ có hình mẫu lí tưởng của em mà còn có cả trái tim em nữa và bây giờ cũng vậy, trong tim em vẫn có tôi. Nên có lẽ lời chia tay này tôi không chấp nhận đâu"
"Cậu" bị nói trúng tim đen Trương Ngữ Cách đột nhột á khẩu. Suy nghĩ mãi mà vẫn không biết mình nên nói gì nên nàng đành tùy cô "cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lời chia tay mình cũng đã nói rồi"
Trương Ngữ Cách quay lưng muốn rời đi nhưng nàng lại không thể rồi, Từ Tử Hiên lúc này đã ôm chặc lấy nàng nhất quyết không cho nàng bước thêm một bước.
"Cậu làm gì vậy mau thả mình ra!" Ngữ Cách vùng vẫy kịch liệt, miệng thì liên tục kêu cô buông mình ra.
Chợt cách tay của Từ Tử Hiên và thân thể của Trương Ngữ Cách bị tách ra bởi một lực đạo rất lớn.
Từ Tử Hiên nhíu mày nhìn người đàn ông kia "anh là ai mà lại xen vào chuyện của tôi"
"Tôi là bạn của cô ấy có được không" người đàn ông ngoại quốc kia tức giận hướng cô nói lớn, anh ta phát âm không được chuẩn, có phần hơi lọng ngọng.
Trương Ngữ Cách đưa mắt nhìn kĩ người đàn ông trước mắt thì mới phát hiện anh ta chính là chủ tịch của mình "Kay sao anh lại ở đây"
"Anh là đến tìm em đó. Anh nhớ em" "À phải rồi anh thấy em cùng cô gái giằng co có phải là cô ấy ức hϊếp em" Kay buông lời tán tỉnh Trương Ngữ Cách nhưng cũng không quên hỏi về chuyện vừa xãy ra.
Thấy anh ta thả thính Trương Ngữ Cách trong lòng Từ Tử Hiên liền sinh ra khó chịu trực tiếp kéo nàng về phía mình, nói "Tôi ôm bạn gái mình là ức hϊếp? Còn anh thì sao, có cần mặt mũi nữa không mà đi cưa cẩm Trương Ngữ Cách trước mặt người yêu của cô ấy vậy"
"Thì ra cô là người yêu mà Ngữ Cách nói. Thật sự cô rất xinh đẹp nhưng cô lại quá vô tâm rồi, suốt bao nhiêu năm qua tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô xuất hiện bên cạch mà chăm sóc cho cô ấy, cô hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy" ra người này chính là nguyên nhận nàng suốt mấy năm trời luôn từ chối anh.
"Anh!.." Trương Ngữ Cách ức chế đến không nói nên lời. Lần này coi như xong thật rồi, lật kèo nào cũng chết.
Bây giờ nếu nàng nói Từ Tử Hiên không còn là người yêu của nàng nữa thì chắc chắn Kay sẽ tiếp tục bám theo nàng không buông, nhưng nếu vì không muốn anh ta bám theo mình nữa mà nàng thừa nhận cô thì công sức của nàng suốt mấy năm qua rời xa cô, để cô tìm được người xứng đáng hơn xem như đỗ sông đỗ biển hết sao.
"Trương Ngữ Cách chính là bạn gái tôi, tôi cấm anh không được đến gần cô ấy nữa, còn việc anh muốn nghĩ sao về tôi thì tôi không quan tâm" không để cho Trương Ngữ Cách trả lời Từ Tử Hiên mau chóng nói, xong liền kéo nàng đi vào trong.
"Ngữ Cách à, anh vẫn như cũ, mặc kệ đã em có người yêu hay chưa chỉ cần chưa kết hôn thì anh vẫn sẽ theo đuổi em đến cùng, anh không tin với điều kiện của anh hiện tại không thể có được em" Kay hướng hai người đang đi và nói lớn.
Nghe dứt câu cô liền cau mày, khó chịu, cô quay người lại hướng anh nói "nếu anh có điều kiện thì tôi cũng có, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dùng cách như vậy để ép buộc cô ấy. Tôi nói thêm cho anh biết, tim cô ấy vốn dĩ đã đặt ở chỗ tôi nên anh đừng cố gắn nữa, vô dụng thôi"
Từ Tử Hiên vừa thấy gương mặt định phản bát của Trương Ngữ Cách thì liền kéo nàng đi vào trong, không để nàng có cơ hội nói lấy một câu.
