Tư Không Linh nói ra lại ngừng lại, Úc Nhiễm cho dù che giấu vẻ mặt của chính mình, nhưng theo bản năng thái độ biểu lộ vẫn để cho Tư Không Linh không khỏi trở nên lúng túng, vui mừng vốn dĩ đầy mặt cũng cứng ngắc
Nàng kỳ thực không muốn nói cái gì, hành động của Úc Nhiễm lúc đó mà nói cũng là vì để nàng sống tiếp mà thôi, nàng đều là biết đến
Nhưng đại khái trong tiềm thức còn ôm ấp chút ảo tưởng, cho nên cho dù cũng biết nhưng vẫn là dương dương tự đắc
"Ta biết" Tư Không Linh nói, mạnh mẽ mang trên mặt đẩy lên ý cười, muốn ra vẻ mình hào hiệp chút, "Ta chỉ là muốn cám ơn ngươi, không có ý tứ gì khác"
Úc Nhiễm giương mắt nhìn nàng, hai tay đặt ở trên gối nắm thật chặc. Cô biết Tư Không Linh có ý khác, chỉ là bây giờ không nói ra miệng. Úc Nhiễm cảm giác được vẻ mặt của nàng trong nháy mắt ảm đạm, tâm trạng bất thình lình cũng níu theo một chút
Cô suýt nữa nhẹ dạ, nhưng lý trí cuối cùng để cô lựa chọn ngầm thừa nhận — cô xác thực chỉ là vì cứu Tư Không Linh, không liên quan cảm tình với nụ hôn nên có
"Ăn chút hoa quả đi, mới vừa gọt xong" Tư Không Linh điều tiết bầu không khí một chút, đem đĩa trái cây hướng về Úc Nhiễm đẩy đẩy trước mặt, "Ta thật không nghĩ tới, Quách Nguyên lại là tiểu thư của Quách gia, hiện tại mỗi lần thấy được cô ấy, trong lòng cũng còn rất khó chịu"
Úc Nhiễm biết nàng là nói chuyện của Quách Kỳ, "Chuyện này qua đi"
Tư Không Linh gật gật đầu, "Vốn là cũng sẽ không nghĩ tới" Ông trời hết sức an bài như nhau, để nàng cứu Quách Nguyên, đại khái chính là để nàng đến chuộc tội
Bỗng nhiên tìm không được đề tài, hai người đều trầm mặc ngồi đó, trên cây đáp xuống một chiếc lá đang rơi ở trên tay trái của Tư Không Linh, nàng bắt hai lần mới cầm lên
"Ta..." nàng nhìn theo cái lỗ sâu đυ.c trên lá cây, "Ta còn có thể tiếp tục thích ngươi không?" Nàng nhẹ giọng hỏi
Úc Nhiễm lặng lẽ, lúc này nếu như hỏi cô, cô tự nhiên là hi vọng chấm dứt ở đây
Tư Không Linh không đợi được cô mở miệng, lại giành nói: "Đừng nói, ta biết rồi"
"....."
Lại một mảnh yên tĩnh, Tư Không Linh vẫn nhìn lá cây trong tay, cúi đầu, trên mặt tất cả đều là cay đắng
Nàng cuối cùng thưởng thức được tư vị cầu mà không được, bảo vật này, bất luận thân pháp thủ đoạn của nàng cao minh bao nhiêu, cũng không thể trộm được
Lòng người mềm nhất cũng cứng, không yêu chính là không yêu, nàng càng lún càng sâu, Úc Nhiễm cũng là hết sức khó xử
"Sau khi vết thương tốt, ta thì sẽ cùng sư tỷ rời khỏi Lăng Xuyên"
Úc Nhiễm phát hiện mình không tìm được một cái cớ giữ nàng, nhưng khi Tư Không Linh nói ra câu nói này, nàng cảm giác được bản thân có chút không nỡ...."Đi đâu?"
"Đâu cũng được"
Nếu không phải chuyện lần này, nàng cũng sớm rời đi rồi, tự dưng có bao nhiêu nhớ nhung, đến cùng vẫn là công dã tràng
Úc Nhiễm không có ở lại cùng ăn tối, viện cớ công vụ đi rồi, Tư Không Linh cũng không lưu lại cô, Tần Khả Nhi một bên nhìn chỉ cảm thấy hai người bầu không khí rất kỳ quái
"Làm sao vậy?" Cô ấy bình tĩnh khi Dụ Thu Hàm không có ở đây hỏi, "Thật vất vả đến một chuyến, ngươi cứ như vậy để cô ấy đi rồi?"
