Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 42: Bạc đãi ai cũng đừng bạc đãi chính mình

Phòng của Tư Không Linh luôn đến trời tối cũng không có được mở ra nữa, Úc Nhiễm có mấy lần muốn đi vào nhìn thử, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, đến cùng vẫn là không tiến vào

Tần Khả Nhi rảnh rỗi cùng cây cải đỏ hai người đến bể nước phía sau núi đi câu cá, buổi tối thắng lợi trở về, khi ở nhà bếp bận bịu cơm nước, Dụ Thu Hàm cuối cùng mở cửa từ trong phòng đi ra. Tầm mắt của nàng ấy vòng qua Úc Nhiễm, trực tiếp hướng về phương hướng nhà bếp mà đi

Kết quả cây cải đỏ thì từ trong phòng bếp đi ra, Úc Nhiễm đầu óc mơ hồ, "Làm sao vậy?"

"Không biết" Cây cải đỏ còn có chút vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, "Nàng ấy đem thìa của sư phó cướp đi, sau đó sư phụ liền đem ta đuổi ra ngoài"

"Vậy sư phụ ngươi còn ở bên trong làm gì?"

Cây cải đỏ nghiêng nghiêng đầu, "Ta nghĩ, thế nào cũng phải có người nhóm lửa đó"

Thực sự là gặp quỷ, Tần Khả Nhi cái nữ nhân khuôn mặt như vận mệnh kia, lại sẽ sẽ chủ động yêu cầu đốt củi lửa

Úc Nhiễm thừa dịp Dụ Thu Hàm không ở, vào phòng nhìn Tư Không Linh một chút, nói đến thực sự thần kỳ, dưới ánh đèn, sắc mặt Tư Không Linh luôn luôn tái nhợt giờ khắc này lại dễ nhìn chút rồi, Úc Nhiễm liếc nhìn lại một chút, xác định không phải là bởi vì ánh đèn soi sáng

Cô lại thấy được Dụ Thu Hàm từ ngân châm mượn tới của Tần Khả Nhi kia, đang chỉnh tề gấp kỹđược an tĩnh đặt ở một bên

Tư Không Linh bỗng nhiên hừ một tiếng, Úc Nhiễm bên trong thần du phục hồi tinh thần lại, cô đối diện hai con mắt thâm thẫm mở ra của Tư Không Linh

Tư Không Linh lại tỉnh rồi!

Thường ngày đừng nói nàng một ngày tỉnh lại hai ba lần thì tính nhiều rồi, hôm nay lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát điên, tình trạng như vậy nàng lại vẫn có thể nhanh như vậy thì tỉnh lại

Hai bên nhìn nhau, mỗi người phản ứng một chút, sau đó Tư Không Linh lại nhắm mắt lại chậm một chút, Úc Nhiễm yên tâm ở bên giường ngồi xuống

Úc Nhiễm vốn định an ủi thương thế của tay trái nàng, nhưng trước mắt lại nghĩ việc này nói rồi ngược lại chi bằng không nói, thế là thay đổi lời nói, "Sư tỷ của ngươi đến rồi"

Tư Không Linh quả nhiên lập tức lại đem mắt mở ra, một đôi cong ngươi đen vốn khô khốc lóe sáng, "Sư tỷ?"

Úc Nhiễm gật gật đầu, "Cũng không biết nàng dùng cách gì, lại làm ngươi sắc mặt dễ nhìn nhiều như vậy"

Tư Không Linh vẫn có chút không cách nào tin tưởng, nàng giương mắt nhìn về phía Úc Nhiễm, "Ngươi nói thật?"

"Chuyện như vậy, hà tất lừa ngươi?"

Tư Không Linh nhất thời càng hưng phấn muốn từ trên giường bò dậy, nhưng không toại nguyện, cánh tay trái vừa yếu ớt lại rơi trở lại, Úc Nhiễm tâm trạng căng thẳng, còn tưởng rằng tình huống như vậy lại muốn cho nàng thống khổ một phen, vậy mà Tư Không Linh không gấp không náo, chỉ là sững sờ nhìn cánh tay trái này đờ ra

Úc Nhiễm vốn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn mới phát hiện, tay trái của Tư Không Linh lại có thể mở ra nắm như thường. So với lúc trước, cho dù còn không phải linh hoạt như vậy, nhưng tuyệt đối là một tin tức tốt làm người hưng phấn

"Quả nhiên là sư tỷ!" Tư Không Linh nhẹ giọng nói ra, Úc Nhiễm còn đang trong lúc khó mà tin nổi không cách nào bình tĩnh, lại bất thình lình nhìn thấy hai con mắt của nàng hơi ướŧ áŧ. "Vậy tỷ ấy bây giờ ở đâu?" Tư Không Linh lại hỏi