Đi vào trong thang máy Trương Ngữ Cách nhanh chống rút tay mình ra khỏi bàn tay cô "tim mình bây giờ không nằm ở chỗ cậu"
"Rõ ràng vẫn nằm ở nơi tôi"cô đưa mắt khẽ lướt nhìn gương mặt của Trương Ngữ Cách, rồi bất lực thở dài "được rồi em lên tầng mấy?"
Trương Ngữ Cách giờ cũng không muốn cùng cô nói về vấn đề kia nữa nên lập tức nhấn số tầng.
Ầm!!
Đi lên chưa được bao lâu thì một âm thanh lớn vang lên bên ngoài, rồi thang máy đứng khựng lại khiên cho Từ Tử Hiên và Trương Ngữ Cách giật cả mình. Cô đi đến ấn thử vào vài nút khác nhưng kết quả vẫn là không có tín hiệu.
"Trời ạ, không phải chứ" biết thang máy hư rồi nên Ngữ Cách cũng có phần khó chịu than vãn một tiếng. Nàng trước giờ chính là không muốn xui xẻo bị nhốt trong nới chật hẹp như bên trong thang máy thế này nên mới luôn lựa chọn khách sạn tốt nhất có thể, vậy mà chẳng ngờ lại xãy ra cớ sự như thế này, chuyện muốn tránh cuối cùng vẫn phải gặp.
"Em không muốn ở cùng tôi đến vậy sao?" giọng Từ Tử Hiên có chút gượng buồn. Có lẽ cô đã hiểu lằm ý Trương Ngữ Cách, nghĩ nàng vì không muốn ở cùng mình nên mới than vãn.
"Không phải vậy chỉ là..." lời nàng muốn nói chẳng hiểu tại sao lại không thốt ra khỏi miệng được.
Khoảng lặng giờ đã bao trùm khắp thang máy. Cô không nói, nàng không nói nhưng mỗi người lúc này lại có một suy nghĩ của riêng mình.
"Tại sao trong suốt bao nhiêu năm, cậu lại không tìm một người nào đó mà cứ phải đợi mình chứ" Trương Ngữ Cách lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng lúc này. Kia cũng là câu hỏi nàng luôn đặt ra mỗi khi nghe Lâm Tư Ý nói về tình trạng và các mối quan hệ của cô.
Từ Tử Hiên lúc này lại suy nghĩ, thật sự cô trước giờ luôn một lòng tìm kiếm nàng chứ chưa từng nghĩ mình là vì sao phải kiên nhẫn với một người con gái như vậy, trong khi đó cô có cả ngàn sự lựa chọn khác thậm chí là tốt hơn cả nàng.
"Có lẽ năm đó em đã vô tình chiếm một vị trí quan trọng trong tôi mà người khác chưa từng có được. Em cho tôi biết cảm giác thế nào là yêu, thế nào là nhớ rồi lại rời khỏi tôi để lại khoảng trống mà cả thế giới cũng không lấp đầy được. Trước giờ chưa một ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng tôi và tôi cũng chưa từng muốn bất cứ một ai thay thế em cả"
"Nhưng từ ngày mình kí vào bản hợp đồng của ba cậu thì mình đã không còn xứng đáng với cậu nữa" đôi mắt nàng bắt đầu đỏ lên, giọng có chút nghẹn ngào.
"Hợp đồng chính là lời hứa. Em giữ lời hứa với ba tôi vậy còn lời hứa với tôi thì sao? Chẳng phải em từng hứa là sẽ không rời tôi, sẽ trở thành Từ thiếu phu nhân của tôi sao?" dù gương mặt cô không thể hiện quá nhiều đau thương nhưng trái tìm cô lại đang rất đau đớn, chỉ muốn đem nổi uất ức kiềm nén bấy lâu nay nói hết cho nàng nghe nhưng lí trí lại không cho phép cô một lần nữa yếu đuối trước nàng, cô muốn chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình có thể bảo vệ nàng. Vì lẽ đó cô càng có cảm giác khó chịu.
"Mình xin lỗi" nước mắt nàng tràn ra khỏi khóe mắt hòa cùng vài giọt mồ hôi đang chảy trên cằm.
Từ Tử Hiên hít lấy một hơi thậu sâu rồi nói, nụ cười lúc này lại hiện trên môi cô "xin lỗi là được sao" "mình nói cho cậu biết, cậu chính là đã vi phạm hợp đồng rồi, phải bồi thường"
"Bồi..."
Nàng còn chưa kịp nói dứt câu Từ Tử Hiên đã đi đên áp môi cô lên môi nàng, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi vừa quen thuộc lại có phần lạ lẵm.
