Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 59: Gọi ta A Linh

Ngày quả nhiên trời mưa rồi, điều này để kì kèo hồi lâu, Tư Không Linh vẫn rối rắm có cần thừa dịp khó có được thời gian an tĩnh thử thăm dò hôn Úc Nhiễm một cái hay không, ở khi muốn làm ra quyết định không thể không từ bỏ kết thúc công việc

Vốn là ướt quá dữ, gặp mưa nữa thì càng không được khô rồi. Nàng ở trước khi mưa nhỏ rơi xuống lấy đi ngoại bào phơi gió mát ở một bên, xoay người lại kéo Úc Nhiễm hướng về trong rừng cây chạy đi

Tư Không Linh chạy một chút thì theo thói quen bay lên, đã quên trong tay còn lôi kéo một người, cũng may nàng phản ứng nhanh nhẹn, thuận tay liền đem Úc Nhiễm ôm trong l*иg ngực. Chân cách mặt đất, nữ nhân không có cảm giác an toàn kỳ thực không cần nàng ôm thì cả kinh theo bản năng ôm lấy eo của Tư Không Linh

Tư Không Linh vui mừng ngoài ý muốn, được voi đòi tiên đem Úc Nhiễm ôm càng chặt: "Ôm chặt một chút, ta cần phải tăng tốc độ"

"Ngươi..."

Úc Nhiễm buồn bực mở miệng, nhưng mà một âm chữ còn không có hạ xuống Tư Không Linh quả nhiên là nói được là làm được, không chỉ tốc độ nhanh hơn nhiều gấp mấy lần, độ cao càng là trực tiếp bay qua đến bầu trời của toàn bộ cánh rừng

Mưa bụi trong sương mù, Úc Nhiễm thấy được hình ảnh đời này chưa bao giờ xem qua. Dưới chân của họ là toàn bộ đỉnh cao vót nhất của rừng cây, xanh biếc vô tận lát thành thảm trải nền rộng lớn, lại giống như một mảnh tầng mây màu xanh lục, mà họ thì cất bước đi ở trong mây

"Thích không?" Tư Không Linh đúng lúc đắc ý hỏi một câu

"Ngươi là chỉ mưa dầm sao?"

Bởi vì mất đi che chở cành lá của rừng cây, mặc dù là mưa nhỏ, vẫn là đem quần áo họ thật vất vả hong khô lại xối đến lấm tấm nước mưa. Tư Không Linh hậu tri hậu giác, le lưỡi liền tìm địa phương rơi xuống đất

Úc Nhiễm sửa sang lại quần áo hơi nhăn nheo, dọc theo phương hướng ký ức đi tìm heo rừng trước đó bị họ săn gϊếŧ, trước khi đi nhàn nhạt phun ra hai chữ

"Rất thích"

"Hở?" Tư Không Linh lúc đó còn đang đấu tranh cùng bùn trên y phục mình, bừng tỉnh một chút, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm rồi, "Vừa rồi ngươi nói chuyện sao?" Nàng đuổi tới

"Không có"

Lúc kéo lấy heo rừng trở lại, cây cải đỏ đã đem tiểu nhân khắc xong, coi như thật có hình dáng, nhìn lên chính là nàng và Úc Nhiễm. Tư Không Linh cầm lên nhìn qua, vẫn còn cảm thấy không hài lòng, "Quay đầu lại tìm chút chu sa đến, nhuộm màu lên" Nàng tưởng tượng thấy, khóe miệng càng kéo càng lớn

"Lại đây giúp đỡ!" Úc Nhiễm xa xa kêu một tiếng

Mắt thấy trời sắp tối rồi, mưa đúng là ngừng rồi, Úc Nhiễm đốt đống lửa lại từ phòng phá bỏ tìm đến chút củi khô, còn về việc giết heo cắt thịt thì giao cho Tư Không Linh

Cây cải đỏ không biết tay nghề từ nơi nào học được, một bên nhìn họ bận rộn, một bên dùng nguyên liệu nấu ăn còn dư lại không nhiều làm nước tương, nhìn hắn dáng dấp lão đạo kia, như là ấp ủ đã lâu

"Có đủ hay không?" Gϊếŧ lợn là việc chân tay, Tư Không Linh nhấc ống tay áo lau mặt một cái, đem thành quả trong cái mâm đưa cho Úc Nhiễm nhìn một chút

"Được rồi được rồi, ăn không hết nhiều như vậy"

Cây cải đỏ cũng nhích qua nhìn một chút, "Ta muốn ăn móng heo!"