Vừa dứt lời, trước cửa liền đi vào một người, trên người Dụ Thu Hàm còn mang theo mùi cá, thời điểm nhìn thấy Tư Không Linh, gương mặt vạn năm đóng băng kia mới hiện rõ một tia mùi vị ân tình của thế tục

Úc Nhiễm thức thời lui qua một bên, Dụ Thu Hàm ngồi ở bên giường, chất lỏng trong mắt xoay quanh của Tư Không Linh cuối cùng dốc toàn bộ lực lượng mà ra, nàng như là dốc hết sức lực toàn thân đứng dậy, sau đó ôm chặt lấy Dụ Thu Hàm

"Sư tỷ, đúng là tỷ....!" Nàng cuộn ở trong l*иg ngực của Dụ Thu Hàm, như đứa bé gào khóc như vậy

Úc Nhiễm nghĩ thầm, họ nên là tình ý sâu nặng lại rất lâu không gặp, mới có thể để Tư Không Linh không kềm chế được như vậy phát tiết tâm tình

Dụ Thu Hàm chờ nàng ngừng khóc mới mở miệng, "Ngươi còn nhớ tới, ngày ấy ngươi rời núi, hứa với sư phụ và ta, là cái gì?"

Tư Không Linh đóng chặt hai con mắt, nước mắt còn treo ở trên lông mi run rẩy, lặng yên mà không nói

Dụ Thu Hàm thay nàng trả lời: "Ngươi nói, ngươi sẽ vạn sự cẩn thận, quyết không đem chính mình đặt vào trong hiểm cảnh, để sư phụ và ta lo lắng"

Tư Không Linh vẫn cứ không lên tiếng, thế nhưng tay cầm lấy y phục của Dụ Thu Hàm dần dần siết chặt, một lát mới nghe một tiếng "xin lỗi " nhỏ đến mức không thể nghe thấy của nàng. Úc Nhiễm quay người rời khỏi phòng, cô phát hiện Dụ Thu Hàm hiện tại nhìn như trầm mặc, khi đối mặt Tư Không Linh chính là một người khác, không chỉ không keo kiệt nước bọt của chính mình mà còn đem Tư Không Linh nâng thành trân bảo

"Nếu không phải ta vừa vặn hạ sơn, trì hoãn ít ngày nữa, còn không biết thương thế của ngươi sẽ...."

Úc Nhiễm đóng cửa lại, thanh âm trong phòng dần dần nhỏ, cô bước chậm đến nhà bếp, Tần Khả Nhi còn đang vì bữa tối bận bịu không thể tách rời ra, Úc Nhiễm ăn khớp tiếp tay với cô ấy

"Vị sư tỷ này cùa nàng, quả nhiên là thế ngoại cao nhân"

Tần Khả Nhi biểu thị tán thành, "Ta ngược lại thật ra càng tò mò sư bá của họ, nên là một cao thủ thế nào"

Luận võ công, bàn về khinh công, bàn về y thuật, thậm chí là trù nghệ... Hoặc là còn có họ không biết nữa, Dụ Thu Hàm này tư chất tự nhiên, cũng không tránh khỏi cũng quá được trời cao chăm sóc rồi.

"Hai ngày nữa, ta trở về Lăng Xuyên" Úc Nhiễm nói.

Tần Khả Nhi nhấc ống tay áo xoa xoa mặt, "Thế nào, sư tỷ muội họ gặp lại, Úc bộ đầu thì vội vã đi rồi?"

"Có các ngươi là đủ, ta lưu lại cũng giúp không được chuyện gì, nha môn rất lâu không về, thế nào cũng phải nhìn thử"

Không dám gật bừa, "Chúng ta có thể trị thương, nhưng trị không được lòng. Ngươi sẽ không sợ ngươi đi rồi, nàng dưới tình thế nóng ruột, mang theo một thân vết thương còn trèo non lội suối đi tìm ngươi?"

Úc Nhiễm không nhịn được trừng cô ấy: "Các ngươi thì không thể ngăn cản?"

"Chỉ sợ ngăn cản không được"

Úc Nhiễm lại nghĩ đến dáng vẻ của Tư Không Linh nhào vào trong l*иg ngực Dụ Thu Hàm khóc, cay đắng không tên: "Sợ là nhìn thấy sư tỷ nàng, qua hai ngày nàng cũng chưa chắc có thể nhớ tới người bên ngoài"

"Thế nào?"