Đồng tử đột nhột giản nở, Trương Ngữ Cách lúc này thật sự vẫn chưa hoàn hồn lại nhưng đôi môi trong vô thức đã đáp lại cô.
Ùm ~~
Cánh cửa thang máy được vài nhân viên bảo hộ mở ra tạo ra tiếng ồn khá lớn nhưng có vẻ vẫn chưa đủ để hai người kia có thể nhận biết được.
Ho khan một tiếng người nhân viên bảo hộ liền đỏ mặt lên tiếng "xin lỗi hai vị nhưng ở đây không thể làm như vậy được đâu"
Nghe được bên ngoài chính là có người Trương Ngữ Cách liền rời môi cô rồi vội vàng đi ra khỏi thang máy trong ngại ngùng.
Ôi trời, đúng là làm Từ Tử Hiên tức chết mà, đến lúc nào không đến lại đến vào lúc như vậy.
Liếc nhân viên một cái thật lạnh rồi cô vội đuổi theo Trương Ngữ Cách.
Vừa nhìn thấy nàng định mở cửa phòng cô liền đi đên níu lấy tay nàng "Ngữ Cách à"
"Trễ rồi cậu về đi" nàng nói nhưng không ngước mặt lên nhìn cô.
"Em giận tôi?"
"Không có. Cậu về đi và sau này đừng xưng 'em' với mình nữa tụi mình bằng tuổi nhau mà"
Áp tay lên má nàng, cô ôn giọng nói "Vợ chồng nếu xưng 'cậu tớ' thì hơi bất tiện đó, tôi nghĩ là nên xưng hô với em như vậy"
"Mình không phải vợ cậu" vừa nói nàng vừa giật mạnh tay cô ra.
"Vậy em nghĩ bồi thường hợp đông giữa tôi và em chỉ cần một cái hôn thì có thể xong được sao!?" Tử Hiên cười gian khom người xuống ghé xát tai nàng và nói nhỏ "em phải bồi thường cho tôi một người vợ đấy" đứng thẳng người lên cô cười nói "được rồi em vào trong đi"
Vừa định quay người đi thì Từ Tử Hiên lại nhớ ra điều gì đó nên lập tức kéo nàng về phía mình rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn "vợ à! ngủ ngon. Mai Lạc sẽ đến rước em"
Nói rồi cô vẫy tay tạm biệt nàng thì rời đi, bỏ lại một Trương Ngữ Cách vừa uất ức vừa tức giận, nàng từ nãy đến giờ chưa từng phản ứng kịp những tình huống kia mà cứ đứng thừ ra cho cô muốn làm gì thì làm. Thật không biết là do Từ Tử Hiên quá nhanh hay nàng phản ứng quá chậm đây.
Nụ cười trên môi của Từ Tử Hiên giờ đã tắt hẳng, cô bước vào bên trong xe của mình thì liền lấy điện thoại gọi cho Ngô Triết Hàm.
"Tử Hiên mình nghe đây, có chuyện gì vậy?"
"Mình đang muốn nhờ cậu điều tra giúp mình một người, anh ta tên Kay là một người ngoại quốc và có quen biết với Ngữ Cách"
"Điều tra anh ta làm gì?"
"Anh ta muốn cướp vợ mình" máu ghen lúc này chính đang chảy trong người Tử Hiên không ngừng.
"Vợ? thôi được mình sẽ đi điều tra" không cần nói Ngô Triết Hàm cũng biết người Tử Hiên gọi là 'vợ' chính là Trương Ngữ Cách nên cũng không muốn hỏi cô quá nhiều vì sẽ tốn thời gian.
Tắt máy Từ Tử Hiên liền khởi động xe và chạy đi.
Trương Ngữ Cách từ khung cửa sổ khách sạn nhìn xuống chiếc xe của Từ Tử Hiên, từ lúc cô bước ra khỏi cửa đến lúc xe rời đi nàng một giây chưa từng rời mắt khỏi. Ánh mắt nàng mang một nổi nhớ thương vô tận và sâu thẩm. Nàng thậy sự muốn nhìn thấy cô lâu thêm chút nữa, nàng rất nhớ cô.
---------0000---------
K: Vì gần đến thi học kì rồi nên tui quyết định viết nhanh cho xong để còn ôn thi, bảo vệ hạnh phúc gia đình nữa, nên thứ sáu tuần này tui sẽ đăng chương cuối cùng (chương 25 end) mọi người nhớ đọc nha.