Tất cả chuẩn bị sắp xếp, thịt nướng trên lửa, trời đã quá đen rồi. Úc Nhiễm mang theo cây cải đỏ ngồi ở trong phòng, Tư Không Linh thì lại bận bịu tứ phía, mười phần trở thành hầu bàn có thể sai khiến

"Cái này nướng quá lâu rồi!" Cây cải đỏ xoi mói đem một miếng thịt nửa khét kẹp đến bên miệng Tư Không Linh

Tư Không Linh nghĩ cũng không nghĩ há mồm thì cắn chặt miệng, "Có sao, tốt vô cùng a" Nàng nhai mấy cái, "Ân, rất ngon"

"... Nếu không phải bên ngoài lạnh, mới không cần ngươi nướng" Cây cải đỏ nhìn nàng cứ như vậy ăn hết, cúi đầu xem thường một câu

"Là có chút lâu" Úc Nhiễm cũng nói: "Thời gian nướng ít chút"

"Được rồi!" Tư Không Linh một cái đáp lại, cái mông xoay một cái, tiếp tục đi ra ngoài bận rộn

Cây cải đỏ: "Ta muốn uống rượu"

Thanh âm của Tư Không Linh từ ngoài phòng bay vào, "Không rượu!"

"Dưới đáy giường ngươi thì có hai vò!"

Úc Nhiễm cười cười, "Đi lấy đi, uống chút rượu ấm áp thân thể cũng được" Cô sờ sờ đầu của cây cải đỏ, "Một vò là được, uống ít chút"

"Vẫn là Úc Nhiễm tỷ tỷ tốt!"

Tư Không Linh khinh thường hừ một tiếng, "Nữ nhân họ Úc này", vào lúc này miệng đúng là ngọt lên

Không khí mưa dầm, vạn dặm mây đen, vào đêm cũng nhìn không thấy nửa điểm ánh sao. Ăn uống no đủ, cây cải đỏ ngất ngất ngây ngây trở về phòng ngủ, Tư Không Linh thu thập một hồi, sau đó ngồi ở trên bậc thang trước cửa, ngẩng đầu uốn éo cái cổ

Úc Nhiễm đi tới ở bên người nàng ngồi xuống, "Mệt rồi?"

"Không mệt không mệt"

"Bận trước bận sau, cũng không ăn vài miếng, làm sao sẽ không mệt?" Úc Nhiễm bỗng nhiên cầm lấy cánh tay của nàng, Tư Không Linh không khỏi sững sờ, nháy mắt nhìn chằm chằm cô. "Nhìn cái gì? Mặt xoay qua chỗ khác"

Tư Không Linh nghe lời lại đem mặt chuyển hướng phía trước, Úc Nhiễm bắt đầu nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cánh tay, sau đó lại đứng dậy đến bờ vai, cổ, phía sau lưng...

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Tư Không Linh có chút không phản ứng kịp

"Cái kia....?"

"Ta không có tay nghề tốt của ngươi, chỉ có thể học cái gì bán cái đó, ngươi thì chấp nhận đỡ chút đi"

"Ta không chọn lựa!" Tư Không Linh cường điệu nói, "Ai dám nói tay nghề Nhiễm nhi không tốt, rõ ràng rất tốt, thoải mái....ngao ngao--!"

Úc Nhiễm nhất thời cả kinh thu tay lại, "Làm sao vậy?"

"Chỗ, chỗ đó nhẹ một chút, không thể dùng lực..." Tư Không Linh đau đến thở mạnh, nơi này vốn từng bị thương, đầu nàng nóng lên lại quên đi

"Chỗ này làm sao vậy?" Úc Nhiễm có chút kỳ quái, lại nhẹ nhàng sờ sờ, nhìn Tư Không Linh là đau thật mới không dám tiếp tục, "Là vết thương lần trước rơi xuống sao?"