"Nếu không lưu lại qua đêm sao?" Tư Không Linh liếc cô ấy một cái, "Ta nghĩ thông rồi"
"Lại nghĩ thông rồi?"
Tư Không Linh phớt lờ trêu chọc và chế nhạo trong giọng nói của cô ấy, "Càng cầu xin muốn không được, người a, hà tất sống đến mệt như vậy?"
"Ta thấy ngươi là không thích rồi, tìm một cơ hội quang minh chính đại?" Tần Khả Nhi thờ ơ kích nàng
Vậy mà Tư Không Linh lại cũng không tức giận, "Ngươi tùy ý lý giải"
Tần Khả Nhi không muốn phản ứng nàng, bỗng nhiên có một loại cảm giác chí bất đồng bất tương di mưu, "Ta chỉ biết, ta sẽ không từ bỏ"
Tư Không Linh hừ một tiếng, không nói nữa
Nàng cũng không nói nàng thì từ bỏ
Dụ Thu Hàm vẫn là mỗi đêm sau khi chăm sóc Tư Không Linh nghỉ ngơi mới trở lại phòng của chính mình, Tần Khả Nhi từ lần trước bị thiệt thòi có mấy ngày không có tới làm phiền nàng ấy, nàng ấy thanh tịnh xuống, dần dần cũng là không thời gian đề phòng nữa
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại trong mong muốn của Dụ Thu Hàm một trời một vực, nữ nhân kia nàng ấy cho rằng cũng sẽ không bao giờ xuất hiện tại bên trong phòng nàng ấy, giờ khắc này đang tư thái hoàn mỹ nằm nghiêng ở trên giường của nàng ấy
Tần Khả Nhi bình thường ăn mặc thì yêu diễm gợi cảm, phóng tầm mắt cả thành Lăng Xuyên sợ là ngoại trừ cô nương trong Phù Dung lâu, không ai dám ăn mặc ra cửa như thế. Nhưng lúc này cô ấy cũng không biết từ nơi nào lại tìm tới một bộ quần áo so với bình thường còn muốn quyến rũ bại lộ hơn, vẻn vẹn chính là cái yếm rộng chút ôm lấy hai v*ú no đủ khinh người, và quần dài buộc thân chếch một bên mở ra khe hở có thể lộ ra toàn bộ đùi, cuối cùng lại phủ thêm một cái áo khoác vải the mặc như không mặc....
Như vậy cô ấy nghiêng ở chỗ đó, một tay đẩy lên nâng lấy đầu, một tay cuộn cuộn lấy một chòm tóc của chính mình, khi Dụ Thu Hàm trầm mày nhìn cô ấy, cô ấy còn mọi cách câu dẫn liếc mắt đưa tình với nàng ấy, cái lưỡi mê hoặc liếʍ láp khóe miệng, toàn bộ hình ảnh quả thực chính là một mặt tâm hồn thi sĩ trong đông cung
Dụ Thu Hàm quả thật bị cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng ấy mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm Tần Khả Nhi nhìn rất lâu, mãi đến tận cuối cùng lông mày càng nhăn càng sâu.... Tiếp đó lại thả lỏng ra
Tần Khả Nhi vẫn tận hết sức lực lắc lư dáng người, cô ấy nghĩ phàm là người bình thường, dù sao cũng nên có chút phản ứng chứ, mà phản ứng trầm tư của Dụ Thu Hàm dường như đang bị cô ấy lý giải là lộ vẻ cảm động
Tần Khả Nhi cảm giác chính mình cách thành công không xa, đặc biệt là Dụ Thu Hàm trước mặt từng bước từng bước hướng về giường đi tới
Cô ấy nhẹ nhàng cười duyên nhìn nàng ấy, sau đó Dụ Thu Hàm vươn tay ra với cô ấy....