"Ngươi nếu như thấy được tình cảnh tỷ muội tình thâm kia, thì hiểu thôi"

Tần Khả Nhi suy nghĩ một chút lời của cô, chợt cười to: "Cái khác ta không biết, con cá này đại khái là thêm nhiều giấm rồi, làm sao trong không khí một cỗ vị chua?"

"....." lời không hợp ý hơn một nữa, Úc Nhiễm bị cô ấy một câu có ý riêng như vậy, dứt khoác ngậm miệng không nói

Tư Không Linh bây giờ khẩu vị càng tốt, thường ngày ăn hai cái thì ăn không xuống, bây giờ Dụ Thu Hàm từng miếng từng miếng đút, dù là cuối cùng mắt thấy nàng không muốn ăn, vẫn là ngoan ngoãn đem một bát cơm nước kia ăn hết

Cơm nước xong, Dụ Thu Hàm lần đầu nói chuyện với Úc Nhiễm và Tần Khả Nhi, nhưng mà không phải nói cám ơn, mà là chất vấn: "Muội ấy là làm sao bị thương?"

Ngay ở trước mặt Tư Không Linh, nàng ấy trực tiếp hỏi ra như vậy, hiển nhiên là Tư Không Linh không đồng ý nói thật ra

"Sư tỷ, là ta...."

"Là ta" Úc Nhiễm giành nói, Tư Không Linh giương mắt nhìn về phía cô, hơi phát động ánh mắt, ra hiệu cô đừng nói loạn, Úc Nhiễm lại coi như không thấy, "Nàng là vì cứu ta, mới bị thương"

"Không phải...." Tư Không Linh nhìn sắc mặt khó coi của Dụ Thu Hàm, vội la lên

"Chí ít vết thương phía sau lưng, là bởi vì ta"

Dụ Thu Hàm ngưng mắt nghe họ nói qua nói lại, sau đó hình như có ngộ ra đánh giá Úc Nhiễm vài lần, nàng ấy trầm ngâm chốc lát, người ở chỗ này thậm chí đều nín thở

"Nghe nói ngươi là bộ khoái của nha môn?"

Úc Nhiễm: "Không sai"

"Như vậy" Dụ Thu Hàm nói: "Đem người tổn thương muội ấy giao cho ta"

"...." Úc Nhiễm không nhịn được nhíu mày, "Cái này không thể nào, tất cả phạm nhân, nha môn tự nhiên..."

Úc Nhiễm coi như là gần trong gang tấc, cũng không thể nhìn rõ ràng, Dụ Thu Hàm là thế nào rút ra bội đao bên hông nàng ấy cũng gác ở trên cổ của cô, Úc Nhiễm cũng không khỏi ngừng lại, nhưng cô không sợ hãi chút nào, mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm con ngươi ẩn giấu đi uy hϊếp của Dụ Thu Hàm

"Nếu không, muội ấy vì ngươi mà bị thương, ta chỉ có thể tổn thương ngươi lấy lại công bằng"

"Sư tỷ không được!"

Tay của Tần Khả Nhi che lấy con mắt của cây cải đỏ, lại bị tên tiểu tử từ giữa ngón tay đẩy ra một cái khe. Tần Khả Nhi không nghi ngờ nữ nhân tính tình cổ quái cái này sẽ động thủ thật, nhưng cô ấy rất khẳng định nàng ấy sẽ không động thủ. Cô ấy nhìn theo khuôn mặt lạnh không mang theo một tia tạp chất của Dụ Thu Hàm, càng nhìn càng là si mê

Thế gian thường có hai người cách xa nhau ngàn dặm lại không hề liên quan, lại cho người ta một loại cảm giác trùng điệp không thể giải thích, Tần Khả Nhi đối với cái cảm giác này của Dụ Thu Hàm đại khái thì từ giữa mặt mày nàng ấy có chút tương tự với Quản Lăng

Có lẽ lúc trước Tư Không Linh không phải tâm huyết dâng trào, nàng cũng là phát hiện điểm này, cho nên...

Chuyện cũ khiến người ta không đành lòng nhớ lại, kỳ thực cũng không phải đều là lỗi của Tư Không Linh, lỗi duy nhất của nàng chính là không nên ở ngày tuyết kia bung dù cho Quản Lăng

"Sư tỷ..."