Tư Không Linh suy nghĩ nàng lại nên áy náy rồi, vội nói: "Không có chuyện gì, chính là khí lực lớn, có một tí tẹo như thế đau mà thôi" Úc Nhiễm không xoa bóp, đang định ngồi trở lại, Tư Không Linh lại nói: "Nếu không hay là ngươi giúp ta xoa bóp vai đi, hôm nay bận nửa ngày, vai thật đau"

"...Được"

Thời gian thoải mái luôn để người có chút buồn ngủ, Tư Không Linh nhắm mắt lại hưởng thụ, dần dần đầu bắt đầu mơ hồ, một cỗ rượu lên. Nàng lại lặng lẽ mở mắt, hơi khép nhìn cây hoa bên trong đình viện, cánh hoa lê trắng nõn, long lanh như ngọc, theo gió đêm tản ra vị thơm nhàn nhạt

Phảng phất gần ở cánh mũi

Tư Không Linh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bả vai một mảnh lê trắng, quỷ thần xui khiến ló đầu hôn môi lên, xúc cảm mềm mại ấm lạnh làm cho nàng có chút hoàn hồn

Úc Nhiễm bị hôn lên trên tay, hơi cứng đờ. Một giây sau, Tư Không Linh liền bắt được tay cô, lực đạo không có cự tuyệt, Tư Không Linh dễ như chơi đem cô kéo vào trong lòng

Lần này Tư Không Linh càng quá đáng một ít, nàng nắm lấy tay của Úc Nhiễm, nhẹ nhàng nhắm mắt, hướng về đôi môi anh đào trắng mịn ngon miệng kia đến gần

Có lẽ là đang trong mơ, nàng hôn bắt đầu mà thỏa mãn, không có cổ mất mác bị đẩy ra của khi xưa, nàng thoả thích hôn, dịu dàng hôn. Mãi đến tận phát hiện đối phương có ý định thăm dò đáp lại, núi lửa trong lòng nàng mới bị động một cái liền bùng nổ, mãnh liệt, tham lam, bá đạo...

Hết thảy mềm nhẹ của màn dạo đầu trong nháy mắt hóa thành muốn chiếm hữu kêu gào, nàng ôm thật chặt người trong ngực, ở trong cổ họng của đối phương chiến lược bao vây, mỗi một tấc cũng không buông tha, ắt phải toàn bộ in lại hơi thở của chính mình

Thở dốc dồn dập của đôi bên, bởi vì ngắn ngủi chia lìa mà kéo ra sợi chỉ bạc quỷ dị, Tư Không Linh trong lúc hoảng hốt thấy được khuôn mặt trước mắt mình, sạch sẽ giống như tiên nữ thánh thiện, để nàng thần hồn điên đảo, càng không nhịn được muốn tiến thêm một bước sở hữu riêng

Thế là lại một phen hôn sâu như sóng to gió lớn dâng trào sóng lớn, hai tay ôm vào giữa cổ nàng dùng sức kiềm chặt, thỉnh thoảng lại nắm ở trên lưng của Tư Không Linh, cảm giác gãi ngứa này trái lại để người bên trong nhiệt tình càng ngày càng trống trãi lên

Tư Không Linh bỗng nhiên đứng dậy đem người trong ngực ôm ngang lên, bước nhanh chân trở về phòng

Vạn vật không hề có một tiếng động, chỉ lưu lại có tiếng thở dốc ấm áp, nện ở trên má của nhau, giống như mùi hương ấm áp của kích tình

"Tư Không Linh..."

"Gọi ta A Linh"

"...A Linh"

Tư Không Linh cởi đi áo khoác, quần áo bên trong hơi phức tạp, bị nàng kéo đến hỗn loạn không thể tả, cuối cùng không còn tính nhẫn nại, tùy ý lôi kéo ném qua một bên

Úc Nhiễm nhắm mắt lại, cô không kịp suy nghĩ chuyện đang xảy ra vào giờ phút này, bản năng thúc đẩy đã cuối cùng đem cô bán đứng, cớ đường hoàng nhiều hơn nữa, khi tên đã lắp vào cung, từ lâu không còn đường lui

Loại chờ đợi trước mắt này, từ lâu không phải chuyện một sớm một chiều rồi.