Tần Khả Nhi bị từ trên giường kéo xuống, tiện tay ném ở trên đất
Dụ Thu Hàm không nhìn cô ấy một chút nữa, cúi người sửa sang lại ra trải giường bị vò nát, nhưng mà lại cảm thấy mùi phấn thoa mặt Tần Khả Nhi để lại có chút không thể chịu đựng, lại đem ga trải giường trực tiếp từ trên giường bỏ xuống, thay đổi một cái giường mới
Dụ Thu Hàm bận việc không coi ai ra gì, Tần Khả Nhi ngồi sập xuống đất thì trơ mắt nhìn nàng ấy bận việc, trong đầu thật lạnh thật lạnh vỡ thành mấy khối
"Ra ngoài, ta muốn đi tắm" Thu thập xong giường Dụ Thu Hàm mở miệng hạ lệnh trục khách
Tần Khả Nhi ríu rít khóc lóc chạy đi
Hôm sau trời vừa sáng Tư Không Linh thì thấy được Tần Khả Nhi một mặt thở phì phò đang thu thập quần áo
"Ơ, làm sao vậy, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hả?" Nàng xem trò hay nhìn quần áo trong tay cô ấy đang cầm, "Đây là cái gì a?" Nàng vừa hỏi đã từ trong rút ra một bộ quấn ngực ra, nhất thời cảm thấy hứng thú, "Ngươi không phải là...?"
"Câm miệng!" Tần Khả Nhi thẹn quá thành giận lại đem quấn ngực đoạt trở về
Tư Không Linh ngoan ngoãn câm miệng, nhưng mà nụ cười trên mặt không thu về được, "Ngươi mặc cái này, sư tỷ phản ứng gì?"
"Không phản ứng"
Tư Không Linh há mồm cũng không dám cười lên tiếng, "Không phản ứng thì đúng rồi"
Tần Khả Nhi xuống tay vừa nghe, "Lời ấy nghĩa là sao?"
"Sư tỷ không nhìn nổi nhất nữ tử không tự tôn tự ái, mặc hở hang, còn tới khắp nới câu dẫn người..."
"Ta không phải khắp nơi? !"
"Ta biết ngươi không phải" Tư Không Linh bận bịu giải thích, "Nhưng sư tỷ tỷ ấy lại không hiểu ngươi"
Tần Khả Nhi vẻ mặt nghiêm trọng lâm vào suy nghĩ, Tư Không Linh mò lại não, "Hôm qua không động thủ nữa chứ?"
"Đúng là không có...." Tần Khả Nhi càng nghĩ càng nóng lòng, "Ngươi làm sao không nói sớm!"
Tư Không Linh nhún nhún vai, một mặt "Ngươi cũng không có hỏi ta, trách ta sao?"
Tần Khả Nhi ném đi quần áo trong tay, "Vậy ngươi nói cho ta biết nàng ấy thích gì a... Ngươi chờ một chút, ta lấy giấy bút để ghi"
"...." Tư Không Linh cản lấy cô ấy, "Sư tỷ vẫn đúng là không có gì đặc biệt thích, thực sự muốn nói, cũng chỉ có ta" Nàng chỉ chỉ mũi của chính mình, sau đó ở thời điểm Tần Khả Nhi liền muốn phát tác mở miệng lần nữa, "Được rồi, sư tỷ bình thường sẽ xem kinh Phật chút, Đại Bi Chú cái gì đó"
Tần Khả Nhi bỗng chốc, "Nàng không phải là muốn xuất gia chứ?"
"Đây ngược lại không đến nỗi, chính là tu sinh dưỡng tính, cảm ngộ đạo lý lớn một chút" Tư Không Linh nói, "Nếu không ngươi đọc cho tỷ ấy một đoạn Đại Bi Chú cái gì, có lẽ tỷ ấy có thể đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa"
Tần Khả Nhi nhìn dáng vẻ Tư Không Linh cười híp mắt liền cảm thấy nàng không có ý tốt, đây căn bản chính là đang đùa cô ấy chứ? "Ta đọc cho ngươi một đoạn Vãng Sinh Chú còn tạm được!"
Tư Không Linh chép miệng một cái, "Ôi, ngươi làm sao nói chuyện chứ!"
Tần Khả Nhi tuy ngoài miệng không tin nàng, nhưng Tư Không Linh sau đó lại thật sự thấy được cô ấy cầm một quyển kinh Phật vẻ mặt đau khổ ở phía sau sân tản bộ bước chân xem. Trên ăn mặc cũng có biến hóa rất lớn, tuy màu sắc vẫn cứ tươi đẹp, nhưng ít ra kiểu cách kín đáo hơn nhiều.
Sau khi biết Tần Khả Nhi thật sự ở trước mặt Dụ Thu Hàm đọc một đoạn kinh Phật, Tư Không Linh nằm nhoài trên bàn cười đau cả bụng
"Ha ha ha, sư tỷ tỷ ấy phản ứng gì, có khen ngươi đọc thật tốt hay không?" Tư Không Linh hoàn toàn dừng lại không được, con mắt đều cười ra nước mắt, "Có cùng ngươi thảo luận nghiên cứu một chút thánh nhân tâm đắc hay không, ha ha ha...."