Tư Không Linh mở miệng lần nữa, Dụ Thu Hàm dời ra gác ở trên cổ Úc Nhiễm, trên tay xoay một cái, chuôi đao hướng lên đưa đến bên tay của Tư Không Linh, Úc Nhiễm ngờ vực nhận lấy

"Trên đời này, không có ai có thể tổn thương muội ấy" Dụ Thu Hàm nhìn Úc Nhiễm từng chữ từng chữ nói: "Thân không được, lòng, cũng không được"

Lại là yên tĩnh, Úc Nhiễm không biết đáp lại như thế nào, cầm trong tay cây đao tiếp nhận từ trong tay Dụ Thu Hàm, tiến thối không phải

Đối phương lại tiếp tục nói: "Tổn thương thân nàng, ta sẽ trả lại gấp mười lần, đừng thương lượng" Nàng ấy vừa nói vừa nghiêng người, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, "Tổn thương lòng muội ấy, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, càng đừng thương lượng"

Úc Nhiễm híp lấy mắt, "Làm sao hoàn trả?"

"Chém cha mẹ, giết bạn bè, hủy tương lai, chặt đứt đường lui, trói cả người, hại da thịt, cướp ngũ quan, hủy thiên tính..."

"Sư tỷ!"

"Sống không bằng chết, lại không thể chết" Nàng ấy ôn nhu nhỏ nhẹ, lại nói lời ác độc nhất thế gian này, đến cuối cùng, lại vẫn cứ một mặt hờ hững, dường như mấy lời vừa rồi hoàn toàn không phải nàng ấy nói ra

Úc Nhiễm bóp lấy đốt ngón tay của song quyền, cắn răng giận dữ hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì như thế!"

Dụ Thu Hàm ngoái đầu nhìn cô, "Nếu ta muốn, ngươi có thể có cơ hội trốn?"

Ý của nàng ấy hẳn là, Tư Không Linh thích cô, cô thì nhất định phải cũng yêu thích Tư Không Linh sao? Tuyên cáo bá đạo độc ác như vậy, chính là cố ý nói cho cô nghe?

Úc Nhiễm thu đao, quay người tông cửa xông ra, dường như phoòng này chính là địa ngục, cô một khắc cũng không ở lại được

Tần Khả Nhi xem xong náo nhiệt rồi, mang theo cổ áo của cây cải đỏ một đường ra khỏi phòng

Tư Không Linh gấp đến đầu đầy mồ hôi, nhưng lời trách cứ không nói ra được, "Sư tỷ..." Nàng không khỏi thở dài

Dụ Thu Hàm quay đầu lại: "Ngươi thích nàng, ta tự nhiên giúp ngươi toại nguyện"

Cho dù toại nguyện, cũng không nên là loại biện pháp này a, Dụ Thu Hàm quả nhiên là sư tỷ ruột của nàng, những thủ đoạn cứng rắn kia, nàng sớm từ sau khi gặp phải Úc Nhiễm đều dè chừng rồi

"Nàng không phải nữ tử bình thường, tỷ như vậy, nàng sợ là càng phải cách càng chạy càng xa"

"Đi tới chỗ nào, ta đều có thể giúp ngươi đem nàng mang về"

"...." Tư Không Linh không biết phải nói cái gì

Dụ Thu Hàm không chút nào không nhận ra chỗ nào không thích hợp, nàng ấy cầm lấy thuốc ngoại thương Tư Không Linh bình thường dùng ngửi một cái, sắc mặt bình tĩnh hơi thay đổi sắc mặt, "Ngày mai ta nghĩ biện pháp, thay ngươi một lần nữa phối chút thuốc ngoại thương, chính là dược liệu...."

"Không có gì đáng ngại, đã chẳng phải gay go rồi"

"Ngươi rời núi mấy năm không về, bây giờ, ngược lại vạn sự hoàn toàn không kén chọn rồi" Dụ Thu Hàm hiển nhiên bất mãn, "Ta thấy tật xấu sợ đau của ngươi cũng không chuyển biến tốt, lần này có thể nhịn đến hiện tại, cũng làm cho ta giật mình"

Tư Không Linh nằm lỳ ở trên giường không nói, Dụ Thu Hàm cũng không bỏ qua, "Cũng là bởi vì nàng?"

"Toàn bộ bởi vì bản thân ta, ý chí lực hơn người!"

Dụ Thu Hàm nhìn nàng, "Ngươi đoán ta có tin hay không?"

"Sư tỷ, tỷ đừng làm khó nàng"

"Nhưng nàng không thích ngươi, chính là làm khó ta rồi"

Tư Không Linh bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, Dụ Thu Hàm nhìn nàng miễn cưỡng thỏa hiệp xuống, "Vậy ngươi chí ít chăm sóc tốt chính mình, mọi việc đừng nhàn rỗi phiền lòng, bạc đãi ai cũng đừng bạc đãi chính mình"