Tư Không Linh một chiêu dẫn gió, tắt đi ánh nến chập chờn. Rõ ràng vẫn là tiết mùa âm lãnh, trong phòng đen kịt lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng

Cùng là đêm này, có người được toại nguyện, có người lại trắng đêm khó ngủ

Dụ Thu Hàm đứng ở dưới tàng cây, giọt nước mưa thỉnh thoảng từ trên phiến lá lướt xuống, đánh vào bả vai cũng không hề hay biết. Nàng ấy hồi tưởng đến lời của Lan phu nhân, một lần một lần, giống như tin vui, lại giống như ác mộng

Nàng ấy si si ngốc ngốc, liền ở dưới tàng cây này đứng suốt cả đêm. Sáng sớm chân trời màu trắng bạc, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện Tần Khả Nhi dựa cửa ngủ, lập tức trong lòng nhíu chặt

Động tác của Dụ Thu Hàm đi tới đem người ôm lên, đem Tần Khả Nhi ngủ cạn thức tỉnh. Nhưng mà phát hiện mình tựa ở trong l*иg ngực của Dụ Thu Hàm, cô ấy lại chép miệng một cái, chôn ở trong l*иg ngực nàng ấy gạt gạt khóe miệng, tiếp tục ngủ gật

"Trong phòng không có giường sao, trời lạnh ngồi ở đó thì ngủ thϊếp đi!" Ngữ khí của Dụ Thu Hàm không khỏi giận dỗi

Tần Khả Nhi cũng không cảm thấy sợ sệt, trái lại lòng tràn đầy hạnh phúc bốc lên, thanh âm khàn khàn mới tỉnh mơ hồ không rõ rầm rì nói: "Ngươi cũng không phải đứng một buổi tối..." Cô ấy ngáp một cái, nhiệt khí phà một mặt của Dụ Thu Hàm, nhìn người lệch đầu, mới hắc hắc xin lỗi, "Không đánh răng ngươi đừng để bụng a"

Dụ Thu Hàm đem người thả lại trên giường, "Ngủ chút nữa đi"

"Không ngủ" Tay của Dụ Thu Hàm vừa rời thân, Tần Khả Nhi thì từ trên giường ngồi dậy, tiếp tục kéo tay nàng ấy, "Chúng ta cùng ăn sáng rồi ngủ"

Trên thực tế ăn xong điểm tâm, Dụ Thu Hàm cũng một chút tâm tư muốn ngủ cũng không có. Trên bàn cơm vừa kết thúc, Tần Khả Nhi thì thu đĩa rửa chén đi rồi, độc lập lưu lại nàng ấy và Lan phu nhân hai người không biết làm sao

Dụ Thu Hàm rũ mắt, trên thực tế vừa rồi cũng không ăn bao nhiêu, cái bụng không biết đói, nhưng thân thể lại quả thật có chút không nhấc lên được lực

"Đêm qua... Đêm qua ngươi khẳng định không nghỉ ngơi tốt, lại đi ngủ chút..." Ngược lại Lan phu nhân mở miệng trước

Hiện tại so với trước hoàn toàn rơi mất dạng. Lan phu nhân trước đó không dám nhìn thẳng Dụ Thu Hàm, bây giờ là Dụ Thu Hàm không biết làm sao đối mặt Lan phu nhân

Nghe tiếng Dụ Thu Hàm cũng không có lập tức làm ra phản ứng, vấn đề của đáy lòng nàng ấy giãy dụa ngàn vạn, nhưng để nàng ấy không định chủ trương nhất lại là: Đối mặt nữ nhân trước mắt này, nàng ấy nên tiếp tục kêu là "Lan phu nhân", hay là...."Mẹ" ?

Edit: tui đang ráng tranh thủ làm cho hoàn bộ này để rồi nhảy bộ khác, trước mắt chỉ còn lại không đến 10 chương nữa là hết rồi, khà khà, like ủng hộ nào