Tần Khả Nhi bị cười nhạo rất tức giận, "Cười cái gì cười! Ta lần này đọc đến tốt xấu là kinh Phật, lần trước ta đọc cho Nhiễm nhi nhà ngươi một đoạn lời tâm tình đó!"
Tư Không Linh coi là thật không cười, "Ngươi nói lời ân ái cho Nhiễm nhi?" đây lại là cái gì với cái gì?
Tần Khả Nhi liếc nàng một cái, "Tự nhiên là lấy danh nghĩa của ngươi đọc"
"Đọc cái gì?"
Tần Khả Nhi tìm tìm, lại đem thư tình kia tìm ra, đưa tới trong tay Tư Không Linh, "Ta từ trên sách lựa chọn, còn tưởng rằng nàng nghe xong có thể cảm động một chút"
"Nhiễm nhi, ngươi là tiểu tiên nữ đi nhầm vào phàm trần...."
Tư Không Linh đuổi theo Tần Khả Nhi từ trong nhà đánh tới ngoài phòng, lại từ dưới nhà đuổi tới trên nóc nhà
"Lão nương là đang giúp ngươi có được hay không! !"
"Ngươi đừng nói Nhiễm nhi, lão tử đều bị ngươi buồn nôn chết rồi! ! !"
Ngày tháng ở bên trong náo loạn chậm rãi qua đi, Tư Không Linh ngoại trừ mỗi ngày dưỡng thương luyện thân thủ, chính là giúp Tần Khả Nhi nghĩ kế, trong lúc đó Úc Nhiễm cũng là tới hai lần, mỗi lần lưu lại cũng không lâu, đều nói là đi ngang qua (Edit: có quỷ mới tin hè hè)
Tư Không Linh trước sau không lưu lại cô, trên mặt hình như thật sự đem chuyện tình cảm phai nhạt đi
Quách Nguyên ngược lại là tới nhiều lần, ngược lại với Úc Nhiễm, cô ta vừa đến đã vô lại không đi, buổi tối ăn cơm tối vẫn không tính, luôn muốn ngủ lại, nhưng mà mỗi lần đều bị Tư Không Linh uyển chuyển đuổi đi
Vết thương phía sau của Tư Không Linh đều kết vảy rồi, sau đó sẹo rơi mất, lớp da lại mọc ra mới, Dụ Thu Hàm giúp nàng điều thuốc mỡ thâm nám, nói là ngày sau có thể khôi phục như lúc ban đầu. Tư Không Linh cũng không biết có phải thật có thể hoàn toàn khôi phục giống như trước đây không, nhưng tốt một chút là một chút, nếu như Dụ Thu Hàm và Tần Khả Nhi cũng không có cách nào, vậy cũng là thật sự không còn biện pháp
Khi Tư Không Linh tay trái đã có thể không hề áp lực nâng kiếm, đã qua hơn một tháng. Nàng nghĩ đến khi đó cùng Úc Nhiễm nói chuyện, lúc này cũng nên thực hiện rồi
Tư Không Linh vẫn cứ dự định về Cổ Sơn, vừa vặn sau một tháng là ngày mừng thọ sư phó, nàng lúc này trở lại đúng lúc
Tần Khả Nhi lại đem nhà mới bán đi, lấy miệng lưỡi ba tấc không nát quả thực so với lúc mua vào còn kiếm lời thêm chút ngân phiếu. Cô ấy mặt dày miễn cưỡng muốn cùng họ một đường, Tư Không Linh biết cô ấy đối với Dụ Thu Hàm không hết lòng gian, cũng không đứt đường ân tình, liền dẫn lên
Trước một ngày xuất phát Tư Không Linh đi trên đường mua thật nhiều đồ vật, đều là một ít thức ăn đồ mặc thực dụng, để mọi người chờ sau khi nàng đi rồi lại đưa đến nha môn, xem như là lễ vật ly biệt cho Úc Nhiễm
Nàng không có nói lời từ biệt với Úc Nhiễm, cũng không thư, quả nhiên là âm thầm mà đi
Một khắc xe ngựa ra khỏi cửa thành, Tư Không Linh quay đầu lại nhìn, vết bánh xe nhợt nhạt, vung lên vô tận bụi mù